Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Rõ Ràng Là Luyện Võ, Làm Sao Lại Biến Thành Thần Thông

Chương 30: Tiệm Thuốc Có Vấn Đề

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ.

Tiền Hải đi vào sân.

"Tiền bá, có chuyện gì thế?"

"Ngồi xuống nói chuyện trước đã."

Tần Dương cười nói.

Hai người đến ngồi xuống ghế đá trong sân.

"Thiếu gia, trước đó phái đi mấy tên du hiệp đều đã trở về, nhưng đều không thu được kết quả gì."

"Không tìm thấy bất kỳ tung tích nào của lão gia."

Tiền Hải thở dài nói.

"Không thể từ bỏ, tìm lại vài người khác thử xem."

Tần Dương cũng không thiếu tiền, cầu cái tâm thoải mái là được.

Sau đêm đó, trong lòng hắn lại có một suy nghĩ khác.

Liệu có phải Tần Đông Thăng trên đường trở về đã gặp phải tà ma hay không.

Đêm đó, nếu không phải Âm Hạc Tử tình cờ đi ngang qua, vớt hắn từ trong miếu hoang ra, chắn chắn cũng sẽ chết chắc.

Tần Đông Thăng từ Nam Tinh Thành trở về, một đường toàn là đồng không mông quạnh, khả năng xuất hiện tà ma cũng lớn hơn một chút.

"Ừm, lần này ta sẽ phái thêm vài người đi."

Tiền Hải gật đầu.

Nói xong vấn đề này, sắc mặt hắn lại trở nên nghiêm túc.

"Thiếu gia, còn một chuyện nữa."

"Ngô quản sự của phòng sổ sách nói rằng mấy tháng gần đây sổ sách của tiệm thuốc có chút quỷ dị."

Tần Dương hơi bất ngờ: "Tiệm nào?"

Tần gia có hai tiệm thuốc, lần lượt là Đại Lương dược phòng và Đại Thiện dược phòng.

Hai tiệm thuốc này chính là nguồn kinh tế của Tần gia, mỗi tháng có thể kiếm được vài trăm lượng bạc.

"Đại Lương dược phòng."

"Hai tháng nay số bạc nộp lên giảm gần một nửa."



Tiền Hải lạnh lùng nói.

Ý của hắn rất rõ ràng, chính là quản sự của Đại Lương dược phòng đã biển thủ tiền, nếu không thì sao lại có sự biến động lớn như vậy.

"Có phải hai tháng nay kinh doanh không tốt không?"

Tần Dương không muốn oan uổng người khác.

Diêu chưởng quỷ của Đại Lương dược phòng cũng là người lâu năm của Tần phủ, đã tận tụy làm việc tại tiệm thuốc mười mấy năm.

Xử lý chuyện này, vẫn nên cẩn thận một chút.

"Ta cũng hy vọng là vậy."

"Nhưng mấy ngày nay ta đã ngầm đi đến Đại Lương dược phòng để xem."

"Người đến mua thuốc thậm chí còn nhiều hơn Đại Thiện dược phòng, không thể nào lại ít tiền đến vậy."

Tiền Hải đương nhiên đã điều tra rồi mới dám đến tìm Tần Dương.

"Vậy ta đi xem thử."

Tần Dương không muốn quan tâm đến một số việc lặt vặt, nhưng chuyện này, vẫn phải đích thân hắn ra tay mới được.

Hắn và Tiền Hải trước tiên đến phòng sổ sách.

Ngô quản sự của phòng sổ sách thấy Tần Dương đích thân đến, trong lòng hiểu rõ, lập tức lấy sổ sách của Đại Lương dược phòng ra.

"Thiếu gia, ngài xem số liệu hai tháng này."

"Đây là sổ sách trước đây của Đại Lương dược phòng"

"Sổ sách mà Đại Lương dược phòng nộp lên chắn chắn có vấn đề."

Ngô quản sự là một lão giả rất nghiêm túc, làm việc tỉ mỉ.

Nhiều năm nay, sổ sách của Tần phủ đều do hắn quản lý.

Tần Dương xem qua vài lần, so sánh một chút, ngay cả người ngoài nghề cũng có thể biết sổ sách hai tháng này có vấn đề, chênh lệch quá lớn so với trước đây.

"Để ta xử lý."

"Còn có Ngô quản sự, sắp đến cuối năm rồi, dạo này thời thế cũng không tốt, phát thêm một nửa tiền cho những người trong phủ."

Tần Dương thản nhiên nói.

"Đa tạ thiếu gia." Ngô quản sự vội vàng đa tạ.

"Ta nói tin này ra, e rằng những người trong phủ đều sẽ vui mừng phát điên."

Tiền Hải mỉm cười nói.



Sự thay đổi của Tần Dương trong những ngày này quá lớn.

Cho dù là trước đây khi Tần Đông Thăng làm gia chủ, cũng chưa từng làm chuyện này.

Tần Dương lại dặn dò thêm vài câu, rồi một mình rời khỏi Tần phủ.

Đại Lương dược phòng nằm trên phố An Tuế.

Đây là một con phố ven sông, chỉ có một bên là cửa hàng, bên kia là một nhánh của sông Bắc.

Bên ngoài đường phố trồng những hàng liễu thẳng tắp, gió sông nhẹ thổi, cành liễu theo gió bay phất phơ.

Một nhóm lão giả đang vây quanh góc phố chơi cờ, trò chuyện.

Những ngôi nhà bên này đều là tiệm thuốc, phòng y sư các loại, mỗi nhà mỗi hộ đều treo cờ hiệu có ghi chữ ‘’Diệu Thủ Hồi Xuân’’.

Những người trên phố đều xách theo những gói thuốc lớn nhỏ, vẻ mặt buồn rầu.

Đại Lương dược phòng nằm cuối phố.

Những cửa hàng có thể mở ở vị trí dễ thấy như vậy, đều là những thế lực lớn trong thành.

Tần gia ở Lâm Giang Thành chỉ có thể coi là thế lực bình thường, đương nhiên chỉ có thể mở ở những nơi hẻo lánh.

Nhưng dù vậy, mỗi tháng vẫn có thể kiếm được không ít tiền.

Tần Dương quan sát bên ngoài một lúc, phát hiện sinh ý của Đại Lương dược phòng thực sự vẫn ổn.

Dù sao thì tiệm thuốc nhỏ không thu phí đắt như tiệm thuốc lớn, đối với những người có cuộc sống tương đối khó khăn thì đây là lựa chọn tốt hơn.

Đến trưa, những người đến tiệm thuốc mới dần thưa thớt.

Tần Dương lúc này mới bước vào tiệm thuốc.

"Thiếu gia?!"

"Gặp Tần thiếu gia!"

Thấy Tần Dương, học đồ và y sư của tiệm thuốc vội vàng chào hỏi.

Tần Dương khẽ gật đầu, tùy ý liếc mắt: "Diêu chưởng quỷ đâu?"

"Thiếu gia, Diêu chưởng quỷ đang nấu thuốc ở trong kia."

Một y sư vội vàng nói.

"Ừ, vậy các ngươi bận đi, ta vào xem thử."

Tần Dương đi vào phía sau tiệm thuốc.
« Chương TrướcChương Tiếp »