Chương 29

Chương 29

Thái độ của Thẩm Kinh Diễn thay đổi quá bất ngờ, đến nỗi Thời Lễ tưởng rằng tai mình có vấn đề: "Anh nói cái gì?"

"Không được làm chậm trễ thí nghiệm," Thẩm Kinh Diễn nói xong, đẩy cô về giường, "Nghỉ ngơi đi, nếu không ổn thì đi bệnh viện vài ngày."

"Chờ, chờ một chút, không phải nói không làm sao?" Thời Lễ vội bắt lấy tay áo anh.

Ánh mắt Thẩm Kinh Diễn dừng trên tay cô, một đường hướng lên trên, nhìn về phía đôi mắt cô: "Anh nói hôm nay không làm, không phải sau này không làm."

Thời Lễ: "..."

Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh đẩy cô trở lại giường, cẩn thận đắp chăn kín: "Ngủ đi."

* * *Cô cũng phải buồn ngủ mới được chứ. Trong lòng Thời Lễ kêu khổ không ngừng, trên mặt lại không dám để lộ nửa phần, miễn cưỡng cười với Thẩm Kinh Diễn, chờ sau khi anh nằm xuống liền nhắm mắt lại, tự hỏi vấn đề xảy ra ở đâu, nhưng không đợi cô suy nghĩ cẩn thận, bởi vì bị bệnh mệt mỏi mà đã ngủ luôn.

Cô khó có được một giấc mơ, trong mơ Thẩm Kinh Diễn mặc áo blouse trắng, cầm dao phẫu thuật, từng bước đến gần cô, có ý muốn trực tiếp mổ não cô ra.

"Anh, anh, anh đợi đã! Không tiêm thuốc mê sao?" Vẻ mặt cô hoảng sợ.

Thẩm Kinh Diễn cười lạnh một tiếng: "Em không sợ đau, tại sao phải tiêm thuốc mê?"

"Ai nói em không sợ đau.." Nói còn chưa dứt lời, con dao của anh đã tiến về phía cô, Thời Lễ sợ hãi kêu to, khi cô đang vùng vẫy, một luồng sức mạnh ập đến, cô đột nhiên mở to mắt.

Là Thẩm Kinh Diễn đánh thức cô.

Vừa mở mắt ra nhìn thấy mặt của anh, nhất thời không phản ứng kịp.

"Em gặp ác mộng?" Thẩm Kinh Diễn hỏi.

Thời Lễ xấu hổ cười: "Đúng vậy."

"Về anh?" Thẩm Kinh Diễn lại hỏi.

Thời Lễ theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng khi nhìn đến đôi mắt anh lại nói: "Em nói mớ sao?"

"Đúng vậy."

Thời Lễ nghi hoặc: "Em nói cái gì?"

"Em nói anh không tiêm thuốc mê cho em." Thẩm Kinh Diễn nhàn nhạt nói.

Thời Lễ: "..."

"Ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy đó, chẳng lẽ ở trong mắt em, anh chính là một ác ma đến thuốc mê cũng không tiêm cho em?" Thẩm Kinh Diễn làm lơ biểu tình của cô, thong thả ung dung nói.

Thời Lễ ho khan nói: "Việc nằm mơ này không đâu vào đâu, khả năng cái gì cũng có thể mơ thấy, nhưng không thể là sự thật."

Thẩm Kinh Diễn quét mắt liếc cô một cái, suy tư một phen sau đó lộ ra vẻ khinh thường.

Thời Lễ: "..."

Rõ ràng không có cái cảm xúc này, còn cố ý muốn diễn xuất, trêu ai sao?

Chửi thẩm cũng là chửi thầm, cô cũng sẽ không nói ra miệng, điều quan trong nhất bây giờ là khiến anh thay đổi chủ ý. Ngày hôm qua rõ ràng là ổn, sao lại đột nhiên nhắc tới thí nghiệm, chẳng lẽ trong lúc vô tình cô đã làm ra chuyện gì?

Thời Lễ cẩn thận nghĩ, ngày hôm qua trừ bỏ việc không nghe theo anh, trộm ăn kem, việc khác cũng không có gì.

* * * Không phải anh cho rằng cô không nghe lời anh, cho nên mới muốn trói cô đi làm giải phẫu? Thời Lễ bị chính giả thiết của mình chọc cười, trong lòng trực tiếp bài trừ khả năng này.

Cô nghĩ thật lâu, cũng không thông suốt được việc tại sao anh lại như vậy, cho nên cũng không nghĩ nữa, nhưng cứ tiếp tục gieo rắc tác hại của loại phẫu thuật đó vào anh là được rồi, hi vọng anh có thể thay đổi quyết định của mình một cách nhanh chóng.

Nhưng mà sự thật chứng minh, vô dụng.

Mấy ngày kế tiếp, cho dù cô nghe lời, ngoan ngoãn, thuận theo, cũng không thấy anh chuyển biến tâm ý, Thẩm Kinh Diễn không đổi ý, cũng không mang cô đi kiểm tra, Thời Lễ bối rối không biết anh nghĩ gì.

Thấp thỏm nhiều ngày, cũng không thấy Thẩm Kinh Diễn có động tác tiếp theo, thay vào đó, anh bắt đầu bận rộn, mỗi ngày đi sớm về trễ, có đôi khi hai ba ngày hai người cũng chưa gặp nhau.

Thời Lễ cẩn thận hỏi, Thẩm Kinh Diễn chỉ nhìn cô thật sâu, giải thích một câu: "Công ty vội."

Thời Lễ nhìn cuồng thâm dưới mắt anh, phỏng đoán công ty anh dạo này bận quá, cũng không rảnh lo thí nghiệm của cô.

* * * Nghe có vẻ khá hay. Thời Lễ lập tức thả lỏng, thành thật ở nhà làm một người nội trợ hiền, ngẫu nhiên cũng sẽ xuống bếp làm đồ ăn, chờ anh về sẽ ăn khuya.

Thêm một buổi tối, hơn tám giờ Thẩm Kinh Diễn trở về, vừa vào cửa liền nhìn thấy ánh đèn ấm áp trong phòng. Trước đây, khi sống một mình, anh thường chỉ bật đèn sáng trắng, hiếm khi sử dụng loại ánh đèn.. Hương vị nhà này.

Trong mắt anh nổi lên tia dao động, nhấc chân đi vào trong, sau khi qua hành lang, nhìn thấy Thời Lễ đang bận rộn trong bếp, trên bàn đã bày sẵn hai món ăn, tuy rằng trình bày không đẹp lắm, nhưng anh biết mùi vị lại không tồi.

Thời Lễ đem đồ ăn xào hoàn tất ra ngoài, lúc đặt trên bàn cơm thấy được Thẩm Kinh Diễn, không khỏi thốt một tiếng: "Anh trở về sớm vậy, em còn tưởng rằng phải đến mười giờ nữa chứ."

"Hôm nay có việc, cho nên trở về sớm." Thẩm Kinh Diễn chậm rãi nói.

Thời Lễ cười cười: "Vậy tới hỗ trợ em đi, canh trứng vừa mới nấu xong, anh dọn ra đi."

"Được." Thẩm Kinh Diễn lên tiếng, vén tay áo lên rửa sạch tay, đi vào phòng bếp hỗ trợ.

Hai người bận rộn trong phòng bếp một lúc, nhanh chóng ngồi vào bàn, nhìn trên bàn bày ra bốn món mặn cùng một món canh, Thời Lễ rất đắc ý: "Anh ăn nhanh đi, ăn xong rồi nghỉ ngơi, anh gần đây quá mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi tốt mới được."

Thẩm Kinh Diễn giúp cô gắp đồ ăn, chính mình lại không ăn: "Chút nữa còn có việc phải làm, không thể ăn."

Thời Lễ dừng một chút: "Chuyện gì vậy? Có tiệc sao?"

"Không phải, là ít việc của phòng thí nghiệm." Thẩm Kinh Diễn lại lặp lại một lần.

Thời Lễ bĩu môi: "Được rồi, vậy anh uống chút nước đi."

"Nước cũng không thể uống." Thẩm Kinh Diễn từ chối.

Thời Lễ: ".. Anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Thẩm Kinh Diễn không nói, sau một lúc lâu yên lặng đột nhiên nói: "Anh đặc biệt trở lại đón em, chờ lát nữa em sẽ đi cùng anh."

".. Sao em cũng phải đi?" Thời Lễ ẩn ẩn cảm thấy không ổn.

Thẩm Kinh Diễn im lặng một lúc: "Em ở đó thì tốt hơn."

Thời Lễ nhăn mày, tiếp tục hỏi nhưng anh lại không trả lời, thấy thái độ của anh như vậy, lo lắng trong lòng cô ngày càng lan rộng, cảm thấy lúc này anh muốn đưa cô đi, là muốn mổ não cô.

* * * Chắc là không phải đâu, cô còn chưa làm xong mấy đợt kiểm tra vừa rồi, ít nhất phải đợi kiểm tra xong mới tiến hành phẫu thuật chứ? Thời Lễ có chút không chắc chắn.

"Em không muốn đi?" Thẩm Kinh Diễn đột nhiên hỏi.

Thời Lễ che giấu suy nghĩ thật của mình, cười nói: "Nào có, anh muốn em đi em nhất định sẽ đi."

Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh nhìn cô, sau một lúc lâu khóe môi lộ ra mỉm cười.

Nam phụ giá trị cừu hận: 10%

Thời Lễ: "Hả?"

"Làm sao vậy?" Thẩm Kinh Diễn hỏi.

Thời Lễ ngốc: "Không, không có việc gì.."

Đã xảy ra việc gì, từ khi cô vào thế giới này giá trị cừu hận đã không có biến hóa, thế giờ tại sao lại giảm nhiều như vậy? Cô sững sờ nhìn Thẩm Kinh Diễn, ý đồ tìm được chút biến hóa gì đó trên mặt anh.

"Có chuyện muốn nói?" Thẩm Kinh Diễn hỏi.

Thời Lễ vội lắc đầu: "Không, không có.." Cô mới vừa phủ nhận xong, liền im lặng trong chốc lát, cẩn thận hỏi, "Anh hiện tại đang vui vẻ?"

"Hử?"

Thời Lễ nghĩ nghĩ, thay đổi cách hỏi: "Tâm trạng anh ra sao? Có hận em không?"

Thẩm Kinh Diễn dừng một chút, nghiêm túc cảm thụ: "Vẫn tốt."

"Vẫn tốt là thế nào?" Thời Lễ truy vấn.

Thẩm Kinh Diễn châm chước nói: "Bởi vì không phán đoán rõ, cơ chế cảm xúc bị phá hủy, cho dù trong lòng lúc trước hận em, nhưng cảm giác đó lại rất ít, hiện tại với trước cũng không có gì khác."

Anh nói xong tạm dừng một chút, lại sửa câu nói: "Chắc có một chút khác biệt, vừa rồi đi vào nhìn thấy em ở trong phòng bếp, tim anh đập rất nhanh.. Anh có lẽ rất thích loại cảm giác này."

Ngày thường anh có thể ngụy trang cảm xúc rất giỏi, khi muốn anh nói ra cảm xúc chân thật, anh lại có chút nói không nên lời, nhưng Thời Lễ vẫn dễ dàng nghe hiểu, không nhịn được lộ ra tươi cười: "Thẩm Kinh Diễn, anh hiện tại là đang vui vẻ."

Thẩm Kinh Diễn nhìn về phía cô: "Phải không?"

"Ừ, em cảm giác được." Thời Lễ nghiêm túc trả lời.

Thẩm Kinh Diễn nhìn khóe môi câu lên của cô, tuy rằng không hiểu được cảm xúc 'vui vẻ' trong lời cô nói, nhưng cũng không nhịn được giương lên khóe môi: "Có thể là bởi vì em đó."

Thời Lễ cười cong đôi mắt, không nhịn được đứng lên, cách bàn hôn anh một chút. Cô có thể không vui vẻ sao, trong khoảng thời gian này nỗ lực lâu như vậy, giá trị cừu hận vẫn luôn ở nguyên vị trí ban đầu, thậm chí cô còn bi quan cho rằng, đời này có thể sẽ bị nhốt ở thế giới này, không nghĩ rằng lại đột nhiên giảm xuống.

"Rất vui?" Thẩm Kinh Diễn hỏi.

Thời Lễ cười gật đầu: "Đúng vậy, anh vui vẻ, em cũng rất vui vẻ," Cô nói xong dừng một chút, nghĩ đến trạng thái hiện tại của anh, trong lòng lại có chút mất mát, "Nếu anh không trải qua thí nghiệm thất bại thì tốt rồi, vậy anh sẽ cảm giác được, em vì cái gì lại vui vẻ như vậy."

Thẩm Kinh Diễm bình tĩnh nhìn cô, sau một lúc lâu gắp cho cô một miếng thịt bò: "Ăn cơm."

".. Được." Cho dù anh không cảm thấy buồn, Thời Lễ cũng không muốn nhắc lại những chuyện buồn này nữa, đánh lên tinh thần mỉm cười với anh, bắt đầu chuyên tâm ăn cơm.

Hai người không nói chuyện nữa, Thời Lễ lặng lẽ ăn cơm xong, Thẩm Kinh Diễn đi tắm rửa, thay một bộ quần áo mới, lúc đi ra thì xách theo một chiếc vali nhỏ.

Thời Lễ sửng sốt nhìn anh: "Anh muốn đi công tác sao?"

"Không phải." Thẩm Kinh Diễn trả lời.

Thời Lễ còn muốn hỏi tiếp, nhưng thấy anh không có hứng thú trả lời, đành phải đi theo anh ra ngoài, mãi đến khi ngồi vào trong xe, mới tò mò hỏi: "Trong đó đựng gì vậy?"

"Quần áo để thay, một đôi dép lê, còn một ít đồ dùng sinh hoạt khác." Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh lái xe.

Nghi ngờ của Thời Lễ càng lớn hơn: "Nếu không phải đi công tác, anh lấy mấy đồ này làm gì?"

"Cần dùng." Thẩm Kinh Diễn nói.

Thời Lễ: "..."

Anh nói vậy không phải vô nghĩa sao?

Cô hỏi thêm vài câu, anh trả lời hợp tình hợp lý, một lúc sau cuối cùng Thời Lễ mới rõ ràng, hóa ra người này hoàn toàn không muốn nói cho cô, cho nên mới nói như vậy. Cô hừ nhẹ một tiếng, dứt khoát cũng không hỏi tiếp, tính toán sau khi đến công ty sẽ hỏi những người khác.

Trong xe an tĩnh lại, mãi cho đến vào ngầm bãi đỗ xe, hai người đều không có nói chuyện. Đã mười giờ tối, ô tô trong bãi đỗ xe cơ bản đã không còn, chỉ có mấy chiếc còn ở đó, sau khi xe của Thẩm Kinh Diễn chạy vào, Thời Lễ luôn cảm thấy có chỗ không ổn, sắp xuống xe mới bừng tỉnh: "Nơi này không bật đèn sao?"

Vừa rồi Thẩm Kinh Diễn vẫn bật đèn xe, Thời Lễ chỉ cảm thấy nơi đây hơi tối, nhìn không rõ ràng, bây giờ mới hiểu rõ.

Thẩm Kinh Diễn gật đầu: "Buổi chiều đã có thông báo, buổi tối sẽ ngắt điện nước, ước tính đến sáng mai mới có điện."

".. Đã ngắt điện, anh còn tới làm gì?" Thời Lễ cạn lời hỏi.

Thẩm Kinh Diễn nhìn về phía cô: "Phòng thí nghiệm là nơi cung cấp thiết bị riêng biệt, sẽ không bị ảnh hưởng bởi việc này."

".. À." Thời Lễ chửi thầm nhưng thật ra lại nghiêm túc công tác.

Thẩm Kinh Diễn xuống xe, thấy cô còn ngồi ở trên ghế phụ, liền vòng qua giúp cô mở cửa xe, Thời Lễ nhanh chóng xuống xe, vừa bước xuống bãi đỗ xe, bị gió lạnh thổi cho rụt cổ.

Bãi đỗ xe rất tối, cùng với tiếng ồn ào của lỗ thông hơi, thỉnh thoảng còn có tiếng nước chảy, nghe rất quái dị, bộ phim kinh dị lần trước xem hiện lên trong đầu cô, cô lặng lẽ nắm chặt tay Thẩm Kinh Diễn.

"Làm sao vậy?" Thẩm Kinh Diễn hỏi.

Thời Lễ nuốt nước bọt, biết rằng anh không thể cảm nhận được cảm xúc của mình, vì vậy cô chỉ có thể thẳng thừng nói với anh: "Hơi sợ"

"Tại sao? Sợ bóng tối?" Thẩm Kinh Diễn lại hỏi.

Thời Lễ không muốn thảo luận chuyện này ở đây, nắm chặt tay anh cầu xin: "Anh đừng nói nữa, chúng ta lên trước đi."

Thấy cô không muốn trả lời, Thẩm Kinh Diễn ngừng hỏi, cùng cô đi vào thang máy. Khi cả hai đến cửa thang máy, Thời Lễ cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô chưa kịp thả lỏng thì đã nghe thấy Thẩm Kinh Diễn nói: "Thang máy không chạy."

".. Chúng ta làm sao bây giờ?" Thời Lễ choáng váng.

Thẩm Kinh Diễn quay đầu nhìn về phía bên cạnh: "Đi lối đi an toàn."

".. Nếu em nhớ không lầm, phòng thí nghiệm của anh ở tầng 17 đúng không? Rốt cuộc là chuyện gì quan trọng như vậy, bắt buộc hôm nay phải hoàn thành?" Thời Lễ tận tình khuyên bảo anh, "Nếu không chúng ta ngày mai lại tới, sáu giờ sáng đến cũng được."

"Không được, người anh mời đến có chuyến bay lúc bốn giờ sáng, lần sau muốn gặp sẽ mất khoảng nửa năm, đi thôi, đi cùng anh." Thẩm Kinh Diễn nói, nắm chặt tay cô.

Thời Lễ sống không còn gì luyến tiếc cùng anh đi từng tầng, mới đầu còn sợ ở chỗ rẽ gặp được quỷ, dần dần cũng không lo những suy nghĩ này nữa.

Bởi vì leo cầu thang cũng làm cô mệt chết rồi.

Chờ hai người đến nơi, Thời Lễ lau mồ hôi trên trán, trực tiếp nằm liệt trên sô pha trong phòng Thẩm Kinh Diễn, còn không quên oán trách người nào đó: "Mệt chết em rồi."

Thẩm Kinh Diễn im lặng không nói.

"Được rồi, tiếp tục với công việc đi.. Người anh muốn gặp đâu?" Thời Lễ phát hiện khi mới đến nơi này chỉ có hai người bọn họ, đừng nói là người lạ, ngay cả trợ lý cũng không có ở đây.

Thẩm Kinh Diễn nhìn thời gian: "Có lẽ sắp tới rồi."

"Vị này có khi nào nhìn thấy phải leo 17 tầng lầu mà trực tiếp bỏ về hay không?" Thời Lễ buồn cười hỏi.

"Sẽ không, anh ta chờ đợi ngày này cũng đã lâu rồi," Thẩm Kinh Diễn nói xong, liền đứng lên, "Em ở đây đợi anh, anh đi tắm rửa."

".. Nhất định phải tắm sao?" Thời Lễ không hiểu anh cố chấp làm gì?

Thẩm Kinh Diễn hơi gật đầu: "Phải sạch sẽ, kế tiếp khử trùng sẽ tốt hơn." Nói xong liền xoay người vào gian nhỏ trong phòng làm việc.

Chẳng mấy chốc đã có tiếng nước chảy, Thời Lễ nhíu mày, cảm thấy mọi chuyện không đơn giản.

Một loại cảm giác hoảng loạn đột nhiên xuất hiện, buộc cô phải đứng lên, lo lắng ở trong phòng đi tới đi lui, cố gắng tìm ra điều gì đó không ổn.

Căn phòng này không biết đã bị cô lục soát bao nhiêu lần, Thẩm Kinh Diễn thích để những tài liệu quan trong ở vị trí nào, đồ vật ở chỗ nào không thể động vào, cô đều rõ ràng, cho nên nhanh chóng tìm thấy ngọn nguồn làm cô bất an.

Hợp đồng tự nguyện của cô, cùng với thư hợp tác phẫu thuật với bác sĩ nước ngoài.

Sau khi Thời Lễ nhìn đến hợp đồng liền ngẩn người, tiếp theo cảm giác được tên của bác sĩ này vô cùng quen mắt, chỉ là nghĩ sao cũng không nghĩ ra, vì thế lôi điện thoại ra tra tên vị bác sĩ này, đập vào mắt chính là bốn chữ 'phẫu thuật sọ não', cô nháy mắt nhớ tới lời nói vừa rồi của Thẩm Kinh Diễn.

Phải sạch sẽ, dễ dàng khử trùng.

Một câu hỏi hiện lên trong đầu cô, Thẩm Kinh Diễn vì công việc gì mà bận rộn như vậy, còn kiên trì muốn đưa cô đến đây?

Cô nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một đáp án: Phần công việc hôm nay mục đích là cô, Thẩm Kinh Diễn muốn để cô làm phẫu thuật trong hôm nay.

Chẳng trách khi đến phải mang theo quần áo, động tác giả đều đã chuẩn bị sẵn sàng, vừa rồi thấy giá trị cừu hận đã giảm một nửa, còn tưởng rằng anh đã hoàn toàn từ bỏ thí nghiệm, cho nên tất cả những điều sai trái đều bị cô xem nhẹ, giờ đây nghĩ lại, đáp án chỉ còn thiếu dán trên mặt cô thôi, nhưng cô lại ngốc đến mức không nghĩ đến.

Tiếng nước trong phòng tắm không ngừng vang lên, nhưng Thời Lễ biết, anh ở nhà đã tắm qua, bây giờ chỉ cần rửa sạch mồ hôi, sẽ ra ngay thôi.

* * * Cho nên giờ cô ngoan ngoãn làm phẫu thuật, hay là chạy trước?

Ngay khi vấn đề này xuất hiện, Thời Lễ đã chọn cái sau mà không chút do dự. Nói giỡn, là phẫu thuật sọ não đấy, dù bác sĩ có giỏi đến đâu cũng sẽ tồn tại khả năng nguy hiểm nhất định, nếu như cô chết ở trên bàn giải phẫu, vậy sẽ vĩnh viễn không thể trở về.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, một phút nữa Thẩm Kinh Diễn sẽ ra ngoài. Thời Lễ không chút do dự tắt điện thoại, chạy ra bên ngoài không ngoảnh đầu lại, khi chạy qua phòng mổ, không kìm được nhìn vào bên trong, kết quả phát hiện tất cả đã được chuẩn bị tốt.

* * * Công ty sinh học thật ghê gớm, thiết bị còn đầy đủ hơn bệnh viện, khó trách việc phẫu thuật này có thể làm trực tiếp trong phòng thí nghiệm. Thời Lễ yên lặng chửi thầm một câu, chạy nhanh về lối đi an toàn.

Ngoại trừ phòng thí nghiệm, những chỗ khác đều không có điện, cô chỉ có thể dùng điện thoại chiếu sáng, xuống được mấy tầng liền nghe được động tĩnh bên dưới, trong lòng sợ hãi tắt điện thoại, đi đến tầng gần nhất, trốn sau cánh cửa nín thở chờ đợi.

Quả nhiên không bao lâu, tầng dưới liền truyền đến tiếng bước chân, còn có người nghi hoặc nói: "Kỳ quái, tôi vừa rồi rõ ràng nghe được phía trên có người, còn thấy được ánh đèn."

"Hôm nay ngắt điện, tăng ca cũng không được, còn có người nào ở chỗ này, anh nhìn lầm rồi." Trợ lý của Thẩm Kinh Diễn nói.

Người nọ chậc một tiếng: "Không đúng, thật sự thấy được, chẳng lẽ là ông chủ?"

"Ông chủ đã tới công ty từ sớm, thế nào, anh cảm thấy ngài ấy sẽ đặc biệt tới đây đón anh sao?" Trơ lý cười nhạo.

Người nọ cũng cười theo: "Tôi cũng cảm thấy không có khả năng."

Trong cuộc nói chuyện đó, một giọng nói khác cũng vang lên, nhưng đó là thuần tiếng Anh. Nghe đối phương nói chuyện, Thời Lễ cảm thấy sọ não đều đau, cố chịu chờ bọn họ đi qua.

Nhưng mà, khi những người này vừa đi tới chỗ của cô, điện thoại của trợ lý đột nhiên vang lên, trợ lý lập tức dừng lại nghe điện thoại: "Ông chủ, chúng tôi đã lên tầng 10 rồi."

Khi Thời Lễ nghe anh ta nói điều này, ngay lập tức biết rằng Thẩm Kinh Diễn đã biết cô chạy trốn, tức khắc trái tim nhấc lên.

Quả nhiên, trợ lý trầm mặc một lúc, đột nhiên trở nên khẩn trương: "Ngài chắc chứ? Được được, đúng lúc chúng tôi đang tầng mười, tôi sẽ để tiểu Trương đưa bác sĩ lên đó, còn tôi sẽ cùng tiểu Lưu tìm ở đây."

Thời Lễ sau khi nghe được hai chữ 'tầng mười', đồng tử mở rộng, phản ứng đầu tiên là Thẩm Kinh Diễn kiểm tra giám sát, biết cô ở đâu, nhưng cô lại nhanh chóng phủ định.

Không đúng, đã ngắt điện, camera sao còn hoạt động, cho dù có điện, thì phòng giám sát cũng ở tòa nhà phía sau, căn bản không có chỗ để theo dõi giám sát. Bởi vì trừ bỏ ở nhà, cô cũng chỉ dành phần lớn thòi gian ở phòng thí nghiệm, cho nên vô cùng hiểu rõ cấu trúc, Thẩm Kinh Diễn không thể nào phát hiện cô qua giám sát.

Vậy làm sao anh phát hiện được cô ở tầng mười?

Thời Lễ nghĩ tới những bộ phim điện ảnh khủng bố đã xem trước kia, luôn cảm thấy trong bóng đêm có một đôi mắt đang nhìn mình, nhất của nhất động của cô đều nằm trong tầm mắt của đối phương.

Thời Lễ bị kích động bởi thuốc bổ não của chính mình, chờ khi lấy lại tinh thần, đám người trợ lý đã đến gần, cô lập tức nín thở, thu mình lại sau cánh cửa của lối đi an toàn mà không dám di chuyển.

Khi những người này đi ngang qua cô, cô cảm thấy tính mạng gần như sắp bay mất, nhưng may mắn thay, họ đi thẳng vào văn phòng ở tầng mười mà không ngờ rằng cô sẽ ở sau cánh cửa.

Thời Lễ đợi họ đi khuất, tay chân nhẹ nhàng bước ra từ sau cánh cửa, chạy nhanh xuống lầu mà không quay lại. Cô sợ rằng tiếng bước chân sẽ thu hút sự chú ý của những người đó, chỉ có thể cẩn thận nhất có thể, vì vậy mà không thể nhanh được.

Chạy được một lúc, cô đột nhiên dừng lại, đặt điện thoại xuống, tiếp theo tiếp tục chạy, vừa rồi Thẩm Kinh Diễn rõ ràng không đi theo cô, nhưng lại có thể rõ ràng cô ở tầng 10, chuyện này khiến cô quan tâm, vừa rồi cô nghĩ đến, hẳn là anh đã cài thứ gì đó vào điện thoại của cô.

Sau khi bỏ điện thoại, Thời Lễ cảm thấy bớt căng thẳng hơn, khi chạy xuống được vài tầng đột ngột tăng tốc độ, phi thật nhanh đến bãi đỗ xe dưới tầng ngầm.

Vốn dĩ cô muốn đi ra ngoài từ lầu một, nhưng tuy rằng lối đi an toàn ở lầu một vẫn mở, nhưng cửa đại sảnh công ty lại bị khóa, không cách nào thoát ra được. Thời Lễ không còn cách nào khác đành lựa chọn bãi đỗ xe đen xì khủng bố.

Tuy nhiên mọi thứ lại tồi tệ hơn cô nghĩ, lúc bọn họ đến đây, cửa bên bãi vẫn mở, không biết khi nào cửa cuốn đã bị đóng lại, hơn nữa còn bị khóa, Thời Lễ suy nghĩ, phỏng chừng là nhóm người kia đã khóa.

* * * Thẩm Kinh Diễn rốt cuộc là có bao nhiêu sợ hãi cô chạy trốn vậy, Thời Lễ một trận tuyệt vọng.

Khi cô đang lo lắng tới lui ở phía cửa cuốn, đột nhiên nghe được chút tiếng nói chuyện, trong lòng cô sợ hãi, chạy nhanh trốn sau một chiếc xe.

Lỗ thông gió trong bãi đỗ xe phát ra âm thanh ồ ồ, tuy âm thanh lớn như vậy, cũng không ngăn được giọng nói của họ, Thời Lễ im lặng ẩn nấp, cầu mong bọn họ không phát hiện ra mình.

"Ông chủ, Thời tiểu thư vì sao lại muốn trốn đi?" Một giọng lớn hỏi.

Thời Lễ sửng sốt, Thẩm Kinh Diễn cũng đã xuống đây?

Cô nghiêng tai lắng nghe, giọng nói bất đắc dĩ của Thẩm Kinh Diễn có lẽ cũng không thắng nổi lỗ thông gió, cô cố gắng nửa ngày, cũng không nghe được anh nói gì.

Một nhóm người đi càng gần đến bên này, Thời Lễ khẩn trương dán sát vào xe, cầu nguyện bọn họ không nhìn thấy mình.

Cũng không biết có phải do cô xui xẻo hay không, những người này vừa vặn dừng ở trước chiếc xe cô đang trốn, bãi đỗ xe tuy tối, nhưng cô vẫn liếc mắt một cái thấy được một đôi giày trong đó, là Thẩm Kinh Diễn.

* * * Anh quả nhiên xuống dưới tìm, Thời Lễ sống không còn gì luyến tiếc.

"Ông chủ, tuy rằng Thời tiểu thư không ra ngoài được, nhưng muốn tìm được cô ấy cũng khá khó khăn, không bằng ngài lên chuẩn bị trước, những việc này giao cho chúng tôi là được, thời gian gấp rút, cuộc phẫu thuật cần nhanh chóng bắt đầu." Trợ lý ôn hòa nói.

* * * Cầm thú, cô nỗ lực chạy trốn như vậy, anh ta còn không muốn làm chậm thí nghiệm. Thời Lễ yên lặng viết tên của người trợ lý này vào cuốn sổ tử, tính toán sau khi rời khỏi thế giới này, sẽ đánh anh ta một trận.

"Mấy người đi lên trước." Thẩm Kinh Diễn nhàn nhạt nói.

Tuy rằng âm thanh ở bãi đỗ xe ồn ào, nhưng bởi vì khoảng cách quá gần, Thời Lễ vẫn rõ ràng nghe được giọng nói của Thẩm Kinh Diễn, cô mím môi, cảm thấy cổ họng khô khốc một cách khó hiểu.

Trợ lý nghe vậy liền thuyết phục: "Ông chủ, thời gian thật sự không đợi người.."

"Đi làm chuẩn bị." Thẩm Kinh Diễn yên lặng đánh gãy.

Trợ lý bất đắc dĩ đành phải mang những người khác rời đi, bãi đỗ xe nháy mắt chỉ còn lại tiếng gió, cũng một ít âm thanh nước rơi không rõ ràng.

Thời Lễ yên lặng nhìn chằm chằm chân Thẩm Kinh Diễn, anh càng bất động, tim cô lại càng đập nhanh, khi sắp nhảy ra khỏi miệng, cô đau khổ bò ra từ sau xe.

Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh nhìn cô từ phía dưới chui ra, chờ cô đứng vững nhàn nhạt hỏi: "Sao không trốn nữa?"

".. Cũng bị anh phát hiện, còn trốn làm gì nữa." Thời Lễ không được tự nhiên nhéo lỗ tai, cẩn thận nhìn anh.

Nam phụ giá trị cừu hận: 10%

Cô cũng đã chạy trốn, vậy mà nó lại không tăng lên, lúc này có nên cảm thấy may mắn vì cảm xúc của anh với người bình thường không giống nhau không?

"Em không muốn làm phẫu thuật, ngay cả khi có anh chắc chắn, cũng sẽ bảo đảm không thất bại chứ, chúng ta bây giờ không tốt sao? Anh hôm nay vẫn còn vui vẻ sao?" Thời Lễ sau lưng dính sát vào xe, tận lực cùng anh bảo trì khoảng cách.

Thẩm Kinh Diễn nhàn nhạt nhìn cô: "Không giả vờ?"

"Hả?" Thời Lễ có chút khó hiểu.

Thẩm Kinh Diễn mặt vô cảm: "Anh còn tưởng rằng em muốn tiếp tục giả bộ không biết nội dung thí nghiệm."

Thời Lễ dừng một chút, thanh âm nhỏ đi rất nhiều: "Anh sắp mổ sọ em, em còn giả bộ gì nữa.. Không đúng, anh sớm đã biết em biết nội dung cuộc thí nghiệm?"

Câu cuối nói lắp bắp, nhưng ý tứ vẫn được biểu đạt rõ ràng, ít nhất sau khi Thẩm Kinh Diễn nghe xong đã cho ngay đáp án: "Ừ, đã sớm biết."

".. Khi nào biết đến?" Thời Lễ nỗ lực nhớ lại, không cảm thấy mình lộ ra sơ hở ở chỗ nào.

Thẩm Kinh Diễn: "Lúc trước em xem bộ phim về bệnh tự kỷ đó, anh có nghi ngờ, sau khi đi bệnh viện tâm thần, anh liền chắc chắn."

Thời Lễ: "..."

Nói như vậy, thời gian anh biết được cũng không dài.

Cô im lặng đối diện anh, sau một hồi nhanh trí nói: "Chuyện lần trước em ăn vụng kem anh cũng biết?"

"Không biết, đoán được." Thẩm Kinh Diễn trả lời.

Thời Lễ nhất thời không nói nên lời: "Anh nói sáng hôm đó không muốn kiểm tra, buổi tối lại nhắc tới việc này, có phải vì em không nghe lời anh nói, anh cảm thấy như vậy em sẽ không chịu khống chế, cho nên lại có tâm tư muốn tiếp tục thí nghiệm phải không?"

Nếu đúng như thế, vậy cô chỉ muốn đi đâm đầu chết, chưa thấy qua mình lại tự đào hố cho mình. Cũng may Thẩm Kinh Diễn trả lời cô: "Không phải."

Thời Lễ thở nhẹ một hơi, tiếp theo khó hiểu: "Vậy tại sao lúc đó anh lại muốn tiếp tục thí nghiệm?"

"Để hù dọa em," Thẩm Kinh Diễn nói xong dừng một chút, "Hiệu quả không tồi, từ hôm đó em không ăn kem nữa."

Thời Lễ: "..."

Tổng hợp lại cô vẫn là bị đùa giỡn trong lòng bàn tay.

"Thời gian không còn sớm, mau theo anh đi lên." Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh nói.

Thời Lễ ngập ngừng nhìn anh, rồi trầm giọng hỏi: "Câu hỏi cuối cùng, làm sao anh biết em ở đây?"

"Con chip tiêm vào cổ tay em được công ty sản xuất đặc biệt dành cho trẻ em để tránh lạc đường, nếu em có chút hiểu biết phương diện này, sẽ không hỏi tiếp." Thẩm Kinh Diễn một lần nữa đâm vào tim cô.

Thời Lễ xác định mình thật sự không đấu lại được cáo già này, cuối cùng hoàn toàn hết hi vọng, giống như phạm nhân bị bắt giữ phối hợp vươn đôi tay, như anh đang giúp mình mang còng tay: "Nếu anh có thể vui vẻ, vậy thì đưa em đi làm phẫu thuật đi."

Lúc này, cô cũng chỉ cầu nguyện cuộc phẫu thuật có thể tiến hành thuận lợi, nếu về sau cô trở thành dáng vẻ anh muốn, có thể làm anh vui vẻ, theo thời gian trôi qua kia, nhiệm vụ chắc cũng thành công.

* * * Cũng không biết tiến hành xong, còn có thể sống sót đến lúc đó hay không.

Thời Lễ liên tục thở dài, một bộ dáng hối tiếc cuộc đời, Thẩm Kinh Diễn liếc nhìn cô, duỗi tay nắm lấy tay cô, kéo về hướng thang bộ, khi đi qua xe anh, Thời Lễ còn không quên nhắc nhở: "Không lấy vali sao?"

"Ngày mai chờ thang máy hoạt động lại, sẽ đưa lên đó." Thẩm Kinh Diễn trả lời.

Thời Lễ nhíu mày: "Không được đâu, nếu như thời điểm em làm phẫu thuật máu dính trên quần áo, thì sẽ không có quần áo để thay đó."

Thẩm Kinh Diễn dừng một chút, vẻ mặt khó phân biệt nói: "Sẽ không có khả năng này."

"Nếu có thì sao?" Thời Lễ không yên tâm lắm đối với vấn đề này.

Thẩm Kinh Diễn từ chối nói chuyện cùng cô, Thời Lễ càng lên trên càng khẩn trương, chỉ có thể dựa vào việc nói chuyện giảm bớt áp lực, hơn nữa trước khi sắp tới phòng thí nghiệm, cô trước sau không từ bỏ khuyên nhủ Thẩm Kinh Diễn, vì thế miêu tả ra nhiều ca mổ não khủng bố: "Tuy rằng anh là bác sĩ, nhưng không nhất định kiến thức nhiều hơn em, em từng gặp một người, vốn dĩ anh ta ban đầu rất tốt, lúc mổ họp sọ bác sĩ không khống chế tốt lực đạo của mình, trực tiếp cắm dao mổ vào não anh ta, thật sự chết tại chỗ."

Thẩm Kinh Diễn mặt vô cảm.

"Còn có một người, là một cô gái, cũng giống như em, cô ấy cũng mổ não, cũng đã chết rồi, hơn nữa còn chưa phẫu thuật xong, nghe nói là bị hù chết, không chừng khi em bị như vậy, chắc chắn cũng bị dọa chết khϊếp." Thời Lễ nói xong còn không quên đau khổ.

Thẩm Kinh Diễn không dao động.

"Anh thật sự không suy xét một chút sao? Tuy rằng hiện tại em không phải rất nghe lời, nhưng ít nhất còn có thể nghe anh nói chuyện, về sau nếu chết thì cái gì cũng không còn," mắt thấy còn một tầng nữa sẽ đến phòng thí nghiệm, Thời Lễ khẩn trương túm chặt tay áo anh, "Em sau này sẽ nghe lời, anh không cho em ăn kem, em sẽ tuyệt đối không ăn, không cho em ra cửa, em nhất định chỉ ở nhà, nơi nào cũng không đi."

Thẩm Kinh Diễn cuối cùng có chút phản ứng: "Sẽ nghe lời?"

"Sẽ, hoàn toàn nghe lời, anh muốn em làm gì em liền làm cái đó." Thời Lễ cho rằng có hi vọng, ánh mắt tức khắc sáng lên.

Thẩm Kinh Diễn nhìn chằm chằm cô hồi lâu, sau đó chậm rãi nói với cô một tiếng: "À." Nói xong tiếp tục đi lên lầu.

".. À, ý của anh là gì? Anh tin em sao? Không để em làm phẫu thuật nữa?" Thời Lễ mắt trông mong đi theo sau, "Anh mau nói đi, nói cho em biết, có phải từ bỏ rồi hay không, chúng ta lập tức tiễn bác sĩ về đi."

Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới phòng thí nghiệm, ở đại sảnh không có ai, hiển nhiên đều đến phòng phẫu thuật để chuẩn bị. Thẩm Kinh Diễn đưa Thời Lễ vào văn phòng, trực tiếp cởϊ qυầи áo, thay một bộ đồ sọc trắng rộng rãi.

Thời Lễ vừa thấy anh thay quần áo, tức khắc một trận tuyệt vọng: "Anh, anh vẫn muốn làm phẫu thuật?"

"Ừ." Thẩm Kinh Diễn trả lời.

Thời Lễ muốn khóc: "Trong khoảng thời gian này em luôn đối tốt với anh, biết rõ anh có ý đồ với em, em vẫn nguyện ý ở lại đó, chưa bao giờ nghĩ tới việc rời xa anh, em có thể làm đều làm, anh không cảm thấy đau lòng cho em sao?"

"Có." Thẩm Kinh Diễn trả lời.

Thời Lễ nửa dấu chấm câu cũng không tin: "Anh nếu đã đau lòng. Vì sao còn muốn em làm phẫu thuật sọ não?"

"Không phải em làm," Thẩm Kinh Diễn thay xong quần áo, bao tóc lại, lúc này mới xoay người về phía cô, "Anh làm."

"Anh làm cái gì.." Giọng của Thời Lễ đột nhiên biến mất, sau một lúc lâu nhíu mày, "Anh làm cái gì?"

"Giải phẫu, anh đi làm," Thẩm Kinh Diễn nhàn nhạt trả lời, "Nếu nhìn lén tài liệu, vì sao không nhìn kỹ, chẳng lẽ em không phát hiện, tên của bác sĩ vừa rồi giống với tên bác sĩ phụ trách khi anh ký vào bản thỏa thuận tình nguyện sao? Mấy năm nay anh vẫn luôn hợp tác cùng đối phương, đem dự án kia tiến hành tốt, hiện tại xem như thành thạo, nếu không có gì xảy ra bất ngờ, hẳn là có thể khôi phục cơ chế cảm xúc của anh."

Thời Lễ ngơ ngẩn nhìn anh, sau một lúc lâu mới hiểu rõ: "Vậy, vậy nếu thất bại thì sẽ thế nào?"

Thẩm Kinh Diễn suy nghĩ một chút: "Có lẽ một chút cảm xúc cuối cùng anh cảm giác được cũng sẽ biến mất."

Thời Lễ há miệng thở dốc, một chữ cũng không thể nói ra. Một khi chút cảm giác cuối cùng biến mất, điều đó có nghĩa là giá trị cừu hận cũng sẽ biến mất theo một loại ý nghĩa khác, nhiệm vụ tự nhiên sẽ thành công, chỉ là không biết tại sao, cô một chút cũng không muốn anh phải mạo hiểm như vậy, thà rằng để cô từ từ loại bỏ nó.

"Vốn nghĩ chỉ để tự mình làm, nhưng vào buổi chiều, lại muốn gọi em đến," Thẩm Kinh Diễn cong môi nhìn cô, "Anh hi vọng sau khi phẫu thuật xong tỉnh lại, khi nhìn thấy em, sẽ khôi phục lại tất cả cảm xúc."

Thời Lễ: ".. Chỉ là, nếu thất bại thì làm sao bây giờ?"

Thẩm Kinh Diễn im lặng chốc lát: "Đã không có, cũng có lẽ tốt hơn bây giờ."

Thời Lễ ngẩn người, rõ ràng cảm thấy được anh không cam lòng.

Trong văn phòng im lặng, hồi lâu sau, Thời Lễ cầm tay anh: "Em ở trước cửa phòng phẫu thuật chờ anh, sẽ luôn chờ, chờ anh khỏe mạnh ra ngoài."

"Được." Thẩm Kinh Diễn lên tiếng, nhếch khóe môi, đối với cô lộ ra nụ cười không mấy tự nhiên.

Do truyện đã bị copy đến chương 29, vậy nên từ chương sau mình sẽ set xu để tránh bị copy, về việc làm sao có thể đọc được chương set xu này thì các bạn chỉ cần đăng ký tài khoản và nhấn thích chương đó, khi mình biết được các bạn đã thích chương đó thì mình sẽ gửi số xu tương ứng cho các bạn, phần gửi xu chỉ áp dụng cho những bạn không đủ xu để đọc chương truyện. (Ghi chú được thêm vào ngày 5/4/2021, bắt đầu được áp dụng)

**Chú ý: Đã dừng việc gửi xu đọc chương thu phí từ ngày 1/6/2021. (Thật thất vọng)


Editor: Q17

Qing17 vui vẻ mời bạn Đăng Ký - Việt Nam Overnight