Sáng sớm, núi rừng lại tràn ngập tiếng của chim chóc, tiếng của côn trùng và cả tiếng dã thú gầm rú.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cành lá, in những đốm sáng lấm tấm trên mặt Lạc Khinh Ca.
Lạc Khinh Ca mơ màng nỉ non một tiếng “Ưmm.", rồi từ từ mở mắt ra và sững sờ nhìn những cành cây trên đầu.
Nàng đang ở đâu? Đây là nơi nào? Tại sao nàng lại ở đây?
Một loạt câu hỏi hiện ra, rồi một chuỗi các sự kiện lần lượt tiến vào trong đầu nàng.
Những gì đã xảy ra với Lạc Khinh Ca trong hai ngày qua, giống như một thước phim, đột nhiên xuất hiện trong tâm trí nàng.
Tiểu Thiên? Đúng rồi, Không thấy Tiểu Thiên đâu cả!
Đột nhiên, nàng ngồi dậy, lo lắng đưa mắt nhìn xung quanh, không có ai ở đó.
Đúng rồi, hôm qua chỉ có một con "yêu quái" trong hồ, chẳng lẽ "yêu quái" đó đã ăn thịt Tiểu Thiên? !
Ngay lập tức nàng bác bỏ ý kiến này, nếu "yêu quái’ ăn thịt người thì tại sao nó không ăn thịt mình.
Lạc Khinh Ca lồm cồm bò dậy, nhưng vì động tác của nàng quá mạnh, đột nhiên thấy hoa mắt chóng mặt.
Gõ một cái vào đầu rõ kêu "Cộc!", sao đầu nàng choáng váng thế này.
Đêm qua, không biết con "yêu quái" đó đã phù phép gì lên người khiến nàng hoa mắt chóng mặt.
Tuy nhiên, đây cũng không phải trọng điểm, hiện tại tìm được Tiêu Thiên mới là điều quan trọng nhất.
"Tiểu Thiên! Tiểu Thiên, đệ ở đâu?" Nàng hô to mấy lần, vẫn không có người đáp lại.
Lạc Khinh Ca tìm kiếm một hồi và quay trở lại hang động nàng từng ở, hy vọng sẽ thấy Long Lăng Thiên đã trở lại hang động.
Nhưng hang động vẫn trống trơn như cũ, còn đống lửa trên mặt đất đã dập tắt từ lâu, vô cùng lạnh lẽo.
Chẳng lẽ Tiểu Thiên đã bị ‘yêu quái" ăn thịt, hoặc là bị dã thú ăn rồi?
Nghĩ đến hai ngày này ở cùng hắn, mũi nàng lại ê ẩm, khó chịu vô cùng.
Một đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy thế
mà đã biến mất không có dấu vết, tuy hắn không đáng yêu nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ năm tuổi mà thôi.
Hai dòng nước mắt không kìm được tuôn rơi trên mặt nàng.
Đều là lỗi của nàng, sao lại ngủ say như chết vậy, đến nỗi Tiểu Thiên ra ngoài lúc nào cũng không hay biết.
Lạc Khinh Ca bước ra khỏi hang và quyết định tìm kiếm lại, rốt cuộc, liệu có thể tìm thấy y phục hay hài cốt gì đó hay không.
Dù thế nào đi nữa, nàng cũng không thể để hắn ở đây một mình, đứa trẻ này dù thông minh đến đâu cũng chưa chắc có thể sống sót ở nơi này.
Sau khi đi ra khỏi hang động, nàng theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua hang động này, lúc này hai mắt nàng sáng lên.
Nàng phát hiện trên bức tường đá ở cửa hang có hai hàng chữ, rõ ràng là được khắc bằng đao.
"Ta dẫn người đi, ngươi muốn tìm người, liền đi Linh Thiên Các.’
Chữ được khắc rất sâu, người khắc nó phải là người có nội lực hùng hậu.
Lạc Khinh Ca chạm vào những từ trên đó và cau mày, "Linh Thiên Các? Đó là nơi nào?"
Biết được Long Lăng Thiên chưa chết, cuối cùng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Linh Thiên Các? Linh Thiên Các. . . " Nàng yên lặng nhắc mấy lần cái tên này.
Đột nhiên, đôi mắt nàng đột nhiên mở to, và một ý tưởng khó tin xuất hiện trong đầu nàng.
"Linh Thiên, Lăng Thiên, đồng âm, chẳng lẽ là..." Lạc Khinh Ca kích động vỗ tay rồi nói: "Có lẽ Tiểu Thiên là con trai của các chủ Linh Thiên Các, ừm, nhất định là như vậy."
Ở trong bóng tối, Vân Cuồng suýt nữa ngã quỵ khi nghe thấy những lời này của nàng. Sức tưởng tượng của nữ nhân này quá mức kinh khủng, cư nhiên coi tôn chủ thành nhi tử của tôn chủ, thật là kinh người.
Nếu là như vậy, Tiểu Thiên sẽ không gặp nguy hiểm nữa, nhưng nàng vẫn phải tới đó xác nhận một chút, xem Tiểu Thiên có thật sự ổn không.
Thật tốt quá, không ngờ Tiểu Thiên lại được người nhà hắn dẫn đi.
Nhưng mà, một giây kế tiếp, Lạc Khinh Ca lại oán hận nói: "Tiểu tử thối, ít nhất chúng ta cũng quen biết như thế, vậy mà rời đi cũng không nói lời nào, thật quá đáng, chờ ta tìm được ngươi, ta liền đánh mông ngươi một trận, hừ."
“Phụt—" Vân Cuồng vội vàng cắn cánh tay mình, mới không cười ra tiếng.
Ps: cầu ngọc phiếu và * các bạn ơi