Vân Cuồng dừng bước chân, hướng về phía quán trọ Phượng Lai trước mặt chắp tay và nói: "Vâng, thưa chủ tử."
Lạc Khinh Ca nhìn trái nhìn phải, nhìn xung quanh hai bên đường, muốn tìm một tiệm bán y phục, mua một hai bộ để mặc .
Nàng đã quen với việc điệu thấp, do cảm thấy không thoải mái khi bị nhiều người chú ý, tốt hơn là nên mua một kiện y phục.
Đột nhiên, một bóng đen xẹt qua trước mắt nàng, thỏi vàng cùng trang sức trong tay lập tức biến mất.
Lạc Khinh Ca cau mày nhìn nam tử tuấn tú mặc đồ đen với đôi mắt bịt kín trước mặt, tức giận nói: "Trả lại đồ cho ta."
Nam nhân chết tiệt! Lấy trộm đồ của nàng còn chưa tính, nhưng vì cọng lông gì trộm xong còn không đi, là đầu óc của hắn có vấn đề, hay là hắn không để nàng vào mắt.
Vân Cuồng hướng nàng chắp tay nói: "Quận chúa Phượng Nguyên, chủ tử nhà ta muốn gặp ngài, thỉnh ngài di giá."
"Ngươi--" Lạc Khinh Ca nheo mắt lại khi nghe hắn ta xưng hô, "Ngươi biết ta?"
"Vâng." Vân Cuồng gật đầu, "Ngài là Quận chúa Phượng Nguyên của Linh Nguyên quốc, chủ tử có lời mời, hi vọng ngài có thể di giá."
Người này nhận biết nàng, vậy chủ tử nhà hắn chắc chắn là người Kinh thành, chẳng lẽ là...
Lạc Khinh Ca cười ha hả, xua tay và nói: "Ta còn có một số việc phải làm, hôm nay không thể gặp chủ tử nhà ngươi, về phần thỏi vàng và trang sức, cứ coi như là lời tạ lỗi của ta với chủ tử nhà ngươi đi." Nói xong, lập tức quay người bỏ chạy.
Nàng có thể cảm giác được người này không đơn giản, võ công nhất định thuộc hàng thượng thừa, nàng không biết bọn họ là người tốt hay người xấu, lỡ như là kẻ thù trước đây của Lạc Khinh Ca, vậy thì nàng coi như xong đời.
Ước chừng dùng thất lạc tán với người này cũng không có tác dụng lớn, hiện tại chỉ có ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
Truyện được edit bởi Đại Mao, mời các bạn ghé đọc bộ truyện "chồng tôi là hoắc thiếu" của editor nhé.
Lạc Khinh Ca nghiến răng chạy thục mạng về phía trước, đột nhiên nàng cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì nàng luôn chạy tại chỗ mà không hề tiến lên một bước.
Đến lúc này nàng mới nhận ra rằng có chạy thêm nữa cũng vô ích, bởi vì ai đó đã trói hông nàng bằng một sợi dây.
Trong đầu vừa nghĩ, liền xoay người, một đôi mắt lấp lánh ánh nước khóa chặt nam tử áo đen trước mặt, bộ dạng vô cùng đáng thương nói: “Cầu xin ngươi thả ta ra có được không, ta sắp bị ngươi tra tấn đến điên rồi, ngươi xem đi ta đã không ra hình người nữa rồi, ô ô…”
Tiếng khóc của nàng không nhỏ, ngay lập tức thu hút rất nhiều kẻ nhàn rỗi đến xem.
Khuôn mặt tuấn tú của Vân Cuồng không khỏi tối sầm lại, nàng nói cái gì thế, hắn tra tấn nàng khi nào.
"Hôm nay, hy vọng hôm nay các vị bô lão hương thân có thể làm chủ cho tiểu nữ. Năm ngoái, tiểu nữ bị tên trộm vô sỉ này bắt nhốt và tra tấn mỗi ngày, mọi người xem đi, tiểu nữ đã bị hắn hành hạ thành dạng gì."
Nói xong, nàng kéo ống tay áo lên một chút, lộ ra một đoạn nhỏ cánh tay, trên đó còn có rất nhiều vết sẹo, những vết sẹo này là lúc nàng nhảy xuống vách núi bị cào xước, không ngờ hôm nay lại có dịp dùng đến.
Lạc Khinh Ca lau đi những giọt nước mắt "vô hình", khóc lóc kể lể: "Đặc biệt là ba tháng trước, hai mắt hắn bị mù, tính tình càng cáu bẩn, tra tấn tiểu nữ ngày càng thô bạo. Các vị nhìn đi, hiện tại ta cũng sắp phát điên rồi."
Y phục của nàng rách tả tơi, lại thêm những vết thương trên cánh tay, còn đôi mắt của Vân Cuồng thì đang bịt kín rất giống người mù.
Vì thế, mọi người đều tin vào câu chuyện xưa mà Lạc Khinh Ca bịa ra, đồng loạt chỉ trỏ vào Vân Cuồng, nói hắn đã sai.
"Ngươi nói hươu nói vượn gì vậy, ai tra tấn ngươi, hơn nữa ta, mắt ta cũng không mù." Vân Cuồng vô cùng phiền muộn, tại sao nàng lại hồ ngôn loạn ngữ ở chỗ này.
Lạc Khinh Ca giả vờ lau nước mắt, rồi lên án: "Chứng cứ vô cùng xác thực mà ngươi vẫn không thừa nhận, ngươi đã xấu xa đến mức vô phương cứu chữa, còn nữa ngươi không mù tại sao phải dùng vải che mắt? Đừng nói với ta rằng đầu óc của ngươi cũng hỏng đấy."