Chương 33.2
Cô thật ra muốn đi nhanh hơn, nhưng chỉ cần bước hơi lớn một chút là trên người sẽ đau đến khó chịu, đặc biệt là chỗ kia, lại càng đau hơn, nói không ra cảm xúc.
Nha hoàn chỉ nghĩ thân thể cô không khỏe, kiên nhân đỡ cô đi về phía trước, Thời Lễ cọ tới cọ lui mới tới chính sảnh, chưa đi vào đã nghe được tiếng trò chuyện bên trong.
"Các ngươi nói xem Thời Lễ này là có ý gì, để tỷ muội chúng ta đợi nửa canh giờ rồi, thế mà vẫn chưa tới, còn muốn lấy cái danh phu nhân lên mặt trước chúng ta?"
"Ngươi nhỏ giọng đi, nếu để nàng nghe được, nhất định phải chịu phạt."
"Phạt phạt phạt, ta còn sợ nàng sao? Nàng ta tuy rằng là chính phòng nhưng lại làm ra loại chuyện đến thϊếp thất chúng ta còn thấy trơ trẽn, lấy rượu trợ hứng đi câu dẫn đại nhân, cũng mệt nàng ta nghĩ được như vậy."
Thời Lễ: "..."
Việc cô uống rượu, vì sao các nàng đều biết.. Không đúng, 'câu dẫn' là thế nào?
Cô yên lặng đứng ở cửa một lúc lâu, sau khi nghe hết ngọn nguồn, chỉ muốn đập đầu xuống đất mà chết luôn. Nha hoàn bên cạnh thấy sắc mặt cô không tốt, nơm nớp lo sợ hỏi: "Phu nhân, ngài đừng quan tâm lời nói của họ, ngài là người tốt, trong lòng nô tỳ luôn rõ ràng."
"Không có việc gì, vào thôi." Thời Lễ sống không còn gì luyến tiếc nói.
Nha hoàn vâng vâng dạ dạ nâng cô vào sảnh, đại điện tức khắc im bặt, chúng thϊếp thất sau khi nhìn thấy khuôn mặt bộ dáng của cô đều ngẩn người, không khỏi nhìn nhau, hiển nhiên không nghĩ tới vị Thẩm phu nhân sẽ mỹ mạo như vậy. Chờ các nàng phản ứng lại, vội vàng đứng dậy hành lễ, cũng không còn hành vi càn rỡ như trước.
Thời Lễ chậm rãi ngồi xuống chủ vị, cảm thấy thân thể có được cảm giác cứu trợ thoải mái, cô nghỉ ngơi một cái, mới mỉm cười kêu bọn họ ngồi xuống.
Lúc trước trong lời nói các thϊếp thất vẫn còn tràn đầy khinh thường, bây giờ lại đều ân cần cùng Thời Lễ nói chuyện, Thời Lễ mệt mỏi ứng phó, nói chuyện một hồi, những phòng thϊếp thất bắt đầu bại lộ tính tình.
"Phu nhân hôm nay mệt mỏi như vậy, là hôm qua ngủ không ngon sao?" Thϊếp thất số một giả ý quan tâm.
Thời Lễ chớp chớp mắt, vừa muốn mở miệng nói chuyện, thϊếp thất số hai đã giành trước một bước: "Đừng nhắc đến chuyện buồn của phu nhân, ai mà không biết đêm qua đại nhân không ở lại cùng phu nhân, mà là đi tới chỗ Ngữ muội muội, nghĩ đến phu nhân sẽ buồn lòng."
Nàng ta vừa nói ra câu này, những người khác không nhịn được nở nụ cười, đều biết vị phu nhân này cố tình uống rượu trợ hứng, nhưng vẫn không giữ được đại nhân, thật là quá mất mặt.
Thϊếp thất số ba, cũng chính là Ngữ muội muội trong miệng số hai đứng lên, bộ dáng đáng thương nhu nhược hành lễ: "Phu nhân chớ tức giận, thϊếp thất cũng không biết đại nhân sẽ tới, còn khuyên đại nhân hãy về phòng phu nhân, chỉ là đại nhân.. Phu nhân, đều là thϊếp thất không phải, thỉnh phu nhân tha thϊếp thân một lần."
Thời Lễ: "..."
Cô cái gì cũng chưa nói đi, phương thức nói chuyện của vị Ngữ muội muội này, vừa nghe liền biết là tay trà xanh lão luyện.
Cô liếc mắt đánh giá Ngữ muội muội, phát hiện đối phương tuy rằng bộ dáng mảnh mai, nhưng khí sắc lại vô cùng tốt, dừng một chút rồi hỏi: "Đại nhân khi ngủ lại ở chỗ ngươi, có cần ngươi hầu hạ không?"
Ánh mắt Ngữ muội muội lộ vẻ né tránh nhưng vẫn kiên định gật đầu: "Tất nhiên, đại nhân vẫn muốn thϊếp thân hầu hạ."
"Hầu hạ như thế nào?" Thời Lễ bát quái hỏi.
Ngữ muội muội ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ tới cô sẽ hỏi trực tiếp như vậy, nghĩ nửa ngày mới thẹn thùng nói: "Cũng chỉ là thú vui chốn khuê phòng bình thường thôi."
Thời Lễ: "Ngươi đứng lên đi hai bước."
Ngữ muội muội lộ vẻ khó hiểu, nhưng vẫn đứng dậy nghe theo.
Thời Lễ mặt vô cảm: "..."
Nói dối rồi, Thẩm Kinh Diễn rõ ràng không chạm vào nàng ta.
Về việc kia của Thẩm Kinh Diễn, cô cũng rất rõ ràng, từ rất nhiều năm trước đã buông thả đến triệt để, mà đã buông thả lại còn không tự biết.
Dù sao cô cũng là nữ nhân duy nhất của hắn, vì không muốn hắn thương tổn tự tôn, cũng không có nói ra.
Nếu Thẩm Kinh Diễn thật sự cùng nữ nhân này chơi trò thú vui chốn khuê phòng, cho dù chỉ có một lần, thì nữ nhân này cũng phải giống như cô khập khiễng, chứ không phải khỏe mạnh nhẹ nhàng như vậy.
Thời Lễ chậc một tiếng, lại nhìn mặt những thϊếp thất khác, trong mắt đều có ít nhiều khó hiểu, hiển nhiên không hiểu tại sao cô muốn làm như vậy. Trong lòng Thời Lễ vừa động, liền hỏi bọn họ như chưa có việc gì: "Các ngươi nhìn xem Ngữ muội muội có gì không ổn?"
Mọi người đều lắc đầu, hiển nhiên không nhìn ra được gì.
"Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy, Ngữ muội muội sau khi phục vụ đại nhân xong, không nên nhẹ nhàng như thế sao?" Thời Lễ tràn ngập ám chỉ hỏi.
"Phu nhân có ý gì?" Ngữ muội muội mơ hồ nhận thấy được không đúng, không khỏi nhíu mày.
Thời Lễ cười nhạt một tiếng: "Không có việc gì không có việc gì, các ngươi thỉnh an xong rồi thì về đi, lần sau không có việc gì thì không cần tới chỗ ta thỉnh an, ta không có nhiều quy củ như vậy."
Mọi người cũng không muốn thỉnh an một phu nhân có tư cách đạo đức không tốt này, nghe vậy lập tức đồng ý, ngoại trừ Ngữ muội muội có cảm giác không tốt, thì tất cả mọi người đều vui vẻ.
Thời Lễ sau khi chờ các nàng rời khỏi mới nhanh chóng chạy về phòng nghỉ ngơi, nha hoàn vội ngăn cô lại: "Phu nhân, ngài cần đến chỗ quản gia học quản lý sổ sách."
Thời Lễ: "..."
Trầm mặc một lát, cô ngây người đi tới chỗ quản gia.
Ngồi trong thư phòng học tập mấy canh giờ, chờ khi ra ngoài, eo như sắp bị chặt đứt, kết quả vừa mới về phòng ngủ, lại gặp được Thẩm Kinh Diễn.
Thời Lễ: "!"
"Vẻ mặt này của phu nhân là không chào đón ta?" Đôi mắt Thẩm Kinh Diễn híp lại.
Thời Lễ nuốt nước miếng, ngượng ngùng nói: "Không có."
"Nếu thế thì dùng bữa đi." Thẩm Kinh Diễn nói xong, tới trước bàn ngồi xuống.
Thời Lễ đành phải ngồi theo, ăn mà không cảm nhận được mùi vị gì, một lát sau cẩn thận nói: "Ngài đêm nay ở lại sao?"
"Không ở." Thẩm Kinh Diễn nhàn nhạt nói.
Thời Lễ nghe vậy nhẹ nhõm một hơi, sau đó nghe hắn bình tĩnh bổ sung một câu: "Ngủ ngươi xong, đi nơi khác ở."
Thời Lễ: "..."
Thẩm Kinh Diễn nói xong không nghe được Thời Lễ nói gì, dừng một chút ngẩng đầu nhìn về phía cô: "Thế nào, không vui?"
Thời Lễ thật sự không nói được chữ vui, miễn cưỡng cười cười rồi ngồi im.
Thẩm Kinh Diễn lại không chịu buông tha cô: "Là không vui khi ta muốn ngủ ngươi, hay là không vui khi ta đi nơi khác ngủ lại?"
".. Ta hôm nay nghe người khác nói, bên ngoài đều truyền ta lấy rượu trợ hứng câu dẫn ngươi." Thời Lễ mạnh mẽ thay đổi đề tài.
Thẩm Kinh Diễn liếc nhìn cô: "Chuyện này ngươi làm rất tốt, sau này có thể làm thêm vài lần nữa."
Thời Lễ: "?"
"Dù sao thanh danh ngươi càng xấu, người khác sẽ nghĩ rằng ta là người cao quý thanh khiết, hoàng thượng cũng sẽ cảm thấy ta có uy hϊếp nhưng đắn đo, cho nên sẽ càng yên tâm dùng ta." Thẩm Kinh Diễn không nhanh không chậm nói.
Thời Lễ: "..."
Người này tính toán thật là giỏi.
Cô ho vài tiếng, lại cố thay đổi đề tài lần nữa: "Hôm nay ta đã gặp thị thϊếp của ngươi"
"Ồ?" Thẩm Kinh Diễn ngước mắt nhìn cô.
Thời Lễ chua xót cười: "Bọn họ đều rất đẹp, đặc biệt có vị Ngữ muội muội kia, nhu nhược đáng thương như một đóa hoa mỏng, khó trách.. Khó trách ngươi đêm hôm khuya khoắt lại đến phòng nàng."
Lời nói đẫm vị chua ngoắt, nhưng Thẩm Kinh Diễn dường như rất hưởng thụ, ngay cả giá trị thù hận cũng giảm xuống, giờ chỉ còn 94%.
Thẩm Kinh Diễn bâng quơ nhẹ nhàng nhìn cô một cái: "Thế nào, ghen tỵ?"
"Ta nào có tư cách ghen." Vẻ mặt Thời Lễ ai oán.
Thẩm Kinh Diễn không dao động: "Trong lòng ngươi rõ ràng là được."
Khóe miệng Thời Lễ giật giật, tiếp tục nỗ lực: "Tối hôm qua ngươi rời khỏi nơi này, có phải lại đến chỗ Ngữ muội muội đúng không?" Cô hỏi hàm súc, chỉ cần không ngốc, là có thể hiểu rõ cô đang hỏi người nam nhân này, có làm gì với thϊếp thất kia hay không.
Thẩm Kinh Diễn yên lặng một lúc: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Thời Lễ cúi đầu: "Ta chỉ hỏi một chút, ngươi nếu không muốn nói.."
"Đương nhiên là sủng nàng rồi, nếu không ngươi nghĩ ta sẽ làm gì?" Thẩm Kinh Diễn đánh gãy lời cô, nghĩ khí lạnh như băng hỏi, "Hay thật sự cho rằng ta không dám?"
Thời Lễ: "..."
Đúng vậy, cô đúng là nghĩ như thế.
Thời Lễ cúi đầu, tránh bị cười ra tiếng, vì để bày tỏ sự mất mát của mình, cô thậm chí không dám ngẩng đầu lên, chỉ im lặng ăn cơm của mình.
Trong phòng tạm thời yên lặng, Thời Lễ đang lặng lẽ ăn cơm, nhìn thấy trên bàn có món tỏi xào tôm, không khỏi giật mình. Nhớ những năm đầu hai người ở bên nhau rất khốn khổ, ngày thường thịt cũng rất ít ăn chứ đừng nói đến tôm.
Cô lúc trước vì giúp Thẩm Kinh Diễn bồi bổ thân thể, lén lút đi làm chút việc nhỏ, cực khổ tích cóp được mấy đồng, liền mua cho hắn chút tôm bồi bổ. Lúc Thẩm Kinh Diễn nhìn thấy hai mắt đỏ bừng, nói cái gì cũng không chịu ăn, cuối cùng vẫn là hai người ta một ngụm chàng môt ngụm ăn xong.
Không ngờ hôm nay lại thấy được món này trên bàn.
Thời Lễ do dự một chút, cẩn thận gắp một con cho hắn. Vẻ mặt Thẩm Kinh Diễn nhúc nhích, im lặng không nói gì, thờ ơ bỏ tôm vào bát của cô, lãnh đạm nói một câu: "Ta ghét nhất là món ăn này, hôm nay ai trực bếp, lại dám làm món này mang lên đây?"
Người hầu hạ bên cạnh cuống quýt mang xuống dưới, liên tục nói xin lỗi mới đi xuống tìm người trách phạt.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Thời Lễ và Thẩm Kinh Diễn, Thời Lễ liếc nhìn hắn một cái, quyết định vẫn nên thành thật ăn cơm.
Hai người không nói gì yên lặng ăn hết bữa cơm, Thời Lễ nhìn Thẩm Kinh Diễn gọi người đưa nước vào, lại bắt đầu đau đầu, mắt thấy hắn muốn ở chỗ này tắm gội, Thời Lễ vội nói: "Ta hôm nay không tiện.."
Thẩm Kinh Diễn đưa tay cởϊ qυầи áo: "Quỳ thủy của ngươi còn bảy ngày nữa mới đến."
Thời Lễ: "..."
Chuyện này sao nhớ rõ vậy?
Cô khụ một tiếng: "Đã nhiều năm như vậy, quỳ thủy của ta sao có thể không thay đổi."
Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh nhìn cô, sau một lúc lâu đi tới, Thời Lễ cảm thấy không ổn, từng bước lùi về phía sau, mắt thấy sắp lui đến mép giường, trong lòng cô cả kinh: "Ngươi ngươi ngươi muốn làm gì?"
"Kiểm tra."
Thẩm Kinh Diễn nói xong, một tay đẩy cô ngã xuống giường, Thời Lễ lập tức cảm thấy có chỗ đau đớn, tức khắc sắc mặt trắng bệch. Thẩm Kinh Diễn lại không có ý dừng lại, trực tiếp kéo đai lưng cô xuống.
Thời Lễ luống cuống tay chân chống dậy, lại không đánh lại được hắn, trên người đau xót, nghĩ tới mấy ngày nay phải chịu tội, cô rốt cuộc không nhịn được khóc ra.
Tay Thẩm Kinh Diễn cứng đờ, đột nhiên dừng lại, ánh mắt âm trầm nhìn cô khóc rống, không biết qua bao lâu mới âm trầm nói một câu: "Ta đến nay vẫn chưa thể suy nghĩ cẩn thận, nam nhân kia dơ bẩn đáng kinh ghê tởm, rốt cuộc điểm nào đáng giá để ngươi thích."
Thời Lễ vốn đang khóc, nghe được giọng nói của hắn bỗng dừng lại, chờ khi buông tay, hắn đã xoay người rời đi. Thời Lễ mắt trông mong nhìn hắn rời đi, sau lúc lâu lau mặt cuốn mình vào trong chăn, trong lòng ủy khuất không muốn sống nữa.
Mấy ngày sau Thẩm Kinh Diễn không đến, Thời Lễ tĩnh dưỡng tốt tiếp tục đi theo quản gia xem sổ sách, chỉ là tâm tư của cô không đặt vào việc này, tốc độ học rất chậm, nhiều lúc quản gia tức giận đến mức muốn mắng người, nhưng nghĩ đến thân phận của cô chỉ có thể nhịn xuống.
Thời Lễ đã thất thần nhiều ngày, cô biết mình nên đi dỗ Thẩm Kinh Diễn, chỉ là nghĩ đến hắn thì sẽ nhớ lại những việc phát sinh hôm đó, lại nhịn không được phát run, luôn muốn trốn được ngày nào hay ngày ấy.
Liên tiếp qua bảy tám ngày, Thời Lễ cũng không đi tìm Thẩm Kinh Diễn, nhưng lại đợi được Thẩm Kinh Diễn chủ động tới tìm, gã sai vặt đi phía sau còn bưng theo một cái khay, bên trong là một bộ y phục tinh xảo.
Nam phụ giá trị cừu hận: 70%
* * * Mấy ngày không gặp, giá trị cừu hận giảm nhiều không nói, còn mang lễ vật đến tặng? Thời Lễ vừa sinh ra nghi hoặc liền nghe hắn nhàn nhạt nói: "Hôm nay Nam Dương vương phủ mở tiệc, ngươi theo ta đi dự."
Thời Lễ: ".. À."
Thẩm Kinh Diễn quét mắt nhìn cô, thấy cô để mặt mộc không phấn trang, trong mắt hiện lên tia không vui: "Trang điểm cẩn thận, đừng làm mất mặt ta."
".. Đã biết." Thời Lễ mím môi, thuận theo đáp ứng.
Thẩm Kinh Diễn dường như muốn nói gì nữa, nhưng thấy dáng vẻ vô hồn của cô, nhẫn nhịn xoay người rời đi. Chờ hắn xoay người rời đi, Thời Lễ liền gọi nha hoàn vào giúp mình mặc váy Thẩm Kinh Diễn đưa đến, lại gọi người vấn cho một búi tóc phi tinh trục nguyệt, sau khi tinh tế rửa mặt trang điểm, cô nhìn chính mình trong gương, không quá vừa lòng xoay vài vòng: "Có phải lộng lẫy quá không?"
Cô hiếm khi ăn diện như vậy, giờ nhìn thấy có chút không khỏe.
Nha hoàn bên cạnh đã hoàn toàn choáng váng, nghe cô nói như vậy vội lắc đầu: "Không không không, rất vừa vặn, phu nhân ngài thật sự quá đẹp."
"Đúng không, ta chưa mặc như vậy bao giờ, cũng không biết đẹp hay không, ngươi nghĩ như vậy thì chắc là được." Thời Lễ không sao cả nói. Cô trước kia ở thế giới này, vẫn luôn cùng Thẩm Kinh Diễn chịu khổ, đã mặc qua loại xiêm y xinh đẹp thế này đâu, đây vẫn là lần đầu tiên.
Nha hoàn luôn miệng khen, khen đến Thời Lễ dở khóc dở cười, hai người mới cùng đi ra ngoài.
Thẩm Kinh Diễn đang chờ trong sân, đột nhiên nghe được gã sai vặt bên cạnh hít hà một hơi, hắn như có cảm giác quay đầu lại, nhìn thấy người tới đáy mắt hiện lên tia sáng nhạt.
"Có phải quá khoa trương?" Thời Lễ có chút khó xử nói.
Thẩm Kinh Diễn đạm mạc nhìn đến chỗ khác: "Ừ, quá khoa trương."
"Vậy ta trở về đổi." Thời Lễ nói xong xoay người muốn đi.
Thẩm Kinh Diễn vươn tay bắt được cổ tay cô: "Quên đi, đã muộn rồi, cứ như vậy đi." Dứt lời, lôi kéo cô ra ngoài.
Thời Lễ đành phải đi theo, hai người cùng lên xe ngựa, không ai nói tiếng nào.
Sau một lát, Thời Lễ đánh vỡ trầm mặc: "Ngươi, ngươi mấy ngày nay bận sao, ta vẫn không gặp được ngươi."
"Không nhìn thấy ta sẽ buồnsao?" Thẩm Kinh Diễn hỏi lại.
Khá tốt. Thời Lễ nhìn hắn một cái, sau một lúc lâu cúi đầu nhẹ giọng nói: "Sẽ buồn, nếu ngươi không có việc gì, vậy đến hậu viện xem xét một chút."
Cô nói xong không thấy đối phương nói gì, trong lòng thấp thỏm, nhịn không được liếc mắt nhìn hắn.
Nam phụ giá trị cừu hận: 65%
Thời Lễ chớp đôi mắt, cúi đầu giương lên khóe môi.
Thẩm Kinh Diễn nhìn lại, trầm mặc nắm lấy tay cô, Thời Lễ vừa thấy khó hiểu nhìn hắn, hắn lạnh lùng giải thích: "Tới đó rồi, nhớ làm tốt phu thê ân ái."
".. Được." Thời Lễ cười gượng đồng ý.
Hai người một đường không nói gì đi tới vương phủ, theo tiếng gã sai vặt chào hỏi, quan viên cùng gia quyến chưa kịp vào vương phủ đã dừng lại tất cả, tò mò nhìn về phía xe ngựa Thẩm gia.
Chỉ thấy trước mành xe ngựa được vén lên, Thẩm Kinh Diễn thần sắc như ngọc bước xuống xe ngựa, mọi người nhìn hắn phong thái như vậy, đều thở dài khen nam nhân tài tuấn, nhưng lại mù mắt, hai lần đều dây dưa không rõ với một nữ nhân đạo đức bại hoại.
"Ta thấy thủ phụ đại nhân tuy rằng nhân trung long phượng, nhưng ánh mắt lại quá kém, không biết thô phụ dã man kia có gì tốt." Một quan viên xuy một tiếng, những người khác đều hiểu ý cười cười.
Đều biết vị phu nhân chính phòng này của Thẩm Kinh Diễn là hắn khi khốn khổ đã cưới về, cho nên mọi người đều đồng ý rằng nữ nhân này dã man, thô tục, là một thôn phụ dung mạo bình thường, còn không biết xấu hổ trong thôn núi, nhìn lại gia quyến bên người mình, đều là những tiểu thư được giáo dưỡng tốt, tức khắc cảm giác được sự ưu việt.
Mấy người tâm tư chế giễu chờ mong, chỉ thấy Thẩm Kinh Diễn sau khi xuống xe ngựa, liền vươn tay hướng về phía xe, tiếp theo một bàn tay tinh tế trắng nõn đặt vào trong tay hắn, cổ tay mảnh khảnh lộ ra một đoạn, khiến người ta nhức mắt. Mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau khi nhìn thấy nữ nhân đi ra, đều hít hà một hơi.
Dáng người thướt tha, khuynh quốc khuynh thành, có đôi mắt đẹp câu nhân mà không tự biết. Một số nam nhân chỉ nhìn thoáng qua, liền đột nhiên lý giải vì sao Thẩm Kinh Diễn si tâm như vậy.. Nếu như là bọn họ, đừng nói bỏ trốn một lần, cho dù nàng cùng người khác bỏ trốn mười lần mười tám lần, chỉ sợ vẫn coi là trân bảo đi.
Ánh mắt mọi người quá mãnh liệt, Thời Lễ nhăn mày, sau khi xuống xe khẽ nói với Thẩm Kinh Diễn: "Đã nói nên thay đổi xiêm y khác đi, bây giờ tốt rồi, quá khoa trương, cho ngươi mất mặt luôn."
Thẩm Kinh Diễn nghe cô nói như vậy, nhẹ nhàng bâng quơ nhìn về phía những người đó, bọn họ đều hoảng loạn tránh tầm mắt, chờ sau khi không còn ai nhìn Thời Lễ nữa, hắn mới nhàn nhạt nói: "Ngươi biết là tốt."
Nam phụ giá trị cừu hận: 60%
Thời Lễ: "?"
Editor: Q17