Hạ Thì cảm thấy rất khó hiểu, với thể chất của cô thì sao có thể vô duyên vô cớ bị bệnh được chứ, chuyện này cơ bản không hợp lý.
Hạ Thì cảm giác một lúc lâu cũng không nhận ra có chỗ nào bị thương, nhưng đột nhiên bị ngất lại có thể không phải là chuyện nhỏ. Cô gọi điện thoại cho mẹ Hạ, nhưng không ở bên cạnh thì mẹ Hạ cũng không có cách nào chẩn đoán bệnh được.
Trong giới dị thú làm gì có bác sĩ, chỉ nói riêng về thân thể, bọn họ cũng không có nhiều khuyết điểm như con người, cùng lắm là tàn tật và già yếu.
Nếu đợi mẹ Hạ đến thì còn phải mất một khoảng thời gian nữa, Hạ Thì quyết định đi bệnh viện trước khám xem sao.
Chu Sâm và Tiểu Tiểu đưa Hạ Thì đến bệnh viện, bác sĩ tư của nhà Chu Sâm làm kiểm tra cho Hạ Thì, chẩn đoán sơ bộ cũng không thấy gì nên bắt cô phải làm siêu âm màu toàn thân.
Sau khi có kết quả siêu âm màu, bác sĩ nhìn tấm phim, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hạ tiểu thư, ở bụng của cô có một dị vật.”
Tiểu Tiểu vừa nghe là phần bụng thì sợ hãi nói: “Chẳng lẽ là mang thai sao?”
Bác sĩ: “Làm sao có thể chứ, dị vật này hình tròn, cô có từng phẫu thuật hay từng nuốt phải thứ gì không? Dị vật này có đường kính khoảng mười lăm centimet, cao hai mươi centimet. Cái này... Không giống một khối u lắm.”
Làm gì có dị thú nào có u, Hạ Thì nghe xong cũng cạn lời: “Tôi từng từng phẫu thuật, cũng chưa từng nuốt thứ gì.”
Lấy mức độ sắc bén của dao phẫu thuật của con người, vẫn chưa đủ để mổ một dao cho cô.
Cô lại càng không thể nuốt thứ gì đó có đường kính 15 cm…
Bác sĩ khó tưởng tượng: “Có thể là cái gì chứ…”
“Đợi đã.” ánh mắt Hạ Thì đột nhiên sáng lên nhưng đột nhiên lại yên lặng, nhìn Chu Sâm nói: “Tổ tiên của nhà anh, đẻ trứng hả…”
Chu Sâm cũng khϊếp sợ nhìn Hạ Thì: “...”
Tiểu Tiểu: “...”
Bác sĩ: “?”
…
Sau khi đuổi vị bác sĩ mù mờ không hiểu chuyện gì đi, Hạ Thì dùng luôn số điện thoại phòng làm việc của anh ta gọi cho mẹ Hạ.
“Mẹ, con vừa làm kiểm tra xong, bác sĩ nói ở phần bụng của con có một dị vật hình kính 15 cm, cao 20 cm.” Hạ Thì dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tổ tiên nhà Chu Sâm đẻ trứng.”
Mẹ Hạ: “Sao? Con mang thai hả?”
Cũng có tiếng của ba Hạ truyền tới từ bên kia: “Cái gì? Con mang thai sao? Không thể nào!”
Chuyện sinh sản của nhà bọn họ khó khăn như thế, trước đây lúc ông ở thời kì động dục, ở độ tuổi sinh sản tốt nhất cũng phải lăn qua lăn lại với mẹ Hạ một thời gian dài mới có được Hạ Thì. Hạ Thì và Chu Sâm chỉ vừa mới quen bao lâu, làm sao có thể mang thai được chứ?
Hiệu suất này không phải quá cao hay sao, ba Hạ tỏ vẻ rất ghen tị.
Mẹ Hạ Thì thào nói: “Thảo nào lại ngất xỉu, trong đống thảo dược mẹ đưa cho con có thành phần không thích hợp cho người mang thai. Xem ra là khắc nhau rồi, may mà cơ thể con khỏe mạnh, uống lâu như vậy mà cũng chỉ mới ngất xỉu thôi.”
Hạ Thì: “...”
Chu Sâm: “...”
Chu Sâm nghe thấy suy đoán này thì thấy thật không thể tưởng tượng được, Hạ Thì vậy mà lại mang thai... Anh chưa từng nghĩ đến một chuyện này, tâm trạng bây giờ của anh rất phức tạp, không biết nên nói gì.
Một lát sau, Chu Sâm chỉ nói: “Vậy nên, không lâu sau em sẽ sinh ra một quả trứng hả…?”
Gen của hai loại dị thú hỗn huyết chắc chắn sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, chỉ là không biết lần này lại ảnh hưởng đến cách thức sinh sản, Hạ Thì sinh sản bằng bào thai, tổ tiên của Chu Sâm thì đẻ trứng, hỗn huyết đã phản tổ vẻ phía Chu Sâm, đứa bé biến thành để trứng, cũng khó trách Hạ Thì không cảm giác được gì, mấy thế hệ trước của cô đâu có kinh nghiệm để trứng.
“Chắc vậy.” Hạ Thì buồn bực nói: “Em cũng không biết sau bao lâu, lại cần phải ấp bao lâu.”
Dù sao cũng là hai chủng tộc tạp giao, Hạ Thì cũng là hỗn huyết, lại lai thêm lần nữa, quá trình mang thai kéo dài bao lâu cũng không biết, có thể là ba tháng, cũng có khả năng là ba năm.
Chu Sâm khó khăn nói: “... Làm sao để ấp.”
“Em không biết, đến lúc đó vào trong núi bắt dị thú chim hỏi một chút.” Hạ Thì cũng rất phiền não, cô hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý để làm mẹ, bất kể là từ phương diện nào cũng đều không có sự chuẩn bị.
Cùng lắm thì bắt loài dị thú khác đến ấp trứng giúp! Hoặc sử dụng công nghệ cao của con người làm một cái hộp ấp trứng.
Chỉ có Tiểu Tiểu lạnh run, sau khi chủ nhân nhỏ ra đời chắc chắn sẽ cần ăn uống, cậu ta sẽ không phải đứng mũi chịu sào chứ?
…
Vợ chồng hai người đều về nhà với gương mặt mờ mịt.
Ba Chu, mẹ Chu và Vương tiên sinh đều đang ngồi trong nhà, đầu Vương tiên sinh đổ đầy mồ hôi, ông ta phát hiện không thể thoát thân được, chỉ sợ sẽ gãy ở đây. Mặc dù không liên quan gì đến ông ta, nhưng lỡ gia đình này muốn giận chó đánh mèo thì biết phải làm sao đây?
Lúc Hạ Thì ngất xỉu chỉ có một mình ông ta trong phòng, ai biết Hạ Thì bị bệnh gì, tốt nhất không phải là vấn đề gì lớn.
Mẹ Chu thấy bọn họ đã từ bệnh viện về, nghênh đón hỏi: “Chuyện này là sao? Hạ Thì không có chuyện gì chứ?”
Hạ Thì do dự nhìn mẹ Chu, chậm rãi nói: “Có vẻ như là… mang thai.”
Một câu khiến người ta kinh ngạc.
Vẻ mặt mẹ Chu biến từ lo lắng đến mừng như điên chỉ trong ba giây, ba Chu cũng rất vui vẻ đứng lên: “Mang thai sao?”
Gương mặt Vương tiên sinh ngơ ngác, sau đó phản ứng lại, vội vàng nói: “Tôi đã nói Hạ tiểu thư có duyên con cái mà.”
Mẹ Chu càng thêm tin tưởng sâu sắc Vương tiên sinh: “Vâng, Vâng, ông vừa nói thì cũng vừa chứng minh được.”
Vương tiên sinh làm ra vẻ thương dân trách trời: “Xem ra Hạ tiểu thư không mang phàm thai, trước khi tôi làm phép đã có phản ứng rồi, nếu không tôi mà làm phép, chẳng phải sẽ…”
Mẹ Chu được nhắc nhở xong, khuôn mặt sợ hãi: “Đúng vậy, thiếu chút nữa đã hại Hạ Thì rồi.”
“Bà cũng chỉ là có lòng tốt.” Vương tiên sinh an ủi khuyên nhủ nói.
Hạ Thì tức giận nói: “Tôi mang thai là bản lĩnh của Chu Sâm, có liên quan gì đến ông hả?”
Mọi người: “...”
Chủng tộc bên nội của Hạ Thì đều rất khó sinh sản nhưng cô lại có bầu rất nhanh, không liên quan đến cô thì tất nhiên đó là bản lĩnh của Chu Sâm.
Hạ Thì nói không sai, nhưng người khác nghe thấy hơi kỳ lạ.
Mẹ Chu ngượng ngùng cười: “Ha ha, chủ yếu là do Chu Sâm, nhưng Vương tiên sinh đã đoán được sớm một chút.” Còn dự đoán đúng, bây giờ Hạ Thì là phụ nữ có thai, mọi người đều sẽ không cảm thấy cô ấy mất bình tĩnh có gì lạ.
Hạ Thì nghe thấy câu trả lời khiến tên lừa gạt này được như ý thì hung dữ nói: “Được, ông đợi đấy!”
Vương tiên sinh không kìm được mà run lên một trận, không tự chủ được né tránh ánh mắt của Hạ Thì, cũng không biết rõ tại sao một cô gái yếu đuối như vậy lại có thể khiến mình cảm giác uy hϊếp lớn đến như vậy.
Mẹ Chu vội vàng hòa giải, bảo Vương tiên sinh quay về khách sạn.
Hạ Thì liếc mắt nhìn Vương tiên sinh một cái, nháy mắt với Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu cười hì hì đi ra cùng.
Mẹ Chu và ba Chu cũng không nhìn thấy, kéo tay Hạ Thì, bắt cô ngồi xuống: “Con cần phải bảo vệ thân thể thật tốt, hay là con và Chu Sâm chia phòng ngủ đi, bây giờ đã được mấy tháng rồi?”
Trong đầu Chu Sâm cũng rối một nùi, túm lấy một điểm quan trọng, cắt ngang nói: “Ba, mẹ, bây giờ có một vấn đề, hình như là con đã xuất hiện sự phản tổ.”
Chuyện đứa bé này... sau khi được sinh ra là một quả trứng thì ba Chu và mẹ Chu không thể nào không biết , dù sao không thể lừa gạt được mãi. Cho nên, Hạ Thì và Chu Sâm đều quyết định nói rõ mọi chuyện.
Ba Chu và mẹ Chu ngây người nói: “Là có ý gì?”
“Con đã nói thật với Hạ Thì về thân thể của con rồi.” Chu Sâm đờ đẫn nói: “Hôm nay, lúc kiểm tra đã phát hiện, thai nhi trong bụng cô ấy tồn tại dưới hình thức là một quả trứng…”
Ba Chu, mẹ Chu: “...”
Con dâu sẽ sinh... sinh một quả trứng sao?