- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Ta Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị
- Chương 22: Đại sảnh trò chơi (cuối)
Ta Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị
Chương 22: Đại sảnh trò chơi (cuối)
Giữa người chơi với nhau một khi có công kích sẽ xảy ra cô lập không gian, vật này làm thế nào có thể khiến giá trị sinh mạng của cậu biến đỏ được!
"Xương cá của Siren vương." Bạch Liễu không có ý che giấu, hắn thoải mái trực tiếp vén áo mình lên cho Mục Tứ Thành xem dải xương vắt ngang eo mình, thời điểm Bạch Liễu còn chưa ý thức được, xương cá co lại mấy vòng, che kín eo Bạch Liễu, cùng tất cả phần da có thể lộ ra ngoài.
Bạch Liễu rất thẳng thắn nói: "Chắc cậu cũng thấy được thứ này trong danh sách đạo cụ khen thưởng của tôi rồi."
Đây cũng là nguyên nhân Bạch Liễu không che giấu, đồ chơi này đã bị hệ thống "treo cổ thị chúng" rồi, Bạch Liễu không có ý che giấu chức năng của đạo cụ làm gì, dưới tình huống tồn tại phát sóng trực tiếp cùng diễn đàn theo lời Vương Thuấn, sớm muộn có ngày mọi người đều biết cả, không cần thiết che giấu chức năng đạo cụ.
Tuy nhiên kĩ năng cá nhân là đặc biệt, có thể ẩn giấu, coi như lá bài tẩy, Bạch Liễu chuẩn bị có thể giấu được bao lâu liền giấu bấy lâu.
Chẳng qua, đối với chức năng cụ thể của đạo cụ này Bạch Liễu cũng rất mơ hồ, hắn cần phải thí nghiệm, nhưng Bạch Liễu không quá muốn thí nghiệm bên trong trò chơi, bởi nguy hiểm quá lớn, ngộ nhỡ đạo cụ lật xe Bạch Liễu rất dễ bị quái vật gϊếŧ chết, cách tốt nhất là thí nghiệm ra chức năng của đạo cụ ở ngoài rồi mang vào trò chơi trực tiếp sử dụng.
Muốn thí nghiệm bên ngoài trò chơi liền cần đối tượng thí nghiệm, Bạch Liễu cảm thấy Mộc Kha đang bị kẹt sắp chết là một đối tượng thí nghiệm rất tốt, có tính phục tùng cao với hắn.
Bạch Liễu vốn không chuẩn bị thí nghiệm với Mục Tứ Thành, nhưng Mục Tứ Thành tay tiện, trực tiếp đυ.ng vào, ngược lại khiến cho Bạch Liễu ý thức được xương cá có thể công kích người khác ngay trong đại sảnh, đổi một câu miêu tả, chính là có thể xé rách không gian.
"Nghe nói có thể xé rách không thời gian, tôi chuẩn bị dùng với Mộc Kha." Bạch Liễu nhìn Mộc Kha trong TV nhỏ, rất tự nhiên nói ra mục đích.
Vương Thuấn lại lâm vào trạng thái mơ hồ vì không hiểu ý nghĩ của Bạch Liễu là gì: "Chờ chút! Bạch Liễu cậu định làm gì?! Nhỡ cậu đánh một roi Mộc Kha trực tiếp chết luôn phải làm sao?!"
Mục Tứ Thành ngược lại rất nhanh phản ứng lại, cười nhạo một tiếng: "Anh chuẩn bị cứu cậu ta? Thật là hảo tâm."
"Không." Bạch Liễu mỉm cười, "Cũng không tính cứu, tôi định cùng cậu ấy giao dịch."
Bạch Liễu rút ra roi xương cá quấn quanh hông, hoạt động cổ tay hai cái, hít sâu một hơi đánh roi xương cá lên màn hình TV nhỏ của Mộc Kha.
Nháy mắt dùng lực Bạch Liễu liền cảm thấy cánh tay trái cầm roi giống như nặng ngàn cân, miễn cưỡng quơ được xương cá đập TV liền rủ xuống, nhưng chỉ với cái đánh rất nhẹ ấy, đáy biển trong TV nhỏ của Mộc Kha bắt đầu chấn động, TV lóe lóe chợt sáng chợt tắt như tín hiệu không tốt vậy.
Cũng nháy mắt đó hết thảy chung quanh Bạch Liễu tựa như thủy tinh vỡ vụn, dáng vẻ Mục Tứ Thành và Vương Thuấn trở nên mơ hồ, giống như TV hỏng, nhân vật bên trong trở nên vặn vẹo.
Bạch Liễu đứng trong một không gian đen kịt, lại như lạc vào cảnh giới kì lạ, có thể nghe được tiếng sóng biển cùng tiếng cầu cứu cuồng loạn của Mộc Kha.
Mộc Kha tựa như ý thức được có người xuống đáy biển, cậu bắt đầu điên cuồng cầu cứu.
"Ai tới đó mau cứu tôi a a!!" Mộc Kha mất sức quỳ xuống bên trong bong bóng khí đã hư hại, cậu thoi thóp chảy nước mắt, "Tôi có thể làm bất kỳ điều gì!! Xin hãy cứu tôi!"
Bạch Liễu còn muốn quơ một roi nữa, nhưng hệ thống đột nhiên đưa ra cảnh cáo:
【 Hệ thống cảnh cáo: Đạo cụ sau sử dụng tiêu hao thể lực cực lớn, thể lực của người chơi Bạch Liễu không đủ để sử dụng lần hai, nếu miễn cưỡng sử dụng thể lực sẽ xuống âm, bị cưỡng chế rời khỏi trò chơi 】
Bạch Liễu nháy mắt từ bỏ: 【 Vậy giờ ta và Mộc Kha thuộc cùng vĩ độ sao? 】
【 Hệ thống: Đang tính toán... Vĩ độ của người chơi Bạch Liễu và người chơi Mộc Kha bởi công kích nào đó xuất hiện trùng lặp ở một phạm vi nhỏ, người chơi Bạch Liễu đang ở trong khe nứt giữa hai vĩ độ, không thể truyền hình ảnh, chỉ có thể miễn cưỡng truyền âm thanh, có thể tiến hành giao dịch đơn giản 】
"Âm thanh sao?" Bạch Liễu như có điều suy nghĩ, hắn nhẹ giọng gọi, "Mộc Kha."
Mộc Kha nhất thời ngừng khóc cố dùng cả tay cả chân bò dậy trong bong bóng khí, nghẹn ngào trả lời Bạch Liễu: "Tôi đây! Anh là ai! Mau tới cứu tôi đi!"
"Tôi là một kẻ lang thang." Bạch Liễu thấp giọng nói, hắn nhìn Mộc Kha trong TV nhỏ, rất khó để liên hệ thanh niên đang khóc lóc và tiểu thiếu gia hôm đó cao ngạo đuổi đi hắn với nhau.
Ở một trình độ nào đó Bạch Liễu trở thành 【 Kẻ lang thang bần cùng 】 là bởi Mộc Kha mắc bệnh tuổi dậy thì, nhưng bây giờ, Mộc Kha đang không để ý hết thảy cầu cứu một kẻ lang thang bị chính cậu đuổi đi, mà kẻ lang thang gặp lại cậu chỉ để thực hiện một giao dịch đáng sợ, cướp đi vật duy nhất còn giá trị trên người cậu.
Một vòng luân hồi vô cùng kì diệu.
"Tôi có thể cứu cậu, nhưng không phải không cần hồi báo, bởi tôi cũng rất nghèo." Bạch Liễu thành thật nói, "Cậu cần làm một giao dịch với tôi, tôi sẽ donate điểm cứu cậu ra ngoài, ngược lại, cậu cần cho tôi một vài thứ."
"Có thể! Anh muốn gì tôi cũng cho anh!!! Xin anh hãy cứu tôi!!" Mộc Kha khóc lớn, cậu đưa tay muốn đυ.ng vào vị thần linh không tồn tại, "Anh là thần sao? Hay là hệ thống? Anh ở nơi nào?! Anh muốn tôi cho anh cái gì!! Tiền sao? Hay là thứ gì khác! Tôi trên người bây giờ không có gì cả huhuhu... Xin đừng bỏ tôi, tôi muốn sống!!"
"Tôi không phải thần, khách quan mà nói, tôi là một tồn tại không có gì tốt với cậu." Bạch Liễu rất lý trí đánh giá chính mình.
Hắn mặc dù không có ác ý gì cực đoan lắm với tiểu thiếu gia, chỉ ghét bình thường thôi, nhưng "ghét bình thường" của hắn cũng đã rất đáng sợ, Bạch Liễu thực sự cảm thấy vậy, "Tôi đối với cậu mà nói, là tồn tại giống ma quỷ."
"Nếu là ma quỷ... vậy anh muốn linh hồn tôi sao?" Mộc Kha súc người lại một chút, ánh mắt hơi mê mang, giây tiếp theo liền bộc phát ánh sáng ngời trước đó chưa từng có, "Chỉ cần anh cứu tôi, tôi nguyện ý dâng cả linh hồn cho anh."
【 Bùa hộ mạng của người cá 】 đã lên đến bên mép Bạch Liễu rồi lại ngừng, hắn hơi ngạc nhiên nhướng mày, đột nhiên bị lời đề nghị của Mộc Kha hấp dẫn.
Hắn đúng là cần 【 Bùa hộ mạng của người cá 】, nhưng đồng thời hắn cũng cần một đối tượng thí nghiệm, thí nghiệm tác dụng cụ thể của ví tiền cũ, mà trong thuyết minh về ví tiền có cả giao dịch linh hồn...
"Đồng ý." Bạch Liễu mỉm cười lấy ra 200 điểm từ ví tiền nhăn nhúm của mình, đưa cho Mộc Kha trong TV nhỏ, đồng tiền trước ngực hắn sáng lên một cái, tờ tiền điểm biến mất.
【 Hệ thống: Người chơi Bạch Liễu dùng 200 điểm mua linh hồn của người chơi Mộc Kha 】
【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Mộc Kha đạt 200 điểm donate 】
Mộc Kha thấy 200 điểm thì thiếu chút nữa khóc lớn: "Anh thật sự là ma quỷ! Tôi bán cả linh hồn cho anh rồi mà, anh quá keo kiệt! Mỗi 200 điểm! Quá ít, không đủ để tôi mua đạo cụ gì hết!"
"Tôi đích xác rất keo kiệt, tôi chỉ là một kẻ lang thang bần cùng mà thôi." Bạch Liễu rất tán đồng trả lời, "Nhưng 200 điểm cộng thêm bong bóng khí cậu đang có, chỉ cần làm theo lời tôi nói, cậu có thể sống, hãy mở ra Cửa hàng, mua cồn cao độ, đúng, chính là cồn, chậc, cậu có thể đừng khóc không, tiếng cậu khóc còn to hơn tiếng tôi nói đấy em trai..."
————
Đến khi Mộc Kha thành công qua cửa, Bạch Liễu phát hiện trong ví tiền mình nhiều ra một tờ tiền mới tinh, trên tiền in gương mặt vui vẻ của Mộc Kha hai màu đen trắng, trong góc ghi 【 200 điểm 】, mặt sau viết 【 đồng tiền linh hồn 】, Bạch Liễu dùng hệ thống quản lý trò chơi đảo qua, màn hình giải thích hiện ra:
【 Đạo cụ: đồng tiền linh hồn của người chơi Mộc Kha 】
【 Phương pháp sử dụng: Ngài có quyền sở hữu với linh hồn của người chơi Mộc Kha, có hết thảy quyền hạn chi phối, điều khiển, bồi dưỡng, xóa bỏ với người chơi Mộc Kha 】
Chi phối, điều khiển, bồi dưỡng, xóa bỏ, Bạch Liễu liếc mắt —— đây chẳng phải hết thảy quyền hạn của hệ thống với người chơi sao?
Hóa ra đây chính là thứ gọi là 【 quyền sở hữu linh hồn 】.
Nói cách khác, hệ thống có quyền sở hữu linh hồn đối với tất cả người chơi, tiến thêm một bước mà nói, thời điểm người chơi vào trò chơi, có tính là đã bán linh hồn mình cho hệ thống hay không?
Có chút thú vị.
Bạch Liễu hỏi: 【 Vậy giờ ta tương đương với hệ thống của Mộc Kha? Thế ta và hệ thống trò chơi ai có quyền hạn với Mộc Kha lớn hơn? 】
【 Hệ thống: Đang tính toán... Khi quyết định của hệ thống và người chơi Bạch Liễu với người chơi Mộc Kha xảy ra xung đột, cân nhắc thực lực hiện tại của người chơi Bạch Liễu, lấy quyết định của hệ thống làm chuẩn 】
Chậc, lấy thực lực làm chuẩn, vậy sau này hắn thực lực mạnh hơn, có phải có thể cướp đi quyền chi phối của hệ thống với Mộc Kha hay không? Thậm chí hắn còn có thể chi phối ngược lại hệ thống?
Chẳng qua mấy thứ này hiện tại Bạch Liễu chỉ có thể tưởng tượng mà thôi, giá trị thể lực của hắn đã sắp cạn, muốn nhiều hơn không có, hắn đi ra khỏi kẽ hở màu đen, choáng váng thiếu chút nữa nhũn chân ngã quỵ xuống đất —— di chứng sau cạn thể lực.
Vương Thuấn vội vàng đỡ Bạch Liễu: "Cậu vừa rồi thế nào? Đánh một roi liền đột nhiên bất động."
Mục Tứ Thành như có điều suy nghĩ nhìn Bạch Liễu: "Anh làm được bằng cách nào? Mộc Kha vừa dùng cách chơi của anh qua cửa rồi."
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay nhiều chữ! Cần thêm trăm triệu điểm dịch dinh dưỡng (ánh mắt sáng lên giơ ví tiền cũ của 6 ca) (6 = liu ~ Liễu = Bạch Liễu)
6 ca: Dịch dinh dưỡng nó có đáng tiền không?
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Ta Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị
- Chương 22: Đại sảnh trò chơi (cuối)