Chương 25

Chương 25

"Nhìn anh làm gì?" Thẩm Kinh Diễn bật cười.

Thời Lễ hoàn hồn, phối hợp nở nụ cười: "Không có việc gì, chỉ là đã lâu không gặp anh ở bên ngoài, cảm giác hơi lạ."

"Sau này em muốn đến đây thì cứ nói cho anh biết, đôi khi anh không có ở công ty, em đến không thấy anh thì làm sao bây giờ." Thẩm Kinh Diễn nói, nhìn xuống chiếc bánh kem Thời Lễ mua.

Thời Lễ bình tĩnh lại: "Đây không phải là em muốn cho anh một bất ngờ sao, nếu như anh không thích, lần sau em sẽ không tới nữa."

"Không phải không muốn em tới, chỉ là em nên nói với anh trước một tiếng," Thẩm Kinh Diễn ngẩng đầu nhìn về phía cô, tính tình tốt nói, "Đúng lúc anh không có việc gì, cùng nhau về nhà ăn bánh kem đi."

"Anh đi làm mỗi ngày, tự do trong công việc lớn vậy sao?" Thời Lễ cố ý tăng thêm ngữ khí nghi hoặc, "Đi trễ về sớm như vậy, ông chủ không có ý kiến gì sao?"

Thẩm Kinh Diễn dừng một chút: "Vẫn được, công việc của anh tính tự do cũng khá lớn."

Thời Lễ gật đầu, nhưng thời điểm anh muốn xoay người vẫn gọi anh lại: "Chờ một chút."

"Sao vậy?" Thẩm Kinh Diễn dừng lại.

Thời Lễ vẻ mặt vô tội cười cười: "Chỉ là cũng tới đây rồi, không bằng đi phòng thí nghiệm kiểm tra chút cân nặng?"

"Không phải em vừa kiểm tra sáng nay sao?" Thẩm Kinh Diễn nói, vẫy tay với cô, "Số liệu vẫn còn ở nơi này."

"Cân điện tử trong nhà nào tốt bằng trong phòng thí nghiệm, chúng ta đi phòng thí nghiệm kiểm tra đi, em cũng muốn biết cơ thể mình gần đây có khá hơn không." Thời Lễ nói xong, liền đẩy Thẩm Kinh Diễn đi vào công ty.

Thẩm Kinh Diễn nhắc nhở: "Hiện tại công ty rất đông người, thang máy ước chừng không đủ, không bằng chờ lát nữa, bây giờ anh dẫn em đi ăn ngon."

"Ăn xong rồi đo sẽ không chuẩn, đo xong rồi đi ăn cũng được mà," Thời Lễ muốn chính là lúc có nhiều người, muốn nhìn xem phản ứng của họ, thuận tiện làm anh trở tay không kịp, nếu không bây giờ đi ăn, anh cũng đã bố trí tốt, lúc đó đi thì còn ý nghĩa gì nữa.

Thẩm Kinh Diễn thấy cô kiên trì, chỉ có thể theo cô đi vào trong, Thời Lễ vẫn luôn liếc đến bảo vệ trong sảnh, chỉ thấy bảo vệ sau khi nhìn đến Thẩm Kinh Diễn thì kinh ngạc, ngạc nhiên thoáng qua trong mắt cô, sau đó bảo vệ lại nhanh chóng đi làm việc của mình.

Thời Lễ: "?" Nếu Thẩm Kinh Diễn không phải nhân viên công tác ở đây, tại sao bảo vệ lại không ngăn anh lại?

Cô đang bối rối thì hai người cũng đã đi tới cửa thang máy. Giống như Thẩm Kinh Diễn nói, thang máy đã chờ đầy người, Thời Lễ lưu tâm chú ý họ, phát hiện một số người sau khi nhìn đến Thẩm Kinh Diễn, giống như chỉ là nhìn người xa lạ, đáy mắt hiện lên một tia kinh diễm, tiếp theo liền vội vàng quay mặt đi, hơi có chút dụt dè, nhưng vẫn luôn trộm nhìn.

Nhưng vẫn có một số ít người, sau khi nhìn thấy Thẩm Kinh Diễn liền theo bản năng gật đầu, chào được một nửa đột nhiên ngừng lại, tiếp theo không hề nhìn về bên này nữa. Thời Lễ không nhìn Thẩm Kinh Diễn, nhưng cũng có thể cảm giác được họ nhận được tín hiệu của anh, mới không chào hỏi tiếp.

* * * Cảm giác càng lúc càng kỳ lạ, nói Thẩm Kinh Diễn là nhân viên ở đây, nhưng rõ ràng trong danh sách nhân viên không hề có tên anh, nói anh không phải nhân viên nơi này, vậy tại sao lại được dùng phòng thí nghiệm, bảo vệ cũng không ngăn anh đi vào, hơn nữa nhìn những người khác ở đây, rõ ràng biết rõ anh.

Sự nghi hoặc càng lúc càng nhiều, giọng nói của giáo sư, bạn cùng phòng cùng người phụ nữ kia cứ đan xen trong đầu cô, làm cô tâm phiền ý loạn.

"Thang máy tới rồi."

Bên tai truyền đến giọng nói ôn nhuận, Thời Lễ mờ mịt chớp mắt, vội đi theo Thẩm Kinh Diễn vào thang máy, vì tránh cho lộ ra sơ hở, tạm thời đem những suy nghĩ rối loạn lung tung đều dấu đi.

Trong thang máy rất nhiều người, Thời Lễ suýt bị tách ra với Thẩm Kinh Diễn, Thẩm Kinh Diễn kịp thời bắt lấy tay cô, kéo vào trong góc, lỗ tai vừa vặn dán trên ngực anh. Nghe tiếng trái tim anh đập, cô lại cảm thấy lời bạn cùng phòng nói có chút buồn cười.

Thẩm Kinh Diễn rõ ràng là một người sống sờ sờ, có nhịp tim đập khỏe mạnh bình thường, sao lại không có cảm xúc giống như người khác?

Khi cô đang miên man suy nghĩ, người trong thang máy đã giảm bớt, từ từ chỉ còn lại hai người họ, cô cuối cùng cũng có thể kéo ra khoảng cách với Thẩm Kinh Diễn.

"Chờ lát nữa đo xong cân nặng, thuận tiện cấy vào một cái chip giám sát đi." Thẩm Kinh Diễn nhẹ giọng nói.

Thời Lễ dừng một chút: "Đó là cái gì?"

"Theo dõi nhịp đập trái tim cùng huyết áp, trong thời gian này em đã béo lên một chút, cơ thể cũng đã phục hồi tốt, có thể tỉ mỉ quan sát những cái khác chi tiết hơn, thuận tiện cho thuốc trong tương lai." Thẩm Kinh Diễn giải thích.

Thời Lễ: ".. Cụ thể muốn cấy như thế nào?"

"Rất đơn giản, chỉ là một con chip nano, dùng ống tiêm tiêm vào cổ tay là được," Thẩm Kinh Diễn nói xong dừng một chút, săn sóc bổ sung thêm, "Tiêm rất nông, không đau chút nào, chỉ giống như bị kiến cắn, rất nhanh sẽ tốt."

Nếu là trước đây, Thời Lễ nhất định tận lực phối hợp, nhưng mà hiện tại cô nổi lên vô số lòng nghi ngờ đối với anh, cũng không muốn anh tiêm thứ gì kỳ quái vào cơ thể mình. Thời Lễ nghe vậy ho khan một tiếng: "Em sợ nhất là tiêm, tiêm xong mấy ngày vẫn không ngủ được, sẽ ảnh hưởng đến cảm giác thèm ăn của em."

"Lá gan em nhỏ như vậy sao?" Thẩm Kinh Diễn bật cười, "Vậy thì làm sao bây giờ, về sau sẽ có rất nhiều lần cần phải tiêm, chẳng lẽ đều không phối hợp."

Thời Lễ cười gượng một tiếng: "Cũng không phải, chỉ là trước tiên cần phải làm chuẩn bị tâm lý, anh hiện tại đột nhiên nói ra như vậy, em có chút không tiếp thu kịp."

"Vậy hôm nay sẽ không tiêm, cho em mấy ngày chuẩn bị tâm lý rồi sẽ nói tiếp," Thẩm Kinh Diễn cười nhạt cùng cô nói giỡn, "Dù sao chút nữa cũng sẽ ăn lẩu, anh không muốn ảnh hưởng sự thèm ăn của em."

Thời Lễ xấu hổ cười cười.

Hai người khi nói chuyện cũng đã tới phòng thí nghiệm, trong phòng chỉ có ba năm người, họ ngạc nhiên khi nhìn thấy Thẩm Kinh Diễn xuất hiện cùng với Thời Lễ, sau đó đồng loạt đứng dậy chào hỏi. Thời Lễ cũng vội vàng vẫy tay với họ.

"Mọi người cứ làm việc của mình, tôi đưa cô ấy đi đo cân nặng." Thẩm Kinh Diễn đến phòng thí nghiệm, thanh âm nhàn nhạt nói.

Mọi người gật đầu, xoay đi làm việc của mình, Thời Lễ nhìn quanh một vòng, khi cùng Thẩm Kinh Diễn vào phòng thí nghiệm, không khỏi tò mò hỏi: "Tại sao không thấy chị gái xinh đẹp lần trước?"

"Người nào?" Thẩm Kinh Diễn hỏi.

Thời Lễ nghĩ nghĩ: "Là người giúp em lấy máu."

"Cô ấy sao, bị anh sa thải rồi," Thẩm Kinh Diễn nhún vai, "Tố chất tâm lý quá kém, anh không thể nhận một người như vậy làm trợ lý."

".. Vậy thì anh khá là nghiêm khắc." Thời Lễ cười.

Thẩm Kinh Diễn nhìn cô: "Sợ anh?"

"Không có," Thời Lễ oán trách liếc anh một cái, giống như làm nũng với anh, nhưng chỉ trong lòng rõ ràng, khi cô nghe được những lời này, nội tâm dâng lên một trận sóng to gió lớn.

Thẩm Kinh Diễn rũ mắt cười nhạt, chờ sau khi mở dụng cụ đo ra, liền ôn hòa nhìn về phía cô. Thời Lễ yên lặng đối diện cùng anh, ba giây sau giật giật khóe miệng: "Cởi sao?"

"Em nói xem?" Thẩm Kinh Diễn nâng mắt kính.

Thời Lễ không cười nổi, ở trước mặt anh cởi cúc áo, nhanh chóng đem chính mình cởi sạch sẽ.

* * * Quên đi, loại sự tình này dù sao trước lạ sau quen, không chừng tới lần sau, không cần anh nhắc nhở chính mình, cô sẽ nhanh chóng cởϊ qυầи áo ra. Thời Lễ yên lặng an ủi, cảm giác eo bị chọc một cái, nháy mắt cả người cứng đơ.

"Không tệ, đã có chút thịt." Thẩm Kinh Diễn thu hồi tay.

Thời Lễ khϊếp sợ nhìn anh, Thẩm Kinh Diễn nhìn cô rồi nói: "Anh có phải hay không không nên chạm vào em?"

".. Anh nói đi?" Thời Lễ tâm tình phức tạp.

Đáy mắt Thẩm Kinh Diễn hiện lên tia xin lỗi: "Xin lỗi em, em là do anh tỉ mỉ dưỡng béo, anh vừa thấy liền nhịn không được muốn sờ, cảm giác giống như đang thưởng thức bộ tác phẩm của mình."

"Còn không bằng anh không giải thích." Thời Lễ cạn lời.

Thẩm Kinh Diễn bật cười: "Thật xin lỗi."

"Quên đi vậy, nhanh đo thôi." Thời Lễ nói xong liền đứng lên trên, nhanh chóng đã ra kết quả.

Thẩm Kinh Diễn ghi lại dữ liệu trong cuốn sổ tay của mình: "96kg*, chỉ cần tăng thêm mấy cân nữa, là có thể bắt đầu thí nghiệm."

"Thật không? Vậy thì tốt rồi." Thời Lễ vui sướиɠ, đồng thời âm thầm cảnh cáo chính mình, đừng để béo trở lại. Trước khi mọi nghi vấn trên người Thẩm Kinh Diễn được cởi bỏ, cô không thể đặt mình vào thế bị động, mặc dù chết trong thế giới tiểu thuyết không phải chết thật, nhưng vẫn không chịu được cái chết đau đớn.

Cô không muốn chết, bị thương cũng không được.

Trên mặt Thời Lễ nở một nụ cười cảm kích: "Nếu như có thể giúp được anh, em rất vui vẻ."

"Anh cũng rất vui vẻ," Thẩm Kinh Diễn xoa tóc cô, "Mặc quần áo vào đi, anh đưa em đi ăn ngon."

".. Được." Giờ cũng không muốn đi nữa.

Nhưng mà không muốn đi hay muốn đi cũng không thể nói như vậy được, Thẩm Kinh Diễn không nghi ngờ mới là lạ. Thời Lễ cùng Thẩm Kinh Diễn đến tiệm lẩu, một bên cảnh cáo bản thân không được ăn quá nhiều, một bên giả vờ một miếng ăn tăng cân.

* * * Sau đó không cẩn thận ăn quá nhiều.

Sau khi về đến nhà, nhìn cân điện tử nhích lên hai cân, Thời Lễ tang thương khóc thầm.

Sau lần đi ra ngoài này, sinh hoạt lại trở về quỹ đạo cũ, Thời Lễ mỗi ngày ở nhà chờ Thẩm Kinh Diễn trở về, Thẩm Kinh Diễn luôn ăn bữa sáng và tối cùng cô, ngẫu nhiên có thể ăn cùng buổi trưa, sẽ mang cô đi ăn ngon.

Những ngày này có vẻ thoải mái, nhưng nội tâm Thời Lễ lại càng lúc càng lo lắng, bởi vì cô liên lạc được với người cùng ở trong trại cải tạo trước kia của Thẩm Kinh Diễn.

Kỳ thật đó chỉ là một cơ duyên xảo hợp, cô trước đó vẫn luôn tìm hiểu về Thẩm Kinh Diễn khi học đại học, tất nhiên vẫn muốn tìm hiểu tiếp những gì đã xảy ra trong ba năm anh bị giam. Thời Lễ sợ rằng nếu tìm bạn của Thẩm Kinh Diễn, thì đối phương sẽ làm lộ ra bí mật, nên chỉ có thể tìm hiểu từ trại cải tạo, kết quả tình cờ phát hiện anh ta đang tìm việc.

Tất nhiên Thời Lễ sẽ không bỏ qua cơ hội này, vì vậy bí mật liên hệ với đối phương, biết được thời điểm khi Thẩm Kinh Diễn ở trong trại cải tạo, đã từng đem tên của cô khắc đầy một mặt tường, ngay cả trong khi mới vào đây, bởi vì không thích ứng được, còn từng đâm tường tự sát.

Đối phương nói không nhiều lắm, nhưng mỗi câu đều làm Thời Lễ kinh hồn táng đảm, càng thêm cảm thấy hận ý của Thẩm Kinh Diễn không nên chỉ có 20%.

Đối phương lại lải nhải một chút chuyện xưa trong trại của Thẩm Kinh Diễn, trong đầu Thời Lễ phác họa ra hình tượng người thiếu niên quật cường, táo bạo không chịu thua, đây mới là Thẩm Kinh Diễn cô quen trước kia, mà hiện giờ người đàn ông có tính cách hoàn mỹ, trước sau đều có một tầng cách biệt.

Thời Lễ im lặng lắng nghe đối phương nói chuyện, cho đến khi cô định cúp máy, đối phương mới nói một câu khiến cho cô chú ý.

"Đúng rồi, cậu ta với ba mẹ đã sớm cắt đứt quan hệ, lúc cậu ta ở trong đó đả thương người khác, ba mẹ cậu ta cũng không quản, lúc ấy vì giải hòa, vẫn là một tên giúp cậu ta tìm người vay nặng lãi, cũng không biết trả được chưa." Đối phương không chút để ý nói.

Thời Lễ sửng sốt: "Vay nặng lãi?"

"Xùy, cái tên kia cũng không phải loại tốt, nghe nói lấy lãi suất khá cao, tuy rằng thời điểm lúc đó chỉ mượn mười mấy vạn, không chừng lăn qua lộn lại, chờ sau khi cậu ta ra khỏi đây chắc phải lên hơn một trăm vạn, ước chừng không dậy nổi, giống loại người như tôi đây, đâu ra tiền đồ làm được nhiều tiền để trả như vậy.."

Lúc sau đối phương nói cái gì nữa, Thời Lễ hoàn toàn nghe không vào, trong đầu đều là lời Thẩm Kinh Diễn phải vay nặng lãi. Cô nhớ lại, gia cảnh của Thẩm Kinh Diễn cũng không tốt, mà học phí đại học anh theo học cũng khá cao, không phải bốn năm dễ dàng tốt nghiệp.. Làm sao mà anh ấy có thể nợ một số tiền khổng lồ, còn có tiền học đại học?

Thời Lễ ngắt điện thoại, ngồi trong phòng suy tư, chậm rãi đưa mắt nhìn bài trí trong phòng, nhịn không được hỏi hệ thống.

* * *Nhiệm vụ giả không có quyền biết được cốt truyện, hệ thông không thể trả lời vấn đề này.

Thời Lễ im lặng, chỉ có thể căng da đầu tự mình suy nghĩ, kết qua qua một buổi trưa, vẫn không tìm ra được, ngược lại đợi được Thẩm Kinh Diễn tan làm.

"Anh đã về rồi." Thời Lễ nghêng đón với sắc mặt như thường, nhìn thấy túi giấy màu nâu trong tay anh dừng lại một chút. Gần đây, anh mỗi ngày đều mang một cái túi như vậy trở về, vừa về đến nhà liền để vào phòng làm việc, chờ đến hôm sau đi làm, sẽ lại mang đi.

Thẩm Kinh Diễn nhìn thấy cô cười cười: "Chào buổi tối, hôm nay em muốn ăn cái gì?"

"Vẫn là ăn hải sản đi." Thời Lễ vội nói, cố gắng không nhìn về phía tay anh.

Thẩm Kinh Diễn bất đắc dĩ nhìn cô: "Vẫn là hải sản sao? Đã là ngày thứ năm em ăn hải sản rồi đó."

Thời Lễ xấu hổ cười: "Em vẫn muốn ăn, anh đã nói, nên ăn thứ mình thích, mới nhanh chóng béo lên." Cô cũng không muốn ăn, chỉ vì ăn mấy thứ khác rất dễ tăng cân, trời mới biết gần đây cô ăn hải sản đều nôn ra.

"Được rồi, nhưng vẫn nên có một ít món chính." Thẩm Kinh Diễn dễ dàng thỏa hiệp.

Thời Lễ nhìn anh nhượng bộ như vậy, trong lòng có chút áy náy, nhưng khi nhìn đôi mắt ôn nhuận của anh, nhanh chóng tỉnh táo: "Được, em sẽ ăn."

Thẩm Kinh Diễn gật đầu, cùng cô đặt cơm hộp xong liền đi vào phòng làm việc, mãi cho đến khi cơm giao đến, Thời Lễ gọi anh mới đi ra, mà túi giấy vừa nãy đã biến mất, hiển nhiên đã bị anh đặt trong phòng.

"Gần đây anh trở vể liền ở trong đó không ra, vội cái gì vậy?" Thời điểm bữa tối, Thời Lễ không chút để ý hỏi.

Thời Lễ im lặng một lúc: "Giải quyết một ít chuyện trước kia."

"Chuyện gì vậy?" Vừa nghe đến là chuyện trước kia, Thời Lễ nháy mắt tò mò.

Thẩm Kinh Diễn nhìn cô một cái: "Không có gì."

Anh càng nói như vậy, Thời Lễ càng cảm thấy kỳ quái, vì thế nhịn không được nhìn về phía cửa phòng làm việc, sau khi lặp lại hai lần, cô ý thức được mình không thể đem cánh cửa nhìn thấu, cũng không có cách nhìn xem bên trong giấu bí mật gì, đơn giản ăn cơm, xem ra bình thường hơn nhiều.

Ăn xong bữa tối, hai người đi dạo trong tiểu khu, Thẩm Kinh Diễn lại nhắc tới việc cấy con chip vào người: "Hiện tại dự án sắp kết thúc, những người còn lại trong nhóm đang rất nóng vội, tốt nhất là nên cấy chip vào quan sát dữ liệu trước, chờ cân nặng của em tăng lên, lập tức sẽ bắt đầu cuộc thí nghiệm cuối cùng."

"Chờ một chút đi, cân nặng của em đang bị đình trệ lại, gần đây không thấy tăng lên, nếu như tiêm vào lại giảm đi mấy cân, ngược lại mất nhiều hơn được." Thời Lễ thở dài nói.

Thẩm Kinh Diễn trầm mặc chốc lát: "Em không thích cấy vào?"

Thời Lễ hoảng hốt trong lòng, chớp mắt nói: "Không phải đâu, em là vì thí nghiệm suy xét, thật sự không được.. Chờ cân nặng tăng thêm mấy cân, thì sẽ cấy vào."

Thẩm Kinh Diễn không nói, bầu không khí đột nhiên bị áp chế, sau một lát, anh đột nhiên mở miệng: "Anh cảm thấy gần đây em không thích hợp."

Đầu ngón tay Thời Lễ run lên, trấn tĩnh hỏi: "Tại sao lại không thích hợp?"

"Nói không ra, cảm giác chúng ta không còn thân thiết như trước kia nữa," Thẩm Kinh Diễn thản nhiên nói, "Anh cảm thấy giữa chúng ta có ngăn cách."

Thời Lễ cứng đờ nhếch khóe môi, vừa định giải thích là do anh nghĩ nhiều, nhưng lời nói tới bên miệng lại biến thành: "Được rồi, em thừa nhận, gần đây xác thật cùng anh có ngăn cách."

Thẩm Kinh Diễn ngừng lại, an tĩnh nhìn cô.

Thời Lễ xấu hổ cười một tiếng: "Trước kia vẫn luôn cảm thấy chúng ta là bạn bè, là bình đẳng, nhưng khi cân nặng tăng lên, ngày bắt đầu thí nghiệm ngày càng gần, em đột nhiên có chút luống cuống, luôn cảm thấy chính mình là con cừu sắp bị làm thịt, mà anh chính là người quyết định sự sống chết của em, loại cảm giác này không tốt chút nào, mỗi lần nhìn anh đều nhịn không được hoảng hốt."

Khi điều tra càng ngày càng sâu, khả năng giấu diếm được Thẩm Kinh Diễn là hoàn toàn không có, cùng với việc phủ nhận, còn không bằng tìm một lý do nửa thật nửa giả đẩy qua.

Quả nhiên, sau khi nghe những lời này, vẻ mặt của Thẩm Kinh Diễn tốt hơn chút: "Em không cần để tâm những chuyện vụ vặt đó, bất luận thế nào, anh đều đặt em vào vị trí hàng đầu, mà không phải gọi là vật thí nghiệm, nếu không cũng sẽ không chờ em lâu như vậy, còn vẫn luôn đem em chăm sóc tốt?"

"Em biết suy nghĩ của mình là sai, sẽ tự điều chỉnh tốt." Thời Lễ nói.

Thẩm Kinh Diễn gật đầu: "Anh cũng sai, không nên tạo áp lực cho em."

Hai người nhìn nhau rồi đồng thời bật cười, như thể khoảng cách đã tan ra trong chốc lát.

Đi bộ về đến nhà cũng đã hơn 8 giờ tối, hai người cùng nhau xem phim, cuối cùng tự về phòng ngủ.

Thời Lễ đặt đồng hồ báo thức lúc hai giờ sáng, sau đó nhắm mắt lại, cố gắng ngủ một lúc, nhưng khi thật sự cần ngủ, thì lại không thể ngủ được nữa, vì vậy trằn trọc đến hai giờ sáng, khi đồng hồ báo thức vang lên liền tắt.

Cô nhẹ nhàng hít một hơi, đi chân trần ra khỏi phòng.

Phòng khách không bật đèn, Thời Lễ thích ứng một lát, mới tiếp tục đi về phía trước, thời điểm đến trước cửa phòng làm việc, móc ra chìa khóa đã giấu kỹ, vừa muốn mở cửa ra, giấy tiếp theo phòng khách sáng lên, cô theo bản năng thu tay lại, chìa khóa liền rơi vào túi quần ngủ.

"Thời Lễ? Em vẫn chưa ngủ sao?" Phía sau truyền đến giọng nói Thẩm Kinh Diễn.

Sau lưng Thời Lễ đổ một tầng mồ hôi, trên tay nổi đầy da gà, cô cứng người xoay về phía anh, sau một lúc trầm mặc mê mang ngáp một cái: "Kinh Diễn, anh chưa ngủ sao? Em hơi khát nước, nên ra đây uống."

"Nếu khát tại sao lại ra trước cửa phòng làm việc của anh?" Thẩm Kinh Diễn một bên tới gần cô, một bên nhíu mày hỏi.

Thời Lễ cố gắng bình tĩnh, nghi ngờ nhìn cánh cửa phía sau, đột nhiên bừng tỉnh: "Hóa ra là phòng làm việc sao?"

"Vậy em nghĩ là phòng gì?" Thẩm Kinh Diễn bất đắc dĩ.

Thời Lễ xin lỗi anh: "Em ngủ mông lung, còn tưởng đó là phòng của mình." Phòng làm việc cùng cửa phòng cô xác thực cách nhau không xa.

"Nếu là ra uống nước, uống xong cũng nên tỉnh táo chứ, tại sao vẫn còn mê mang như vậy?" Thẩm Kinh Diễn tốt tính nói.

Thời Lễ tiếp tục nói dối: "À, em chưa uống, lúc khát thì đi ra, kết quả còn chưa tới phòng bếp thì lại buồn ngủ, nên không uống đã xoay người đi về, không nghĩ tới lại chạy đến cửa phòng làm việc."

Thời Lễ nhìn cửa phòng, dặn dò nói: "Không phải không tin em, chỉ là trong đó có rất nhiều tư liệu yêu cầu bảo mật, không thể để cho người khác biết, về sau em vẫn nên cẩn thận một chút, không được chạy tới đây biết không?"

".. Anh không phải khóa cửa sao, em cũng không thể vào được." Thời Lễ cười gượng.

Thẩm Kinh Diễn xoa tóc cô: "Không nói em có thể đi vào, chỉ muốn em chú ý một chút."

"Em đã biết." Thời Lễ chỉ có thể trả lời như vậy.

Thẩm Kinh Diễm liếc mắt nhìn hướng phòng bếp: "Đến phòng khách chờ anh, anh rót nước cho em."

"Được." Thời Lễ ngoan ngoãn gật đầu, đến phong khách ngồi xuống, chờ sau khi Thẩm Kinh Diễn mang nước tới, lại cười nói cảm ơn.

Mặc dù cô không khát chút nào.

Thẩm Kinh Diễn ngồi đối diện cô với bàn trà, trên người mặc một bộ đồ ngủ màu nhạt, khiến anh càng thêm dịu dàng. Thời Lễ nhìn anh như vậy, trong lòng không rõ tư vị gì.

"Nước hơi nóng, uống từ từ." Thẩm Kinh Diễn nhắc nhở.

Thời Lễ gật đầu, sau khi thổi mới uống nhẹ, Thẩm Kinh Diễn nhìn bộ dáng cẩn thận của cô, nhịn không được trêu đùa một câu: "Nhìn em khó uống như vậy, chẳng lẽ khát nước là giả?"

".. Ai khó uống, em chỉ cảm thấy quá nóng." Thời Lễ vội nói.

Thẩm Kinh Diễn dừng một chút: "Anh chỉ là đùa một chút, em khẩn trương như vậy làm gì?"

Thời Lễ: "..."

Vẻ mặt của anh chân thành tha thiết như vậy, nhất thời không thể nhìn rõ, anh đang trêu chọc hay là nghiêm túc.

Nếu nhìn không rõ, vậy không phân biệt, Thời Lễ cúi đầu chậm rãi uống nước, dư quang quét đến ngón tay anh, đột nhiên nhớ tới lời người kia nói, khi anh ở trại cải tạo, mỗi ngày đều ở trên tường viết tên của cô.

* * * Anh vào đó là vì cô, trước khi vào đã cố ý dặn dò, nói cô chờ anh, nhưng cô lại nuốt lời, không biết lúc đó anh có tâm trạng gì, ở trên tường khắc lên tên của cô.

Hẳn là hận rồi, hận cô không tuân thủ lời hứa, hận cô rời đi lúc thời điểm anh khó khăn nhất, nếu đổi lại là cô, cô tuyệt đối sẽ không hết hận, cũng không biết anh tự thuyết phục chính mình như thế nào, mới có thể khi nhìn thấy cô, giá trị cừu hận chỉ có 20%.

"Thời Lễ?"

Thời Lễ đang suy nghĩ lung tung, chợt nghe Thẩm Kinh Diễn gọi, vội vàng hoàn hồn, kết quả quên mất trên tay còn có nước nóng, lúc tay run nước đổ hết lên người.

"A.." Nước không tính là quá nóng, nhưng chợt đổ lên người, vẫn cảm thấy khá nóng, Thời Lễ kêu lên một tiếng rồi đột ngột đứng dậy, nhưng trên người cũng đã ướt, đặc biệt là quần ngủ, trực tiếp ướt hoàn toàn.

Thẩm Kinh Diễn rút khăn giấy giúp cô lau, một bên lau một bên bất đắc dĩ nói: "Sao lại giống đứa trẻ vậy, uống nước cũng có thể thất thần."

Thời Lễ xấu hổ cười, cũng rút ra một tờ giấy lau trên áo, Thẩm Kinh Diễn giúp cô lau trên quần. Mặc dù chỗ Thẩm Kinh Diễn lau không được tiện, nhưng động tác của anh lịch sự, Thời Lễ cũng cảm thấy không có gì không đúng, vì thế để anh lau.

Chỉ là khi anh lau đến chỗ túi quần, hai người đồng thời ngừng lại, Thời Lễ lập tức nhảy về phía sô pha, suýt chút nữa đã ngả người ngã ra sau.

Thẩm Kinh Diễn vội vàng nắm lấy tay cô, kéo người lại, cau mày hỏi: "Sao lại kích động như vậy?"

"Không, không có việc gì," Thời Lễ khô cằn cười một tiếng, "Nơi đó có chút ngứa."

Thẩm Kinh Diễn bật cười: "Lúc nãy sao lại không cảm thấy?"

"Chỉ là đột nhiên ngứa." Thời Lễ nói, cẩn thận đánh giá sắc mặt anh, thấy anh không giống như đã phát hiện ra chìa khóa, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh liếc nhìn cô, xoay người đi phòng bếp rót thêm một ly nước, chỉ là lần này là nước lạnh, Thời Lễ ngượng ngùng nhận lấy, căng da đầu tiếp tục uống.

Chờ cô uống xong nước, Thẩm Kinh Diễn ôn hòa nói: "Thời gian không còn sớm, em nên đi ngủ thôi."

"Được." Thời Lễ lên tiếng, dưới ánh mắt của anh đi về phòng ngủ, khi tới cửa, người phía sau lại gọi cô lại.

"Thời Lễ."

"Hả?" Thời Lễ quay đầu lại.

Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh nhìn cô, sau một lúc khẽ cười một tiếng: "Nghe lời, về sau nếu có mộng du, cũng đừng đi đến phòng làm việc của anh, biết chưa?"

Đồng tử tối đen sâu thẳm đang nhìn cô, có một cảm giác rằng linh hồn bị nhìn thấu, Thời Lễ trầm mặc một lúc, nhếch môi lên cười với anh: "Em biết rồi, chỉ là vô tình nhầm phòng thôi, còn anh lại nhỏ mọn như vậy, cứ nhắc em mãi."

"Anh sợ em quên, cho nên nhắc nhở em hai câu." Thẩm Kinh Diễn bật cười.

Thời Lễ liếc xéo anh một cái: "Không cần anh nhắc, em cũng sẽ nhớ kỹ." Nói xong liền trực tiếp vào phòng, bang một tiếng đem cửa đóng lại.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Thời Lễ vô lực ngồi dưới đất, trái tim chưa kịp phản ứng kịp của cô vừa rồi đột nhiên nhảy lên kịch liệt, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngồi trên mặt đất lắng nghe động tĩnh bên ngoài, thẳng đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, cô mới hoàn toàn bình tĩnh lại.

Thời gian vô thức trôi qua, chờ cô lấy lại tinh thần đã qua nửa giờ. Thời Lễ cảm thấy đêm nay không thích hợp đi tiếp, nhưng cô lại có một cảm giác mãnh liệt, chỉ cần vào được đó, mọi nghi ngờ của cô đều được cởi bỏ, hơn nữa quan trọng nhất chính là, qua đêm nay, Thẩm Kinh Diễn sẽ quét sạch những tư liệu đó.

Kiểu suy nghĩ này buộc cô phải chấp nhận rủi ro. Cả người tràn đầy năng lượng, không chút nào buồn ngủ, nhìn chằm chằm vào điện thoại với ánh mắt xuyên thấu, hơn một giờ sau, cô lại xuất hiện ở phòng khách.

Bây giờ đã là bốn giờ sáng, vào mùa hè đêm luôn ngắn hơn, phòng khách cũng không còn tối như trước. Thời Lễ tay chân nhẹ nhàng tới trước cửa phòng làm việc, giống như trộm ngó nhìn xung quanh, xác định Thẩm Kinh Diễn sẽ không ra ngoài liền cấp tốc mở cửa, nhanh chóng nhảy vào phòng làm việc.

Mặc dù biết trong phòng chỉ có một mình, bật đèn cũng được nhưng cô vẫn không dám bật, trong bóng tối bước đến trước bàn làm việc, nhìn thoáng qua liền thấy túi giấy màu nâu mà Thẩm Kinh Diễn luôn mang theo gần đây.

Cô lo lắng chui xuống bàn, từng chút từng chút tháo sợi dây trên túi, nuốt nước bọt lấy ra, bên trong chính là thông tin cho vay nặng lãi.

Thời Lễ nhíu mày, lật vài tờ, đột nhiên chú ý tới tên của một người trong đó, giống hệt tên của người nhận tiền mà cô đã chuyển đến công ty đòi nợ lần trước.

Cô ngẩn người, tiếp tục lật xem, xác định Thẩm Kinh Diễn cùng công ty đòi nợ vẫn luôn liên hệ, cả người đều phát lạnh.

Dựa theo nhắc nhở lúc trước của hệ thống, nhân vật này của cô sau khi ba mẹ tự sát liền bắt đầu trốn trốn tránh tránh, vẫn luôn lo lắng qua ngày, tuy rằng gian nan, nhưng cũng trốn được mười năm, lại không thể kiên trì được tiếp, nhưng tại sao đột nhiên cô lại bị công ty đòi nợ tìm được, còn vừa lúc xuất hiện ở công ty Thẩm Kinh Diễn?

Cô trong đầu vẫn luôn truy vấn hệ thống, sau một lúc lâu cho ra một đáp án.

* * *Người làm nhiệm vụ không có quyền biết được cốt truyện, hệ thống không thể trả lời vấn đề này.

Thời Lễ cười lạnh một tiếng, đối thoại cùng hệ thống trong đầu: Không cần nói tôi cũng đoán được, hiện tại công ty thúc nợ hẳn là công ty trước kia Thẩm Kinh Diễn vay nặng lãi, tôi bị phát hiện, bị bắt đến công ty sinh học tự nguyện ký hợp đồng, đều là Thẩm Kinh Diễn tỉ mỉ sắp xếp đúng hay không?

Hệ thống không trả lời, Thời Lễ tiếp tục ép hỏi vài câu, nó mới hiện lên một chữ 'ừm'. Thời Lễ mày nhíu lại, sinh ra sự sợ hãi.

Nếu điều này là sự thật, vậy Thẩm Kinh Diễn muốn cô ký xuống là để làm gì? Thuốc điều hòa cơ thể phụ nữ? Đứa trẻ tám tuổi cũng không tin tưởng.

Thời Lễ càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, lập tức sinh ra ý muốn bỏ chạy, nhưng giá trị thù hận của anh cũng không phải là giả, quả thật chỉ có 20%, tuy rằng chưa giảm xuống, nhưng chắc chắn cũng không đến mức muốn mạng của cô.

Thời Lễ bắt đầu giãy giụa, sau một lúc rối rắm bê máy tính xuống mở ra. Đại đa số bí mật đều được giấu trong máy tính, cô lần trước không tìm cẩn thận đã phải đi, lúc này nói cái gì cũng phải tìm ra tin tức hữu ích.

Máy tính bật lên, phát ra ánh sáng xanh mờ ảo, chiếu lên mặt Thời Lễ có chút quỷ dị, trong phòng yên tĩnh cực kỳ, chỉ còn lại âm thanh con chuột di chuyển cùng bàn phím.

Hợp đồng tự nguyện viên.

Phần hợp đồng này không phải là cô, mà là Thẩm Kinh Diễn. Thời Lễ nhìn chữ ký của Thẩm Kinh Diễn, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, lại nhìn thời gian ký hợp đồng, đúng là sau giai đoạn kết thúc cải tạo lao động của anh, trong nháy mắt hiểu rõ tại sao anh lại có thể trả hết nợ, còn có tiền học đại học.

Cô kiểm tra thông tin trước kia, tự nguyện viên vào những năm trước không lưu hành, cho nên giá ký hợp đồng khá cao, không giống như bây giờ nơi nơi đều có người bất chấp, Thẩm Kinh Diễn có được số tiền này, cũng đủ để trả nợ cùng đi học.

* * * Chỉ là cô không ngờ rằng, anh cũng từng là tự nguyện viên.

Thời điểm đóng, ngón tay Thời Lễ đều phát run, lại xem một tài liệu bên cạnh hợp đồng, đột nhiên cảm thấy rằng nó có thể giải thích nghi vấn của cô.

Thời Lễ nhìn chằm chằm vào tập tin, cuối cùng nhấn chuột mở ra.

Đây là một phần bổ sung cho hợp đồng tự nguyện, chủ yếu đề cập đến các thí nghiệm cụ thể của Thẩm Kinh Diễn, có rất nhiều điều khoản chuyên môn trên đó, Thời Lễ đọc vô cùng khó khăn, xem nửa ngày, mới hiểu được loại thí nghiệm Thẩm Kinh Diễn làm là phẫu thuật để kiểm soát cảm xúc, nếu thành công, có thể tùy ý khống chế cảm xúc chính mình, đây là một liệu pháp y tế để điều trị bệnh tâm thần.

Nhưng mà thí nghiệm đã thất bại, Thẩm Kinh Diễn mất đi hết cảm xúc cùng cảm tình của mình.

Nếu nói cách khác, giờ phút này anh không có cảm xúc bình thường của con người.. Khó trách bạn cùng phòng của anh nói, tất cả cảm xúc anh có đều là bắt chước.

Thời Lễ bình tĩnh nhìn màn hình, không nói nên lời.. Cho nên trong khoảng thời gian này khi anh đối mặt với cô, tất cả cảm xúc của anh đều là bắt chước từ người khác, còn trong trái tim lại là một khoảng lạnh băng.

Ngay lúc cô đang kinh ngạc, một tiếng thở dài nhàn nhạt từ trên rơi xuống: "Đã sớm nói với em, không nên tùy tiện vào phòng làm việc của anh rồi."

Editor: Q17