Chương 9: Thị Trấn Siren

Không khí trong xe trở nên trầm mặc, sắc mặt mọi người cũng trở nên kì quái.

Lucy lúng túng ha ha hai tiếng, Andrey cười lạnh, hai người rõ ràng không tin lời tài xế.

Jeff cúi đầu bất động, chỉ có Bạch Liễu thần tình như thường.

Tài xế thong thả ổn định lái xe tới một tòa nhà: "Đã đến bảo tàng, xuống đi." Đợi tất cả mọi người xuống xe, tài xế nói: "Các cô cậu cứ đi tham quan trước, chờ đến tối gọi tôi, tôi chở mọi người đi xem hoạt động bắt người cá."

Gã nói xong liền lái xe đi, Bạch Liễu xuống xe nhìn hoàn cảnh chung quanh, trước mặt hắn là một tòa nhà cao đến mức hắn phải ngửa đầu song song với mặt đất mới nhìn thấy đỉnh, trên đỉnh có mấy chữ tiếng Anh, Bạch Liễu phiên dịch một chút, là 【 Viện bảo tàng Siren 】.

【 Mở khóa cảnh tượng —— Viện bảo tàng Siren 】

Toàn bộ viện bảo tàng được sơn màu xanh thẳm như hải dương, nóc nhà được chống bằng các cột tròn to bằng đá hoa cương, Bạch Liễu đứng ở cửa có thể thấy được bên trong có rất nhiều pho tượng người cá, trưng bày trong từng ngóc ngách.

Bảo tàng Siren được sửa sang rất mới, nhưng tường ngoài nhìn vẫn có chút cũ nát, kiểu lát gạch đỏ, phía trên dán rất nhiều báo cũ rao vặt, bị gió thổi đập vào mặt Bạch Liễu.

Bạch Liễu gỡ tờ báo trên mặt xuống, đập vào mắt là hàng chữ to —— 【 Cảnh sát thông báo: Trong tháng này thị trấn Siren mất tích 12 người, mời các vị xem qua hình ảnh những người mất tích dưới đây, có phát hiện kịp thời thông báo cảnh sát, các du khách khi du lịch tại thị trấn Siren nhất định phải chú ý an toàn, không nên chơi cùng các loại cá lớn, đề phòng rơi xuống nước 】

Phía dưới thông báo là mười hai tấm hình trắng đen, người trong ảnh đều nở nụ cười vui thích khi mới tới thị trấn Siren du lịch, nhưng nụ cười trên tờ báo cũ ố vàng này khi đập vào mắt Bạch Liễu lại mang theo sự quái dị không nói nên lời.

Bạch Liễu nhìn kỹ cả tờ báo, hắn chuẩn bị gấp báo lại bỏ vào túi, vuốt hai cái, đột nhiên cảm thấy cạnh tờ báo không đúng lắm, có chút cứng thái quá.

Là một tờ báo, coi như bị gió biển thổi thành khô cứng, cũng không nên cứng như thế này... giống như không chỉ có một tờ.

Bạch Liễu nhìn từ cạnh tờ báo sang, cạnh giấy đúng là rất dày, nhưng không có dấu vết nhiều tờ, chủ yếu là báo dính vào nhau rất chặt, coi như có nhiều tờ cũng không dễ nhận ra, Bạch Liễu nhăn mày, cất báo vào trong ngực, quyết định vào viện bảo tàng phải tìm chút nước ấm xem tờ báo này có phải nhiều tờ không, nếu nhiều tờ thì có tách ra được không.

【 Kích hoạt nhiệm vụ chính —— Tìm bồn nước nóng trong viện bảo tàng, tách ra những tờ báo dính vào nhau, khen thưởng 10 điểm 】

Người trông coi bảo tàng là một ông lão mắc chứng đυ.c thủy tinh thể, đôi mắt ông đυ.c ngầu, nhưng thần kỳ ở chỗ ông không gặp khó khăn gì trong việc nhìn vật, bọn Bạch Liễu vừa tới, trên gương mặt ông bảo vệ dáng vẻ già yếu hai mắt không ánh sáng này hiện ra nụ cười lễ phép công thức hóa, thật nhanh đi về phía này, dọa Lucy nhỏ giọng kinh hô một tiếng.

Bảo vệ sắc mặt có chút kì lạ cùng thổn thức: "Đã rất lâu không có ai tới nơi này... Bắt đầu từ tháng trước khi không ngừng có chuyện không hay xảy ra, không còn du khách nào tới viện bảo tàng Siren nữa, cũng rất lâu rồi không có pho tượng người cá mới được đưa tới đây."

Bạch Liễu nghe tới chỗ này, hỏi bảo vệ: "Tại sao lâu rồi không có pho tượng người cá mới được đưa đến bảo tàng? Cái này có liên quan gì đến du khách sao?"

"Đương nhiên là có." Bảo vệ giọng nói mang theo kích động, ông thậm chí hoa hoa đôi tay có chút cứng còng của mình, "Không có du khách đến, chúng tôi rất ít tổ chức những hoạt động lớn tốn sức như mò vớt người cá, không có người cá, chúng tôi liền không có cách nào tạo pho tượng người cá bỏ vào trong."

"Bảo tàng Siren luôn không ngừng có pho tượng người cá mới sao?" Bạch Liễu lập tức ý thức được vấn đề, "Sức chứa của bảo tàng là có hạn mà? Nếu cứ một mực bỏ pho tượng mới vào, chẳng mấy mà hết chỗ."

"Không." Khóe miệng bảo vệ nở nụ cười cổ quái, con ngươi trong hốc mắt trắng đυ.c của ông lão chuyển động một chút, nhắm ngay Bạch Liễu, giọng thần bí, "Pho tượng người cá rồi sẽ rời khỏi viện bảo tàng, bảo tàng Siren vĩnh viễn sẽ không đầy, bởi có bao nhiêu pho tượng đi vào, sẽ có bấy nhiêu pho tượng người cá rời đi."

Bạch Liễu tế nhị nhíu mi, tiếp tục hỏi: "Thế những pho tượng người cá rời viện bảo tàng sẽ đi đâu? Nó sẽ bị ném trở lại biển sao?"

Bảo vệ ngừng miệng, ông hình như cảm thấy mình đã nói cái gì đó không nên nói, Bạch Liễu lại nhạy cảm hỏi tiếp: "Du khách đến rồi, sau đó thì sao?"

"Cái gì cũng không xảy ra." Bảo vệ thấp giọng tự nói, "Mọi người sẽ trải qua một kì nghỉ vui vẻ tại thị trấn Siren, sau đó rời khỏi nơi này."

Hỏi lại, ông bảo vệ bất kể thế nào cũng không chịu mở miệng nữa, Bạch Liễu hỏi rõ nước nóng trong viện bảo tàng ở đâu rồi liền không khách sáo nữa, cầm vé mang đoàn người sau lưng tiến vào bảo tàng Siren.

Vừa đi vào, Bạch Liễu liền thấy tại cửa có một pho tượng sơn khắc vàng đứng thẳng, đây là một pho tượng hình người mặc âu phục, khác với các pho tượng Bạch Liễu thấy trước đó, không có đuôi cá, toàn thân vàng sáng, mang trên mặt nụ cười lễ phép, giống như một người đàn ông trung niên uy phong lẫm lẫm đứng trên bục màu đen, nhìn về phía các du khách vẫy tay hỏi thăm.

Ánh đèn bên trong viện bảo tàng rất tối, ánh sáng từ trên cao chiếu xuống các pho tượng tạo thành bóng mờ, khiến cho nụ cười lễ phép của nó cũng trở nên quái dị.

Trên bục đen có khắc mấy lời thuyết minh về pho tượng này, Bạch Liễu tới nhìn —— 【 Đây là pho tượng thị trưởng của thị trấn Siren, hoàn thành vào ngày cắt băng khai trương bảo tàng 】

Bài thuyết minh còn dùng chất giọng tán dương cao độ khoa trương khen ngợi vị thị trưởng này, cái gì mà sau khi vớt được người cá liền phát triển mạnh mẽ ngành du lịch, cái gì mà ủng hộ kiến tạo bảo tàng Siren rất có giá trị nghệ thuật, giúp thị trấn ven biển lạc hậu trở nên phồn vinh.

Bài thuyết minh nói —— 【 Thị trưởng Harris hướng về phía các thôn dân tại thị trấn Siren, ánh mắt luôn chan chứa tình yêu vô điều kiện như đối với những đứa con yêu của mình 】

Bạch Liễu đang nghiêm túc xem, Jeff - người vẫn luôn trầm mặc suốt dọc đường - bỗng nhiên dựa sát vào người hắn: "Cậu tin tưởng có người cá không? Cậu cảm thấy các câu chuyện về thị trấn Siren có thật không?"

Dĩ nhiên sẽ không tin toàn bộ.

Các bài thuyết minh trong bảo tàng đều dùng để xúc tiến phát triển du lịch, mặc dù nhìn qua rất đứng đắn, nhưng là thật được một phần ba đã không tồi, phần lớn đều do người dân địa phương bịa ra nhằm hấp dẫn du khách.

Nhưng đây là một trò chơi kinh dị.

Bạch Liễu: "Tớ cảm thấy là thật."

Andrey khoanh tay trước ngực hừ một tiếng, tựa hồ cười cợt Bạch Liễu và Jeff cả tin, đi theo sau mọi người cùng vào viện bảo tàng.

Bạch Liễu và Lucy vốn đi cùng nhau, nhưng Bạch Liễu muốn đi tìm nước nóng để tách báo, nên thông báo Lucy đi dạo một mình.

Lucy bày tỏ vô cùng tiếc nuối, nói mình sẽ đứng ở phòng triển lãm chờ Bạch Liễu, sau đó tò mò đi dạo xung quanh, Bạch Liễu thì theo lời bảo vệ đi tìm phòng để nước nóng.

Ông bảo vệ nói phòng chứa nước Bạch Liễu muốn đến có chút hẻo lánh, đèn điện hỏng vài cái, dặn hắn cẩn thận, bên đó có rất nhiều pho tượng người cá tùy ý chất thành đống, chú ý không nên động vào người pho tượng, lúc bảo vệ nói lời này trên mặt là biểu tình không có ý tốt.

Bạch Liễu qua lại giữa những cột đá cẩm thạch, các cột đá mọc nhiều như rừng trong viện bảo tàng rộng đến hai ba người mới ôm hết, xếp hàng ở trung tâm, mà hai bên đường cách một đoạn lại bày một pho tượng người cá, các pho tượng người cá có nhiều hình thái khác nhau, đuôi cá rũ trên đất, trên mặt biểu tình không vui vẻ cho lắm, Bạch Liễu phát hiện cơ hồ tất cả pho tượng đều đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

... Giống như chúng muốn chạy trốn khỏi nơi này vậy.

Mà bể nước nóng nằm ở cuối hành lang dài, cũng không biết bị ai mở ra, nước nóng tí tách tí tách chảy xuôi, toàn bộ hành lang toàn là hơi nước do nước nóng tỏa ra, Bạch Liễu đi trong hành lang dài cảm giác như đi trên mặt biển đầy sương mù, chung quanh là người cá chập chờn dưới mặt nước.

Bạch Liễu đi không được mấy bước liền phát hiện, pho tượng người cá nhìn ra ngoài cửa sổ hai bên đường từ từ quẹo cổ vào trong, gương mặt không biểu tình bắt đầu nhìn về phía hắn, lấy tốc độ nhỏ bé không khiến người phát giác từ từ áp sát Bạch Liễu ở giữa.

Bên trong khối kiến trúc kiểu Âu trống rỗng âm u không lọt sáng, chỉ có tiếng bước chân của du khách đập trên mặt đất bóng loáng, pho tượng người cá điêu khắc tuyệt đẹp hai bên mỗi cái nháy mắt đều đang thay đổi tư thế đến gần Bạch Liễu hơn, gương mặt tĩnh mịch của các pho tượng người cá dần dần lộ ra nụ cười yếu ớt, đuôi cá kéo lê trên mặt đất dính lên đầy bụi bặm, giữa làn sương trắng mê hoặc muốn cướp đi tính mạng đối phương.

Bọn chúng tái nhợt mà không tì vết, giống như một đám u linh bị đông cứng tại nơi đây, chỉ có thể chậm chạp di động.

Bạch Liễu trong lòng yên lặng tính toán số lượng pho tượng người cá, thường xuyên quay đầu nhìn các pho tượng theo sau hắn, khống chế tốc độ di động của chúng.

Nhưng pho tượng ở đây thật sự quá nhiều, bình thường khi hắn nhìn pho tượng đằng sau, lúc quay đầu lại, pho tượng người cá đằng trước hắn đã nở nụ cười to đầy thương hai, không kịp chờ đợi vươn hai tay, lập tức là có thể bóp cổ hắn.

Bạch Liễu tính toán tốc độ di động của chúng nó, cơ bản đều quay đầu đúng lúc chúng định di chuyển, còn lợi dụng cột tròn cố ý khiến chúng đi lòng vòng, không cho chúng cơ hội bao vây, những thứ này mặc dù cảm giác sức uy hϊếp rất lớn, nhưng sau vài lần "chiến đấu", Bạch Liễu phát hiện tốc độ di chuyển và trí khôn của chúng không cao, rắc rối ở chỗ chúng không thể đập hỏng và số lượng quá nhiều, một khi bao vây lại hắn rất khó thoát.

Các pho tượng người cá cách hắn càng ngày càng gần, Bạch Liễu phát hiện, các pho tượng từ trạng thái tiếp cận "chết" bắt đầu dần dần biến thành trạng thái "sống".

Gương mặt sàn sàn như nhau theo phong cách Âu Mỹ của chúng bắt đầu xuất hiện thay đổi, càng đến gần Bạch Liễu, bộ mặt các pho tượng người cá càng giống... chính hắn.

Đúng vậy, gương mặt pho tượng người cá càng ngày càng giống mặt Bạch Liễu, hơn nữa từ ngưng trệ vô thần, bắt đầu lộ ra nụ cười mỉm quỷ dị, giương nanh múa vuốt di động lại gần.

Bạch Liễu rốt cuộc đi tới bể nước nóng theo lời bảo vệ, vòi nước dính đầy rỉ sét lấm tấm, cũng không biết là máu hay rỉ thật nữa.

Nắp sắt bình đun nóng hình vuông đang phát ra tiếng rít chói tai,, trong tiếng nước chảy tí tách, hắn bình tĩnh bỏ tờ báo trong ngực vào nước, sau đó quay đầu.

Một đám pho tượng người hình thái khác nhau, bộ mặt lại có tám chín phần tương tự Bạch Liễu đứng phía sau xếp hàng, chi chít vây quanh, lấp con đường Bạch Liễu rời đi kín mít gió thổi không lọt.

Chúng cúi đầu, trong ánh sáng mờ tối của viện bảo tàng, tròng mắt không có con ngươi ẩn trong khói mù, khóe miệng nở nụ cười quái dị rộng đến tận mang tai, nụ cười rõ ràng mang theo ác ý, song trên gương mặt trắng thuần bằng cẩm thạch điêu khắc của chúng lại có cảm giác từ ái thương yêu thế nhân không nói nên lời, ánh mắt chúng âm trầm tham lam nhìn Bạch Liễu, Bạch Liễu nhìn chúng, có cảm giác bị mấy chục "chính mình" vây quanh.

Đám đồ chơi này, đang săn hắn.

Bạch Liễu nghĩ, vừa mới nói bọn này chỉ số thông minh không cao, không có ý thức săn bắt xong, chúng nó đã tự động học được bao vây hắn rồi.

Năng lực học tập kinh người nha.

Bạch Liễu bình thản nhìn thẳng chúng, nước nóng trong bể sau lưng hắn đã sớm tràn ra, nhưng hắn không quay đầu, hoặc là nói không thể quay đầu, Bạch Liễu vừa quay đầu, đám đồ chơi này khẳng định sẽ lập tức xông tới, hắn cũng không thể chớp mắt, vừa chớp mắt đám đồ chơi này nhất định sẽ xông lên.

Tay hắn với ra sau lưng đóng vòi nước, nước nóng lan tràn trên mặt đất bốc lên từng đợt hơi nước, giọt nước từ bể chảy xuống, phát ra tiếng vang tí tách khiến lòng người bất an, tờ báo còn đang trôi nổi trên mặt nước.

Bạch Liễu nháy mắt một cái, pho tượng người cá lại di động lên phía trước một tấc, mặt mũi càng thêm dữ tợn, nhưng Bạch Liễu giống như không nhìn thấy, vẫn xoa cằm như có điều suy nghĩ, lẩm bẩm.

"Ấp trứng, là ý này sao? Càng đến gần ta càng giống ta... Cho nên thứ cuối cùng được ấp ra đại khái sẽ có dáng dấp giống hệt ta... Ừm, pho tượng càng gần thì mùi cá trên người ta càng nặng, cho nên lúc ấp trứng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng, các ngư dân trong trấn cũng đang bị ấp trứng sao?"

Hắn ở đây không nhanh không chậm, nhưng người chơi vây xem trước TV nhỏ của hắn thì không được bình tĩnh như thế, đều đang châm chọc.

"Lúc này rồi còn ở đấy giả vờ phân tích, tôi xem cậu ta sẽ làm gì với đám máy chiếu vô dụng, chuẩn bị chiếu phim cho người cá xem hay gì?"

"Chậc chậc, giá trị tinh thần 100, tôi còn tưởng rằng ngon nghẻ lắm."

"Quá gà, lần đầu tôi chơi còn tốt hơn cậu ta, tốn điểm đi mua máy chiếu 3D, quá lãng phí."

Bên cạnh lại có người kêu lên: "Người chơi mới mua đuốc lúc nãy đang dùng đuốc phá vây! Mau tới đây xem!"

TV nhỏ cách TV nhỏ của Bạch Liễu hai cái đang chiếu hình ảnh một người chơi nam giơ cây đuốc, nghiến răng nghiến lợi múa may về phía các pho tượng người cá vây quanh mình, vừa quơ vừa lớn tiếng ầm ĩ: "Tránh ra! Không muốn bị đốt thì tránh ra!"

Pho tượng người cá dần dần lui ra, tiếng hoan hô bùng nổ:

"Tôi liền bảo người chơi này được mà, chọn đúng đồ, một trong những nhược điểm của pho tượng người cá là sợ ánh sáng, bó đuốc cháy mạnh là đạo cụ đối phó tốt nhất, hay lắm hay lắm, donate!"

"Đã like, trị số công kích của người này cũng khá cao, sau này phát triển tốt không chừng có thể lên bảng Tân Tinh."

"Haiz, sớm biết thế đã không donate cho Bạch gì đó bên cạnh, lãng phí điểm quá, đây mới là tuyển thủ hạt giống chân chính..."

Số like của TV nhỏ Bạch Liễu hạ xuống chỉ còn một chữ số, còn có mấy người xem vẫn đứng trước TV của Bạch Liễu, nhưng họ không phải ở đây để cổ vũ khích lệ Bạch Liễu, mà đơn thuần chỉ muốn xem người này bị loại ra sao.

Chỉ thấy Bạch Liễu trong TV không hoảng không vội móc ra ba cái máy chiếu 3D, những người xem còn lại không nhịn được cười trào phúng.

"Lấy ra thật à, cậu ta muốn làm gì?"

"Vẫn là bó đuốc cách vách được việc, vừa dùng tất cả liền bại lui."

Các pho tượng người cá im hơi lặng tiếng áp sát, đuôi cá sắp chạm đến mũi chân Bạch Liễu, chúng cao lớn sừng sững, bao vây Bạch Liễu trong không gian u ám nhỏ hẹp, mấy chục pho tượng cẩm thạch từ bốn phương tám hướng vươn tay, định bắt lấy con mồi tên Bạch Liễu.

Bạch Liễu không hoảng không vội ném máy chiếu 3D về phía sau, bên trái, bên phải mỗi bên một cái, sau đó mỉm cười bật lên, lập tức ba hình chiếu Bạch Liễu vô cùng sống động hiện lên, mỉm cười y hệt hắn, ba hình chiếu cộng một Bạch Liễu canh giữ ở bốn phía, các pho tượng người cá đang không ngừng xê dịch về phía trước chần chờ mấy giây, tất cả đều dừng lại.

Người xem thấy vậy vẫn tiếp tục giễu cợt:

"Pho tượng người cá chỉ số thông minh mặc dù không cao, không phân biệt được người thật và hình chiếu, nhưng chỉ cần không phải "nhìn thẳng" từ chính mình thì sẽ không có hiệu quả, hình chiếu "nhìn thẳng" có thể lừa chúng một lúc, nhưng lâu rồi sẽ lộ, gg (*) thôi đồ ngu đần."

(*) GG hoặc GGWP xuất phát từ trò Dota, nó là viết tắt của “Good game, well played!”. Khi một trong hai team gõ ggwp hoặc gg thì có nghĩa là trận đấu đã đến hồi ngã ngũ, kẻ chiến thắng đã được xác định rõ ràng. Ngoài ra, nó còn được gọi để chỉ một pha xử lý hay (hoặc lỗi) đến mức đáng kinh ngạc.

Có một người chơi vừa donate không ít cho người chơi mua đuốc cười nhạo: "Cậu ta mua đèn pin ánh sáng mạnh nhưng chỉ có một cái, mặc dù có thể khiến người cá lui lại, nhưng lực uy hϊếp và công kích không bằng được đuốc, dựa vào một cái đèn pin không thể thoát vây được, trừ phi người chơi này có thể chiếu ánh sáng cả bốn phía, nếu không thì phải chết không nghi ngờ."

Gã vừa dứt lời, pho tượng người cá lui một chút, quả nhiên liền bất động, đứng ở ngoài phạm vi chiếu của đèn âm trầm nhìn Bạch Liễu, tựa hồ đã nhận ra hình chiếu Bạch Liễu là giả, đang nhao nhao muốn thử chuẩn bị tiến lên.

Người xem: "Xem kìa, tôi đã bảo mà, mặc dù bó đuốc cháy mạnh là vật phẩm tiêu hao, chỉ có thể dùng 3 lần, đèn pin là vật phẩm kéo dài, nhìn qua có thể dùng rất lâu, nhưng lực công kích của đèn pin không đủ mạnh, nếu có nhiều đèn pin thì đúng là có thể bức lui người cá, nhưng người chơi mới căn bản không có nhiều điểm để mua, cho nên loại vật phẩm tiêu hao như bó đuốc cháy mạnh ngược lại mới là giải pháp tối..."

Người xem này còn chưa nói hết, gã nhìn màn hình TV, trợn mắt há hốc mồm dừng lại phân tích ba hoa của mình.

Ba hình chiếu Bạch Liễu bên kia cũng giống hệt Bạch Liễu, từng cái lấy ra đèn pin của mình chiếu ngay pho tượng người cá, bốn Bạch Liễu lấy đèn pin nhắm ngay pho tượng người cá chính giữa, thật giống như định bắn đại bác vậy.

Bạch Liễu cười: "Một cái quả nhiên không quá đủ, chẳng qua, bốn cái hẳn đủ rồi đi."