Đừng bao giờ xem thường một con cá mặn, một khi cá mặn sợ bị ngược, nó sẽ thật sự rất nỗ lực.
Diệu Diệu chính là như vậy, sau khi nàng tiến vào trong không gian liền ăn cá tu luyện, sau khi tu luyện thì đi ngủ, tỉnh ngủ lại ăn cá, ăn cá xong lại tiếp tục tu luyện.
Vào lúc nàng muốn lười biếng, liền nhớ lại cơn ác mộng kia, nàng lại có động lực mà không ngừng tu luyện.
Cửu vĩ huyền miêu được trời ưu ái, thời điểm Diệu Diệu tu luyện cơ bản không có gì trở ngại, nàng một đường tu luyện rất thuận lợi.
Sau một canh giờ, Diệu Diệu từ trong không gian bước ra, thời gian một vạn năm thật sự quá dài, đối với nàng rất khó khăn. Đặc biệt là nàng lại thiết trí công năng tỏa định, trừ phi nàng ở bên trong một vạn năm, tu luyện một vạn năm, nếu không, nàng căn bản không thể ra ngoài được.
Nàng cảm giác nàng đã biến thành một con mèo vô dụng, một con mèo già!
Không đúng, thời gian tu luyện trong không gian không phải là thời gian nàng trưởng thành, năm nay nàng vẫn như cũ, vẫn là mèo con 300 tuổi, mà không phải là một con mèo già 300 vạn năm tuổi.
Chẳng qua chưa đợi Diệu Diệu leo núi, nàng liền cảm giác trên đỉnh đầu sấm sét ầm ầm, trời ơi, nàng thế mà lại quên mất tu vi đột phá, nàng sắp độ kiếp.
Meo meo meo, nàng thật sự không nghĩ tới, ngay lúc này nàng phải độ kiếp, như thế này quá mức đột ngột.
Trước đây, chắc không có ai ở Cửu Uyên tham gia thí luyện nhập môn mà độ kiếp giống nàng đi.
Đã tê rần, nàng sắp trở thành mèo con đầu tiên độ kiếp ở Cửu Uyên rồi.
Ngày sau đó, Diệu Diệu lại trốn vào trong không gian, chỉ cần nàng trốn nhanh, như vậy lôi điện sẽ không đuổi kịp nàng. Lôi điện không tìm được nàng sẽ không tiếp tục đánh xuống và những vị thần tiên kia sẽ không biết có một con mèo đang độ kiếp.
Lúc này, Lăng Thần Đế Quân đã nhìn thấy sự bất thường trên ngọn núi cao nơi đang diễn ra thí luyện nhập môn.
“Bên kia có người đang độ kiếp sao?” Cảnh Hạo kinh ngạc, “Có người lại dùng kiểu này để hấp dẫn ngài sao?
Cảnh Hạo nhìn ra được đó là lôi kiếp, chẳng qua lôi kiếp kia rất nhanh liền biến mất, thật kỳ lạ, chẳng lẽ có người mạnh mẽ muốn đột phá tu vi nhưng lại thất bại sao?.
“Ngài không đi xem thử à?” Cảnh Hạo hỏi.
“Không cần.” Sắc mặt của Lăng Thần Đế Quân bình tĩnh, người kia dám ở nhập môn thí luyện làm như vậy thì có lẽ cũng đã chuẩn bị tốt việc gánh chịu thất bại.
“Nếu đó là phu nhân tương lai của ngài thì sao?”. Cảnh Hạo nhướng mày.
Lăng thần im lặng, nhưng cảnh tượng trước mắt hắn dần thay đổi, hình ảnh những người tham tham gia thí luyện nhập môn dần lướt qua.
Qua một lúc lâu, Lăng Thần Đế Quân cũng không nhìn ra người có dấu hiệu độ kiếp, cũng không hề phát hiện có một con mèo con đã chạy trốn. Lăng Thần Đế Quân không ngăn cản những người tham gia thí luyện nhập môn dùng pháp bảo, những người này nếu dùng pháp bảo, Lăng Thành Dế Quân cũng sẽ không loại bọn họ.
“Kỳ quái, ngài không tìm được sao?” Cảnh Hạo hỏi, “Không có khả năng là Lôi điện bình thường chứ?”
Trong không gian, Diệu Diệu đang học cách để áp chế tu vi, làm sao để tu vi có vẻ thấp một chút, như vậy mới có thể giả heo ăn thịt hổ được. Nàng không cần vừa ra ngoài đã ngay lập tức độ kiếp, nếu nàng vừa đi ra liền độ kiếp, người khác nhất định sẽ chú ý đến nàng.
Có lẽ Lăng Thần Đế Quân sẽ cho rằng nàng là thiên tài, sẽ khóc lóc nháo loạn muốn thu nhận nàng làm đệ tử.
Thần thức của Lăng Thần Đế Quân đảo qua ngọn núi cao, hắn không hề phát hiện người có dấu hiệu độ kiếp ở đó. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía những đám mây đang dần biến mất, đây quả thật là một việc rất kỳ lạ, quả là thú vị.
Nếu một nửa kia của hắn dùng cách này để hấp dẫn hắn thì cũng không có gì là không được. Mấu chốt là hắn muốn biết người độ kiếp là ai, thế nhưng hắn làm thế nào cũng đều không thể nhìn thấy được.
Lăng Thần Đế Quân lại nhìn về phía Cảnh Hạo, tên gia hỏa này đang lừa hắn!
“Đừng có nói dối.” Lăng Thần Đế Quân nói.
“Là ngài luôn hỏi kiều thê của ngài đang ở đâu, còn ngại ngùng cái gì.” Cảnh Hạo nói.
Thời gian từng chút trôi qua, trong lúc Diệu Diệu đang ở trong không gian thì có người đã leo lên trên núi cao.
Một ngày mười hai canh giờ, Diệu Diệu đã ở trong không gian mười một canh giờ. Một canh giờ nàng ra ngoài nhưng vì áp chế tu vi của mình cho nên nàng không dám chạy quá nhanh mà chậm chạm leo lên, chỉ cần nàng leo chậm như vậy Lăng Thần Đế Quân sẽ không có khả năng thu nàng làm đệ tử.
Về việc Lăng Thần Đế Quân có cân nhắc đến việc thu người cuối cùng làm đệ tử hay không nàng cũng không sợ, nàng cũng không phải là người cuối cùng, phía sau nàng còn có ốc sên nhỏ.
Tiểu ốc sên: Ngọn núi thật là cao.
Diệu Diệu: Tộc ốc sên thật sự rất nghiêm túc, rõ ràng biến thành hình người đi đường sẽ nhanh hơn nhưng tộc ốc sên lại thích dùng nguyên hình để bò. Có lẽ tộc sên muốn để cho đế quân nhìn thấy sự cố gắng và kiên trì của bọn họ.
Đại trưởng lão Miêu tộc còn đang chờ dưới chân núi, mặc dù ngọn núi cao nhưng những người đó đều là người có chút tu vi, bọn họ nhiều lắm thì cũng chỉ cần thời gian một ngày là có thể leo lên đến đỉnh núi.
Rạng sáng, có người đã leo lên đến đỉnh núi, cũng có mèo trên đỉnh núi.
Diệu Diệu nhìn bầu trời trên cao nghĩ, nàng có phải có thể trực tiếp từ sườn núi đi xuống hay không, nàng không cần lại tiếp tục leo lêи đỉиɦ núi nữa. Nhưng nếu nàng không leo lêи đỉиɦ núi, đại trưởng lão sẽ không cho nàng ăn cá khô thì làm sao bây giờ, Diệu Diệu cắn đuôi, lại phì một cái, trong miệng đầy lông mèo.
“Leo, leo lên trên đi!” Diệu Diệu cắn răng, chỉ cần nàng leo lên phía trên, nàng có thể lấy được nhiều cá khô nhỏ, sao nàng lại không leo.
Lúc Diệu Diệu leo lên đến đỉnh núi, đỉnh núi đã có không ít người, Diệu Diệu lấy được dãy số 66. Diệu Diệu cảm thấy con số này có phải quá tốt hay không, nàng có thể đổi số này cho người khác không, không đổi những con số trước, đổi số sau, đổi thành số 77, không được 77 có nghĩa là thê, vẫn là nên đổi 73 đi, 73 mới là con số tốt.
“Đổi số sao?” Vào lúc 73 vừa leo lên đến nơi, hắn liền nhìn thấy một con mèo muốn cùng hắn đổi số.
“Không đổi.” Số 73 cự tuyệt, con mèo này có phải có được tin tức liên quan đến khoa khảo hay không, ví dụ Lăng Thần Đế Quân sẽ tùy tiện chọn một dãy số và chọn người sở hữu dãy số đó để thu nhận làm đệ tử chẳng hạn.
“……” Diệu Diệu cảm thấy số 73 không sáng suốt một chút nào cả.
Diệu Diệu lại nhìn về phía số 74, quên đi, hỏi một lần là được, hỏi nữa sẽ làm cho người ta nghi ngờ.
Rõ ràng số 66 là một con số siêu cấp tốt, sáu sáu là đại thành công, những người này có hiểu con số này tốt bao nhiêu hay không.
Diệu Diệu không biết, đại trưởng lão đã cầu kiến Lăng Thần Đế Quân, Diệu Diệu là cửu vĩ huyền miêu, ở Miêu tộc huyền miêu vốn dĩ rất ít, càng đừng nói cửu vĩ huyền miêu.
Đại trưởng lão chính là muốn Lăng Thần Đế Quân có thể niệm tình cha mẹ của Diệu Diệu mà thu nhận Diệu Diệu làm đệ tử.
“Không bằng để nó ở lại Cửu Uyên.” Đại trưởng lão nói: “tính tình của nó ngông cuồng, không bằng để nó ở chỗ này mài giũa.”
Lăng Thần Đế Quân gặp qua rất nhiều người muốn đem người trong tộc đẩy đến trước mặt hắn, chẳng qua hắn vẫn thu nhận, nhưng lúc này đây, hắn căn bản không muốn nhận nhưng suy xét đến sinh tử của cha mẹ Diệu Diệu không biết đến nay còn sống hay đã chết, cha mẹ Diệu Diệu có rất nhiều cống hiến lớn vì tiên giới, cho nên hắn không có trực tiếp cự tuyệt.
“Tìm cho nàng một ngọn núi để sinh sống.”. Lăng Thần Đế Quân không nói sẽ thu nhân Diệu Diệu làm đồ đệ.
Ngay lúc này, trong lúc nhất thời Diệu Diệu không khống chế được tu vi, lôi kiếp lại ập đến. Lôi kiếp lúc này so với lúc trước còn mạnh hơn, tu vi của nàng càng cao, gần mười một vạn năm tu vi, lôi kiếp làm sao có thể yếu được.
Xong rồi, nàng nghĩ bản thân đã thành công khiến cho Lăng Thần Đế Quân/tra nam chú ý.