Chương 11: Xuất hiện

Nhân khẩu thành Ulla hơn 500, tỉ lệ nam nữ bình quân là xấp xỉ, mỗi gia đình có trẻ ở độ tuổi đi học đa số khoảng hai đến ba người, vì lẽ đó nhiều năm qua ở thành Ulla trẻ em đến trường cơ bản duy trì ở khoảng hai trăm người, con số này so với những thành từ hai sao trở lên đương nhiên là không đáng chú ý, nhưng thành một sao cơ bản đều là tình trạng như vậy, rất bình thường.

Bởi nhân số trẻ em đến trường không nhiều, vì lẽ đó trường học thành một sao đều sẽ không dựa theo tuổi tác mà phân chia lớp, dù sao có năm khai giảng cũng chỉ có một đứa nhóc sáu tuổi tới ╮(╯_╰)╭

Bởi vậy trường học thành Ulla đem mười lớp ban đầu sáp nhập thành năm lớp. Tầm sáu, bảy tuổi là năm nhất. Tám, chín tuổi là năm thứ hai như vậy suy ra, một lớp là một đội nhỏ, khoảng bốn mươi người. Bởi vì nhân số có hạn cho nên hoạt động Giáo khánh này cũng sẽ không phải lo lắng quá.

Nhưng chuyện trên cũng không hề đại biểu rằng hoạt động Giáo khánh sẽ đơn sơ, dù sao cũng có rất nhiều trẻ nhỏ có tư tưởng kỳ diệu khiến người lớn làm sao cũng không sánh nổi.

Ngoại trừ mấy nhóc mười tuổi trở xuống được cho phép mời người lớn hỗ trợ, hết thảy học sinh đều muốn tự làm, nếu mời người trợ giúp vậy sẽ phải trả thù lao tương ứng. Điều này đối với việc rèn luyện của học sinh, nhiều năm qua có thể nói đã là truyền thống của thành Ulla, dù sao mỗi một người sinh trưởng ở địa phương thành Ulla mỗi năm đều trải qua một lần Giáo khánh.

Thiết kế trang phục biểu diễn đối với Tạ Viễn không phải việc khó gì, chỉ là dùng một ngày dựa theo kịch bản mấy đứa nhỏ đưa ra đem quần áo của toàn bộ nhân vật mặc vẽ ra, đổi lấy ánh mắt cực kỳ sùng bái của bọn nhỏ. Tạ Viễn cảm thấy chuyện này quả là cực kỳ mỹ mãn!

Lễ Giáo khánh ở học viện Ulla cũng là việc lớn ở thành Ulla, thêm nữa đi về phía trước học viện Ulla không xa chính là quảng trường trung tâm. Vì thế mà địa điểm hoạt động lễ Giáo khánh đều kéo dài từ trung tâm quảng trường một đường tới học viện Ulla, mỗi một lần tổ chức đều rất là náo nhiệt.

Bảy ngày trôi qua, đúng ngày Giáo khánh, trời vừa sáng bọn nhỏ liền tạm biệt cha mẹ rời khỏi nhà, trước khi đi còn căn dặn cha mẹ nhất định phải tới xem.

Lần này bọn nhỏ thử nghiệm mô phỏng tòa thành nhỏ, trải nghiệm cảm giác làm người trưởng thành, như vậy trái lại người lớn liền coi chính mình thành những đứa trẻ nhỏ tới dạo chơi. Tất cả các bậc phụ huynh đều có giấy mời in huy hiệu của nhà trường để vào thư viện. Còn đối với gia đình không có học sinh ở đó, nếu muốn vào xem cũng đơn giản, chỉ cần thanh toán một đồng tiền là có thể đi vào. Trong thành mô phỏng tất cả chi phí cũng phải cần dùng tiền thật để thanh toán, cuối cùng dựa vào số tiền nhiều ít để bình chọn ra cửa hàng được hoan nghênh nhất.

Trung tâm quảng trường rất sớm đã dùng một hàng rào gỗ bao quanh, lối vào do bốn học sinh lớp lớn phụ trách canh gác, hai nam hai nữ, ngoài ra còn có bốn học sinh lớp nhỏ làm công việc kiểm phiếu, tiếp đón cùng thu phiếu.

Thời điểm Tạ Viễn tới, lối vào thành nhỏ đã có một đội ngũ rất dài. Hiệu suất kiểm phiếu rất cao, chỉ chốc lát liền đến phiên cậu, được một nhân thú nhỏ chỉ dẫn bản đồ, nhìn tranh vẽ thú vị tăng lên mười phần, đa số người lớn đều nhịn không được nở nụ cười.

Lần tổ chức Giáo khánh này, rất không khéo vợ chồng Sean cùng vợ chồng Brendon đều có việc rời khỏi thành Ulla. Mà Ed mấy năm trước cũng đã đi nơi khác học, bây giờ lại không phải thời gian nghỉ hè nên cũng không ở thành Ulla, thành ra Tạ Viễn nhiên chỉ có thể một mình đi cổ vũ cho cặp sinh đôi.

Ngay lúc cậu say sưa đi dạo trong thành mô phỏng, ngoài thành Ulla có ba người đi xuyên qua rừng rậm mà đến, xuất hiện ở cửa thành Ulla.

Thú nhân đi đầu thân hình cao lớn, khí chất trầm ổn, ngũ quan chính khí cương nghị, màu tóc xám trắng, từ đôi tai cùng đuôi sói có thể thấy được người này là thú nhân tộc sói xám, chỉ là một đôi mắt đỏ đậm tự nhiên khiến người ta cảm thấy cùng màu tóc của hắn không quá thích hợp. Ở phía sau anh là một nam một nữ, nam thú nhân vóc người càng cao to khôi ngô, một thân bắp thịt tràn ngập cảm giác mạnh mẽ, màu tóc là sắc nâu nhạt, trên mặt là một hình vẽ con hổ khiến khuôn mặt càng trở nên dữ dằn, tuyệt đối có thể dễ dàng doạ khóc bọn nhỏ. Còn nữ thú nhân kia thì lại có khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, bề ngoài rất khó nhận ra là loại thú nhân nào, chỉ có một đôi mắt ngọc lục nhếch cao cho thấy cô là thú nhân trong Xà Tộc.

“Xin trình giấy chứng nhận”. Thủ vệ cửa thành tận trách chức mà đem ba người ngăn cản, ánh mắt đề phòng nhìn bọn họ.

Giấy chứng nhận là một tấm thẻ tinh xảo, mỗi một cư dân hợp pháp của đế quốc khi sinh ra trong vòng một tháng sẽ được chính phủ địa phương nơi đó cấp cho. Mặt trên có họ tên cùng nơi sinh, bởi vật liệu chế tác thẻ là dùng kim loại đặc hữu ở chính nơi sinh hoặc gỗ hoặc thuốc nhuộm, vì lẽ đó mà việc làm giả đòi hỏi độ khó rất cao.

Sau khi ba người lấy ra giấy chứng nhận, tâm đề phòng của thủ vệ hạ thấp một chút, dựa theo quy định nhận lấy làm xong đăng ký rồi trả lại thẻ cho ba người sau đó theo lệ hỏi: “Xin hỏi ba vị vì sao mà đến thành Ulla?”

“Vị đại ca này, thành thị một sao như các người làm sao hỏi nhiều như vậy? Tới nơi này tự nhiên là có việc, có thể không nói hay không?” Nữ nhân duy nhất trong ba người nở nụ cười phi thường diễm lệ, âm thanh mềm mại câu nhân.

Thủ vệ không khỏi thất thần nhưng cũng rất nhanh đã trấn định lại, nghiêm mặt nói: “Đây là quy củ mời ba vị phối hợp, bằng không chúng tôi không thể để mấy vị vào thành.”

“Ai ai ai, tôi giỡn thôi mà, ba người chúng ta vừa rèn luyện xong trong khu rừng rậm sương mù, ra khỏi rừng rậm liền đến nơi này, nên nghĩ thuận tiện vào thành nghỉ ngơi một chút thôi.” Nữ tử lập tức thu hồi nụ cười mang theo mê hoặc, nghiêm túc nói.

Thủ vệ tuy rằng trong lòng vẫn là có chút nghi vấn, nhưng nghĩ đến giấy chứng nhận ba người đều là đến từ thành thị bốn sao trở lên, cho tới nay người đi khu rừng rậm sương mù rèn luyện hái thuốc săn bắn đều không ít, đến thành Ulla nghỉ ngơi tuy rằng không nhiều nhưng cũng là có, suy nghĩ một lúc liền để bọn họ đi vào.

“Cái thành Ulla này thủ vệ cũng khá.” Thú nhân hổ Corral vuốt tóc, lặng lẽ cười nói, có điều hình xăm trên gương mặt đó làm sao đều có cảm giác dữ tợn, “Hay là nói mị lực của Kathy giảm xuống?”

Kathy không khách khí trừng Corral một chút, “Muốn đánh nhau đúng không?”

“Tôi không cùng nữ nhân giao thủ.”

“Vậy lão nương đánh mi mi cũng có thể không đánh trả.”

“Cô!”

“Được rồi.” Một tiếng trầm thấp quát bảo ngưng lại làm hai người trong nháy mắt ngậm miệng, “Đừng quên chính sự. Kathy đi tìm địa phương thuận tiện dừng chân tìm hiểu một chút sinh hoạt hàng ngày của cư dân thành Ulla, Corral cậu đi thăm dò bố cục trong thành, lúc chạng vạng ở đây tập hợp.”

“Vâng, Maurice đại nhân.”

Ba người phân công nhau hành động, Maurice theo hàng cây đi dạo một hồi liền phát hiện cách đó không xa rất là náo nhiệt, hắn hơi dừng lại một chút liền cất bước đi đến. Chờ lúc đi đến gần anh mới phát hiện nơi này không phải náo nhiệt bình thường, như là cư dân toàn thành đều tụ tập ở đây.

Cư dân thành nhỏ đều nhiệt tình hiếu khách, Maurice rất dễ dàng liền biết nguyên nhân náo nhiệt.

“Chú ơi, đi vào thành mô phỏng xem một chút đi, bên trong rất náo nhiệt cái gì cũng có, nếu như chú không có giấy mời cũng không sao, một đồng tiền một vé, tuyệt đối là tấm vé có giá trị nha, cơ hội hiếm có, không nên bỏ qua!” Một nữ thú nhân nhỏ có một đôi tai thỏ trắng dài chạy đến trước mặt Maurice, dáng vẻ vui tươi phối hợp âm thanh nhu nhu mềm mại quả thực có thể khiến người ta không thể không mềm lòng.

Maurice đối diện cùng cặp mắt đỏ tươi kia một hồi, yên lặng móc ra một đồng tiền đưa tới.

“Cám ơn chú, đây là vé, lối vào ở phía bên kia, chúc chú đi chơi vui vẻ a.” Thỏ nhỏ lại bán được một tấm vé, rất là hài lòng nhảy nhảy nhót nhót chạy đi.

Maurice chậm rãi đi vào tòa thành mô phỏng, dọc theo đường đi nhìn thấy bất luận người lớn hay trẻ nhỏ đều tràn trề nụ cười vui sướиɠ, trong lòng đối với thành chủ của thành này có đánh giá không thấp, có thể làm cho cư dân trong thành mình có được sinh hoạt hạnh phúc vui sướиɠ như vậy thành chủ mới gọi là có năng lực xuất chúng.

Bất tri bất giác đi tới một khu có rất nhiều cửa hàng nhỏ. Hai bên cửa là một đôi thú nhân dê giống nhau như đúc nhưng cách ăn mặc một thân lại rất khác biệt, áo đầm hồng nhạt, bên hông đeo tạp dề nhỏ màu trắng, trông rất đáng yêu, nhìn thấy có người đi tới trước cửa liền lập tức nở nụ cười ngọt ngào.

“Hoan nghênh quý khách, đi mệt thì vào nghỉ ngơi một chút đi a, gian hàng Phấn Manh Tiểu Ốc của chúng con cung cấp đồ uống bánh ngọt còn có người biểu diễn nha, giá cả đảm bảo phù hợp…”

Maurice yên lặng mà nhìn hai đứa trẻ đáng yêu chỉ cao tới đầu gối anh, sau đó yên lặng đi vào trong cửa hàng.

Đi vào trong anh mới phát hiện cái áo đầm hồng nhạt hai đứa trẻ kia mặc hóa ra là trang phục đồng nhất của nhân viên cửa hàng. Có điều, khác một chút là nam thú nhân mặc áo vest cùng với áo sơ mi trắng và quần dài, màu sắc lại không có gì khác.

Đôi mắt sói đỏ sậm nhìn quét trong cửa hàng một lúc, phát hiện nơi này chuyện làm ăn thật không tệ, hầu như không còn chỗ ngồi. Lúc anh còn đang suy nghĩ nên ngồi ở đâu thì anh cảm giác ống quần bị người kéo, cúi đầu xuống, đối diện là một thú nhân bò sữa nhỏ mềm mại.

“Chú ơi, chú là đến một mình sao? Thật không tiện rồi, không còn bàn trống nào, cùng người khác ngồi một bàn chú sẽ không để ý chứ?” Khuôn mặt nhỏ tròn tròn khiến người ta muốn nhéo một cái.

Maurice gật gật đầu, sau đó tùy ý tiểu bò sữa kéo ống quần anh hướng về một cái bàn, nơi đó đang ngồi một nam tử tóc đen.

“Chú A Viễn, không còn bàn trống, có thể để cho chú này ngồi ở đây cùng người hay không a?”

Tạ Viễn nghe thấy tiếng nói thì quay đầu lại, chú ý tới đầu tiên chính là khuôn mặt tròn tròn của tiểu thú nhân bò sữa, trên mặt cậu liền xuất hiện một tia ý cười nhu hòa, “Aubrey, đương nhiên là có thể rồi a.” Sau đó chậm rãi ngẩng đầu, đối diện là một đôi mắt sói đỏ đậm, nhịp tim chợt loạn một hồi cậu liền cười cùng đối phương, gật gật đầu.

Maurice vừa tiếp xúc với đôi mắt thuần đen của đối phương thì hiếm thấy dừng một chút, rồi cũng cùng cậu gật gật đầu xem như là chào hỏi.

“Quấy rầy rồi.”

“Không sao.”

“Mời chú ngồi, xin hỏi chú muốn uống chút gì không? Chúng con nơi này có thật nhiều đồ ăn, thức uống ngon nha.” Tiểu thú nhân bò sữa Aubrey móc ra quyển sổ nhỏ, bày ra tư thế muốn viết món mà khách hàng gọi, nhưng mà như vậy rõ ràng khách hàng căn bản liền không biết có những món ngon gì.

Tạ Viễn không nhịn được nở nụ cười, lên tiếng, “Aubrey, con còn chưa có nói cho vị này biết có món gì ngon, chú ấy làm sao gọi được đây?”

Aubrey lúc này mới phát hiện mình có chút ngốc, mặt tròn nhỏ lập tức biến thành quả táo đỏ, vội vã bắt đầu đọc thực đơn, không biết là căng thẳng hay là không nhớ được, âm thanh đứt quãng lắp ba lắp bắp, gấp đến độ con mắt đều trở nên long lanh, phảng phất như sắp khóc lên, Tạ Viễn thấy vậy vội vã phụ hoạ.

“Không bằng liền gọi trà đen đá và bánh trà xanh đi? Đều là đồ uống cùng điểm tâm không ngọt lắm” Tạ Viễn nhìn Maurice đề nghị.

“Ừm.” Maurice cũng không muốn làm đứa nhỏ kia khóc liền gật đầu đáp ứng.

Aubrey thở phào nhẹ nhõm, xoạt xoạt ghi món xong liền rời đi.

“Tiểu hài tử đều rất đáng yêu.” Tạ Viễn mỉm cười nói.

“Ừm.” Maurice đáp lại một tiếng.

“Tiên sinh lần đầu tiên tới thành Ulla sao? Trước đây đều chưa từng thấy.”

“Tôi có việc nên ghé qua đây.”

“Hóa ra là như vậy, vậy thì hi vọng ngày hôm nay anh thật hài lòng.”

“Cảm ơn.”

“Làm quen một chút không? Tên của tôi là Tạ Viễn.”

“Maurice.”

Thực sự là một vị thú nhân kiệm lời, Tạ Viễn nghĩ.

Hiếm thấy có thuần người tính tình ấm áp như vậy. Maurice thầm nói.

Nhìn ra đối phương không thích nói nhiều, Tạ Viễn cũng không có tiếp tục tìm đề tài gợi chuyện. Cậu là bởi vì đối phương lạ mặt cho nên mới muốn biết chút thông tin cơ bản. Phải biết thành Ulla rất ít người ngoài vào thành, thời gian tám năm đủ khiến cậu cùng hơn năm trăm nhân khẩu trong thành quen thuộc lẫn nhau. Hiện tại đột nhiên xuất hiện người lạ đương nhiên phải lưu tâm một chút. Đối phương xem ra tuy rằng lạnh lùng, nhưng bọn trẻ đều không có đối với hắn lộ ra thần sắc sợ hãi, tiểu hài tử rất mẫn cảm với người tốt – xấu, cho nên đối phương hẳn không phải người xấu đi.

Đồ ăn rất nhanh được tiểu thú nhân mang tới, phân lượng không nhiều lắm nhưng được làm rất tinh xảo, khi ăn mùi vị cũng rất được. Maurice cũng phải thừa nhận, thuần người đối diện không có giới thiệu sai.

Đúng lúc này, trên sân khấu đối diện bàn hai người, một vị nữ thú nhân nhỏ đi tới, dùng sức vỗ tay một cái khiến những người đang ngồi chú ý, cô bé cố ý ho khan vài tiếng rồi hắng giọng, bộ dạng giả vờ diễn lại dáng dấp người lớn dẫn tới phát sinh một trận tiếng cười thiện ý dưới đài.

“Các cô chú, các anh chị, các bạn nhỏ, hoan nghênh tới Phấn Manh Tiểu Ốc của chúng con, mọi người đối với đồ uống cùng điểm tâm chúng con chuẩn bị có hài lòng không a?”

“Rất thoả mãn!” Đối mặt nhiều bọn nhỏ đáng yêu như vậy, người lớn nào sẽ nói không hài lòng chứ?

“Phi thường cảm ơn sự động viên của mọi người, gian hàng Phấn Manh Tiểu Ốc chúng con đã vì mọi người mà tỉ mỉ chuẩn bị biểu diễn vở kịch đầu tiên mang tên “Sói đến rồi”, xin mọi người thưởng thức.”

Theo tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, đám trẻ tham gia biểu diễn từng nhóc từng nhóc lục tục lên đài. Tạ Viễn biết vở kịch này không có Hải Mạn nhưng có Tu Hữu, cậu bé biểu diễn nhân vật gì? Không cần phải nói, đương nhiên là con sói kia rồi!

“Sói đến rồi” là truyện cổ kinh điển của trẻ nhỏ Thiên triều, hầu như tất cả mọi người đều biết, nhưng đối với thế giới này mà nói thì rất xa lạ, vì lẽ đó mọi người đều xem đến say sưa. Bất kể trên đài đều là đám trẻ hoá thân biểu diễn, từ nhân vật cừu nhỏ, hay lời nói dối của cừu, rồi nông phu bị lừa biểu diễn đều rất là chú tâm, hoàn toàn khiến khán giả chú ý, thậm chí cuối cùng lúc một con sói thật sự nhảy ra ăn thịt cừu nhỏ, khán giả phía dưới còn bị sợ hết hồn đấy!

Mà Maurice lúc con sói nhỏ trắng như tuyết xuất hiện ở trên đài một khắc đó, trong nháy mắt liền cứng ngắc.