Lạc Khinh Ca đi tới xe ngựa, nhìn qua xe ngựa vài lần, không khỏi âm thầm tán thưởng nó.
Thảo nào bọn thổ phỉ lại cướp bóc bọn họ, chiếc xe ngựa này xa hoa đến mức không từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Xe được làm từ gỗ trầm hương quý giá, bước vào sẽ có mùi thơm thoang thoảng xông vào mũi, viền xe chạm trổ bằng vàng, rèm xe được kết từ những hạt cườm bạch ngọc cao cấp.
Chưa cần nhìn bên trong, chỉ nhìn đường nét chạm khắc tinh xảo và chất liệu bên ngoài thôi, chiếc xe ngựa này đủ để một gia đình bình thường không phải lo cơm áo gạo tiền ba đời.
Nhảy lên xe ngựa, bên trong cũng cực kỳ xa hoa, khiến người khác phải chảy nước miếng.
Chiếc xe được phủ một lớp lông chồn trắng như tuyết, bên trong có một chiếc bàn làm bằng gỗ trầm hương, trên đó bày những món bánh ngọt và trái cây tinh xảo, lông chồn trên ghế nằm mềm mại hơn so với dưới sàn.
Chậc chậc, chiếc xe ngựa này quá xa hoa, nàng nhìn thấy còn muốn cướp đoạt vị công chúa này, Lạc Khinh Ca thoải mái nằm lên chiếc ghế dài mềm mại.
Tuy nhiên, nàng không quên mục đích lên đây của mình, nàng chỉ nằm một tý liền ngồi dậy.
Tìm được tay nải của họ và bắt đầu bới tìm.
Bên trong có mấy bộ y phục và mấy tờ ngân phiếu mệnh giá chừng bảy tám vạn lạng bạc.
Lúc này, Long Lăng Thiên cũng leo lên xe ngựa, đi thẳng đến trên dài mềm ngồi xuống.
"Tiểu Thiên nhi, đệ lên đây làm gì, mau xuống đi, bây giờ chúng ta đi luôn." Lạc Khinh Ca nhét tiền giấy vào trong bọc, cầm theo bọc kia thúc giục hài tử nào đó.
Đôi mắt long lanh của Long Lăng Thiên liếc nhìn tay nải trong tay nàng, thản nhiên nói: "Ngươi không muốn chiếc xe ngựa này à? Ngồi xe ngựa thoải mái hơn đi bộ đấy."
Ý ở ngoài lời nói, nếu đã cướp bóc của người ta thì cướp hết luôn, lấy luôn cả xe ngựa.
“Đương nhiên muốn.” Xe ngựa tốt như vậy, ai nhìn thấy cũng muốn, nàng cũng không phải thánh nhân, cho nên muốn chiếm lấy cho mình.
Lạc Khinh Ca liếc nhìn chủ tớ hai người bên ngoài, cảm thấy có chút không đành lòng, "Đám tuỳ tùng của các nàng đều bị thổ phỉ gϊếŧ hết, chúng ta lấy tiền tài y phục coi như thù lao cứu mạng đã hợp lý rồi, nếu còn lấy cả xe ngựa của họ, có phải rất nhẫn tâm hay không.”
Long Lăng Thiên nhướng mắt liếc nàng một cái, “Ngươi từng nhân từ sao.”
“Tiểu Thiên thối, sao có thể nói xấu ta như vậy hả.” Lạc Khinh Ca oán hận nói, tiện thể thưởng cho hắn một cước.
Nàng chính là một nữ nhân đầy tài năng, tốt bụng và xinh đẹp có biết không.
Long Lăng Thiên khó chịu nhíu mày, cả giận nói: "Yên tâm đi, nhìn phía trước có một đội ngũ lớn Cấm quân đang tới đây, bọn họ sẽ hộ tống các nàng hồi cung.”
“Quan binh đang tới đây ư?" Lạc Khinh Ca nhìn kỹ hơn, quả nhiên, có một đội nhân mã đang hướng về bên này.
Nàng lập tức ném lọ thuốc trong tay về phía Bắc Thần Linh Nhi, "Này, cho ngươi giải dược, xe ngựa và tiền tài coi như là thù lao ta cứu ngươi, tạm biệt."
Nói xong, không đợi các nàng có phản ứng gì, nàng lập tức nắm lấy dây cương, quay đầu xe, thúc ngựa phi nước đại về phía trước.
"A, Công chúa, Quận chúa lấy xe ngựa của chúng ta đi rồi!" Cầm Nhi nhìn xe ngựa đi xa kêu to.
Trời ạ! Thật không ngờ, Phượng Nguyên quận chúa lại trở thành thổ phỉ! Còn cướp bóc Công chúa, bây giờ mối thù giữa hai người càng ngày càng lớn, ừm, xem ra từ trước đến giờ mối thù giữa bọn họ vẫn luôn lớn.
Dường như Bắc Thần Linh Nhi không nhận ra rằng đồ đạc của mình đã bị cướp đi, nàng ta nhìn chằm chằm vào phía trước và nói một cách thờ ơ, "Cầm Nhi, ngươi có cảm thấy rằng lông mày của hắn rất giống với Vân Thương ca ca không?"
Hình dáng của hắn không giống với Mặc Vân Thương, nhưng vẻ hờ hững giữa hai đầu lông mày rất giống, còn cả đôi mắt trong veo thâm trầm đó, giống như vực sâu đóng băng, không cách nào phá vỡ.