Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 20: Đại sảnh trò chơi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau một chuỗi dài khen thưởng và thành tựu khiến người nghe đau hết cả đầu, hệ thống lễ phép chào tạm biệt, TV nhỏ của Bạch Liễu lúc này mới "tít" một tiếng tắt nghúm, nhưng trước TV nhỏ của Bạch Liễu lúc này vẫn tụ tập không ít người xem, họ rối rít thán phục thảo luận:

"Người mới?! Mới tinh luôn á hả? Khϊếp sợ toàn khu luôn, người mới bây giờ cũng lợi hại quá đi mất, riêng thông báo khen thưởng cũng mất những mười phút..."

"Cái này còn chưa phải lợi hại nhất, cậu không chú ý thấy người này thu thập đủ Sách Quái Vật rồi sao! Rất nhiều đại thần lúc đi True End cũng chưa gom đủ được!"

"Tôi đã mua video của cậu ấy, cảm giác sẽ rất hay!"

"Tôi cũng vậy, lúc nãy giật hết cả mình, một chuỗi khen thưởng dài dằng dặc, còn hơn 10.000 điểm donate, không biết làm sao làm được..."

"Tôi ngược lại rất tò mò hơn 1000 dislike là từ đâu tới, theo lý thuyết cậu ấy trâu bò thế này thì sẽ không có người dislike chứ nhỉ?"

Tổng doanh thu video 《 Thị trấn Siren 》 của Bạch Liễu thẳng tắp đi lên, nháy mắt liền bán được mấy trăm điểm.

Đây cũng là một trong số lý do tại sao mọi người muốn lên được khu vực nóng cốt, người xem ở đây ra tay rộng rãi, suy nghĩ tương đối lí trí, bất kể like hay donate, ngay cả tình huống chỉ lộ mặt thông báo khen thưởng như Bạch Liễu, họ phần lớn đều nguyện ý tốn vài chục điểm mua video của bạn, xem bạn rốt cuộc là yêu ma quỷ quái gì, tiềm lực thực lực đến đâu.

Có người thống kê qua, chỉ cần vào được vị trí mở rộng nòng cốt, tổng điểm donate không thấp hơn 1000.

Vương Thuấn có chút lưu luyến không thôi nhìn màn hình TV Bạch Liễu tối đi, "Mục thần, cậu cảm thấy bao giờ Bạch Liễu sẽ tiếp tục chơi lần hai? Cậu cảm thấy cậu ấy có tiếp tục chọn phó bản Một người chơi nữa không? Tôi phải theo dõi cậu ấy mới được."

"Anh hỏi tôi tôi biết hỏi ai." Mục Tứ Thành híp mắt một cái, "Bạch Liễu chắc đang ở cửa đăng xuất, anh tốt nhất sang bên đấy trực tiếp hỏi anh ta, giá trị tinh thần của Bạch Liễu hiện tại chưa khôi phục, hẳn đang thần chí không rõ, anh nếu có thể thừa dịp bán chỗ tốt cho anh ta, có lẽ sau này anh ta sẽ đồng ý mang anh chơi cùng."

"Mục thần, cậu thật..." Vương Thuấn biểu tình phức tạp, "Vô sỉ..."

"Anh không đi à?" Mục Tứ Thành đối với chỉ trích của Vương Thuấn không đau không ngứa, cậu nhún nhún vai, cười rất tà khí, chỉ là một bên má phồng lên vì kẹo mυ"ŧ phá hỏng chút tà khí này, "Tôi rất tò mò với kĩ năng cá nhân của anh ta."

"Người mới đạt hạng nhất sẽ được khen thưởng kĩ năng cá nhân, hệ thống không công khai kĩ năng này, nghe nói kĩ năng cá nhân luôn móc nối với du͙© vọиɠ chân thật nhất trong nội tâm người chơi, tôi rất muốn biết du͙© vọиɠ trung tâm của loại người như Bạch Liễu là gì."

Vương Thuấn thật ra cũng tò mò, nhưng hắn nghi ngờ: "Dưới tình huống bình thường mọi người đều giữ bí mật về cái này đi? Bạch Liễu chắc sẽ không nói với chúng ta đâu."

"Nhưng giá trị tinh thần của Bạch Liễu giờ chỉ còn 0,1; anh cảm thấy bây giờ là tình huống bình thường sao? Anh ta ra ngoài không điên đã là kì tích." Mục Tứ Thành vô tội nhìn Vương Thuấn, "Tôi cảm thấy lúc Bạch Liễu đăng xuất có thể ngay cả đứng cũng không vững, đầu óc tuyệt đối không tỉnh táo, chúng ta giả trang nhân viên phục vụ của hệ thống có khi lừa được anh ta nói hết cũng nên?"

Vương Thuấn: "..."

Mục Tứ Thành, cậu thật sự là một người xấu tính.

——————

Bạch Liễu cả người toàn nước đi ra, ướt đẫm từ trên xuống dưới, trước mắt mơ mơ màng màng, thế giới như bị ngăn cách bởi một tầng thủy tinh mỏng, khi đứng sẽ có cảm giác trời đất quay cuồng, Bạch Liễu không thể không vịn tường thở hổn hển khôi phục thể lực, hắn cảm giác mình có chút tụt huyết áp, vì vậy hắn ngồi xuống, vừa cong chân liền cả người nhũn ra ngồi phịch xuống đất, sau đó Bạch Liễu không đứng lên nổi nữa, đành cứ thế ngồi đó.

"Ta thật đúng là đủ yếu." Bạch Liễu rất xúc động từ sâu trong nội tâm.

Cửa đăng xuất dành cho người mới hiện tại không có người nào, Bạch Liễu là người đầu tiên ra ngoài, hắn thừa dịp nghỉ ngơi sửa sang lại điểm và đạo cụ khen thưởng của mình, vừa đọc thông báo hệ thống vừa xì một tiếng.

Hắn đoán quả nhiên không sai, phần thưởng thu thập Sách Quái Vật quả nhiên là "lớn" nhất.

"Lớn" cũng không có nghĩa là đạo cụ khen thưởng sau thu thập Sách Quái Vật rất trâu bò hay gì, tỉ như 【 Giày hải vực 】 và 【 Xác ngoài pho tượng 】 đều là đạo cụ tăng thuộc tính bình thường, làm một nhà thiết kế game, loại đạo cụ này với Bạch Liễu mà nói không thể nào phổ thông hơn.

Nhưng Bạch Liễu vẫn cảm thấy đây là phần thưởng lớn nhất.

Bởi các đạo cụ này không thể dùng điểm mua trong Cửa hàng.

Bạch Liễu đã xoát Cửa hàng nhiều lần, không hề thấy được bất kì đạo cụ nào tương ứng với đạo cụ khen thưởng.

Điều này chứng mình đạo cụ khen thưởng thu thập Sách Quái Vật không có tính thị trường, có thể gọi là đạo cụ limited, có nghĩa rằng không thể mua đạo cụ tại Cửa hàng, chỉ có thể đạt được thông qua qua cửa, nhặt được từ người chơi khác hoặc đổi chác giữa những người chơi với nhau bên ngoài hệ thống.

Song Sách Quái Vật không hề dễ thu thập, rất khó đạt được đạo cụ thông qua việc qua cửa, suy ra sẽ có người chơi dùng hai cách còn lại để lấy đạo cụ —— mà cách đổi chác giữa các người chơi phỏng chừng không phải số ít.

Nói cách khác, Bạch Liễu cảm thấy nếu mình đem đạo cụ đi bán nhất định có thể bán ra với giá cao không tưởng.

Nhưng hắn sẽ không bán, ít nhất trong lúc thuộc tính của hắn còn thấp sẽ không bán.

Bạch Liễu cảm thấy đạo cụ có giá trị nhất chính là 【 Bùa hộ mạng của người cá 】, đạo cụ này tương đương với cái mạng thứ hai.

【 Nghịch lân của Siren vương 】 hệ thống trực tiếp thông báo công hiệu không rõ, ngay cả thông tin của 【 Xương cá của Siren vương 】 cũng rất mơ hồ, cái gì mà xé rách không gian, thời gian, nhưng chức năng cụ thể Bạch Liễu phải tự thăm dò, tương đương với hệ thống không thể đánh giá.

"Làm hệ thống mà không đánh giá được?" Bạch Liễu than thở, "Cái hệ thống này gà quá."

Nhưng Bạch Liễu không biết, hai đạo cụ rơi từ trên người NPC thần cấp, mà NPC thần cấp đối với hệ thống mà nói chính là một chuỗi BUG không thể tính toán, bắt nó dò xét xương với vảy từ một cái BUG thật sự là làm khó nó.

Bạch Liễu kiểm tra phần thưởng của mình đến cuối cùng, phát hiện có một phần thưởng thần kì tên 【 kĩ năng cá nhân 】, phía sau là ba chữ 【 Chưa mở khóa 】, Bạch Liễu tò mò nhấn vào, màn hình chậm rãi mờ đi, nhảy ra một màn hình mới —— 【 Mời người chơi nhắm mắt lại tưởng tượng thứ mình mong muốn nhất 】

Bạch Liễu nhắm mắt, chắp hai tay, trong lòng thành kính mặc niệm ba tiếng —— tiền, tiền, tiền.

【 Người chơi có thể mở mắt nhận kĩ năng 】

Bạch Liễu mở mắt, trước mặt hắn lơ lửng một chiếc ví da cũ như đã được dùng mười mấy năm vậy, mép ví trắng bệch, có nhiều chỗ bị tróc da lộ đường chỉ bên trong, Bạch Liễu thẫn thờ nhìn cái ví dùng đã lâu không chịu bỏ của mình.

Đây chính là kĩ năng mới của hắn?

【 Đạo cụ kĩ năng của người chơi Bạch Liễu: Ví tiền cũ trống không (hình như đã dùng rất lâu, nhưng chủ của nó không nỡ ném, có thể thấy rất nghèo túng) 】

【 Thân phận kĩ năng của người chơi Bạch Liễu: Kẻ lang thang bần cùng (thất nghiệp, không có tiền, thời hạn thuê nhà của bạn rất nhanh sẽ hết hạn, trừ lang thang bạn không còn con đường nào khác) 】

Bạch Liễu: "..."

Kĩ năng này dùng để công kích người khác (ví dụ như hắn) nghèo khó sao?

【 Hệ thống: Đương nhiên không phải 】

【 Kĩ năng của người chơi Bạch Liễu: Bạn có thể lợi dụng hết thảy sự vật trong tay để giao dịch với người khác, chỉ cần là sự vật đối phương hứa sẽ cho bạn, bạn có thể thu hết vào trong ví 】

【 Kĩ năng, đạo cụ, điểm, sinh mạng, thậm chí cả linh hồn và tín ngưỡng của đối phương đều có thể hóa thành tiền tệ bỏ vào ví bạn, trở thành công cụ trong tay bạn, bạn là người giao dịch của ma quỷ, nhìn qua là kẻ lang thang bần cùng, nhưng người giao dịch với bạn có thể bán đứng hết thảy 】

【 Mặc dù bạn bây giờ không có cái gì, nhưng tương lai cái gì cần có bạn đều có, bởi khát vọng của bạn với tiền tài là vô cùng vô tận, sớm muộn bạn sẽ có ví tiền dày nhất thế giới, cứ việc trong đó chất đầy linh hồn những kẻ bất lực 】

【 Phương thức sử dụng kĩ năng: giao dịch, sau khi hai bên đồng ý giao dịch thành lập thì không được đổi ý, không được dùng vật phẩm của một người để buôn bán với chính người đó, trong khi giao dịch tiến hành nếu có một bên tử vong/ chưa thực hiện giao dịch thì linh hồn bên đó sẽ bị giam giữ trong ví tiền 】

"Oa." Bạch Liễu cảm thấy có chút hứng thú. "Kĩ năng này có vẻ không hề có tí nhân tính nào."

【 Hệ thống: Ngài có ghét kĩ năng này không? 】

"Không." Bạch Liễu cười híp mắt, "Tương phản, ta thích vô cùng, nó rất hợp với ta, ta muốn hỏi một chút, dưới tình huống đối phương không biết ta có kĩ năng này tiến hành giao dịch, giao dịch có tính thành công không?"

【 Hệ thống: Khi hai bên tồn tại quan hệ tiền tệ, hơn nữa tiền tệ ít nhất đã tiến vào đạo cụ ví tiền một lần, giao dịch thành lập 】

"Quan hệ tiền tệ?" Bạch Liễu sờ cằm một cái, "Ví dụ?"

【 Hệ thống: Ví dụ như ngài muốn mua một đạo cụ của một người chơi nào đó, ngài sử dụng điểm (tiền tệ) trong ví hỏi mua, người đó cho phép, bất kể người đó có biết ngài có kĩ năng này hay không, có thật lòng đồng ý hay không, tại thời khắc người đó nhận tiền tệ của ngài, giao dịch thành lập, đạo cụ của người đó chính là của ngài 】

"Kể cả khi ta chỉ dùng một điểm, giọng điệu đùa cợt, chỉ cần đối phương đồng ý là được đúng không?" Nụ cười của Bạch Liễu càng thêm rạng rỡ.

【 Hệ thống: Đúng vậy 】

"Chậc chậc, kĩ năng này đủ không biết xấu hổ." Bạch Liễu chân tình thật cảm đánh giá, "Nhưng ta có chút không chờ nổi muốn thử một lần."

【 Hệ thống: Ngài trước mắt có 15.781 điểm, có bỏ vào ví hay không? 】

Bạch Liễu gật đầu: "Bỏ vào đi."

Bạch Liễu dọn dẹp đạo cụ của mình xong liền kiểm tra thuộc tính, cơ hồ tất cả thuộc tính của hắn đều đỏ, thê thảm không nỡ nhìn, bởi trong trò chơi Bạch Liễu chi tiêu thật sự quá bần tiện:

【 Tên người chơi: Bạch Liễu 】

【 Giá trị sinh mệnh: 20 (đại hán sáu bảy chục cân ngồi xuống là có thể đè bẹp chết bạn, đang chậm rãi khôi phục) 】

【 Giá trị thể lực: 7 (đứng không vững, đang tự động khôi phục) 】

【 Nhanh nhẹn: 7 (toàn thân cứng ngắc bắp thịt đau nhức, đang tự động khôi phục) 】

【 Công kích: 1 (một kích toàn lực của bạn chỉ như con mèo hai tháng dùng móng vuốt vỗ nhẹ một chút, đang tự động khôi phục) 】

【 Trí lực: 45 (chỉ số ban đầu: 89, giảm một nửa do giảm giá trị tinh thần, sau khi giá trị tinh thần khôi phục chỉ số trí lực sẽ khôi phục) 】

【 May mắn: 0 (bạn cả đời bất hạnh lạ thường, nếu trong trò chơi nhất định phải có một người gặp phải NPC thần cấp, người đó nhất định là bạn) 】

【 Kĩ năng: Ví tiền cũ trống không 】

【 Thân phận: Kẻ lang thang bần cùng 】

【 Giá trị tinh thần: 3 (theo lý mà nói bạn hẳn đã điên cuồng tới mức tận cùng mà biến thành quái vật, thật khϊếp sợ khi bạn vẫn còn duy trì lí trí, có lẽ bạn đã sớm là một quái vật, bất kể có điên cuồng hay không, lí trí và sự tỉnh tảo không bao giờ mất đi cũng là một đặc điểm khiến bạn giống quái vật, thật là một người chơi đáng sợ!) Đang tự động khôi phục chỉ số 】

Bạch Liễu giống như không nhìn thấy một chuỗi dài đánh giá hắn là quái vật phía sau, rất bình tĩnh hỏi: "Các chỉ số này phải mất bao lâu mới khôi phục xong?"

【 Hệ thống: Căn cứ vào tốc độ khôi phục trước mắt, rời khỏi trò chơi từ ba đến năm ngày là có thể khôi phục hoàn toàn 】

Bạch Liễu không phải một người thích dây dưa lằng nhằng: "Thế thì rời khỏi trò ——" chơi đi.

Hắn còn chưa nói hết câu, liền thấy hai người đang thử thăm dò đi về phía này.

Mục Tứ Thành và Vương Thuấn thấy Bạch Liễu ngồi dưới đất ngửa đầu về sau dựa tường không nói thì có chút buồn cười, rất rõ ràng Bạch Liễu đã ý thức không rõ mới lấy tư thế sa sút tinh thần như vậy để nghỉ ngơi.

Xem ra giá trị tinh thần giảm ảnh hưởng rất lớn với Bạch Liễu.

Nhưng chờ bọn họ đi tới nơi, Bạch Liễu liền nâng đầu lên, nhìn thẳng Mục Tứ Thành và Vương Thuấn, hắn vừa nói xong, sắc mặt hai người đều thay đổi.

Bạch Liễu hỏi: "Hai người tới thăm dò kĩ năng cá nhân của tôi?"

Nụ cười trên mặt Mục Tứ Thành ngưng một lát, cậu ngồi xuống, hai tay đặt ở đầu gối quan sát Bạch Liễu, rất thú vị hỏi: "Sao anh có thể khẳng định chúng tôi nhất định tới để thăm dò kĩ năng cá nhân của anh, ngộ nhỡ chúng tôi tới gϊếŧ người cướp bóc thì sao, bây giờ anh rất có tiền, trên người cũng có nhiều đạo cụ."

Vương Thuấn vừa định nói không thể gϊếŧ người trong đại sảnh, kết quả Bạch Liễu giống như đang thật sự suy nghĩ về điều này, hắn mới phản ứng lại rằng Bạch Liễu vừa từ trong trò chơi ra, cũng không biết chuyện này.

"Trong đại sảnh hẳn là không thể gϊếŧ người." Bạch Liễu ước chừng suy tư mấy giây liền đưa ra kết luận.

Vương Thuấn cả kinh bật thốt lên: "Sao cậu biết?"

Hứng thú trong mắt Mục Tứ Thành càng ngày càng dày, cậu dám xác định Bạch Liễu trước đó thực sự không biết chuyện đại sảnh không thể gϊếŧ người, bởi lúc cậu nói muốn gϊếŧ Bạch Liễu, hắn theo bản năng rúc chân về sau, nghiêng người tránh, đây là phản xạ không điều kiện của loài người để tránh thương tổn.

Nhưng chỉ ước chừng mấy giây sau, Bạch Liễu liền đưa ra kết luận chính xác.

"Lý do?" Mục Tứ Thành nhướng mày.

"Bởi nếu chỗ đăng xuất trò chơi có thể gϊếŧ người cướp của, nhất định sẽ có nhiều người đứng thủ ở chỗ này."

Bạch Liễu nhún vai, "Nhưng tôi đã ra ngoài mười phút, trừ hai người, tôi không nhìn thấy sinh vật thứ hai, nếu ở đây có thể gϊếŧ người, thì tất nhiên sẽ có nhiều người đứng đây chờ cơ hội, nhưng ở đây không có, cho nên tôi đoán, nơi này cấm hẳn gϊếŧ người, hơn nữa có xác suất cũng cấm cả cướp bóc."

Bạch Liễu đưa ra kết luận này thật ra cũng từ một nguyên nhân khác nữa, đó là từ góc độ thiết kế trò chơi, tại nơi người chơi vừa qua cửa vô cùng yếu ớt mà cho phép gϊếŧ người, tính cân bằng của trò chơi sẽ bị phá hỏng nghiêm trọng.

Giống như cho phép gϊếŧ người tại điểm hồi sinh vậy, trò chơi nào mà có thiết kế như vậy thể nghiệm vô cùng kém.

Người chơi vừa qua cửa bước ra xong liền chết, trò chơi này rất nhanh sẽ không còn người chơi, sẽ không có cơ hội vận hành một cách hoàn thiện.

Mục Tứ Thành huýt sáo, ánh mắt thưởng thức: "Bingo, đoán trúng rồi."

Vương Thuấn ánh mắt phức tạp, trước đó Mục Tứ Thành còn bảo muốn đến hù dọa Bạch Liễu, dỗ đối phương nói ra kĩ năng của mình, hiện tại xem ra Mục Tứ Thành một câu nói dối với Bạch Liễu cũng không thể, hắn và Mục Tứ Thành căn bản không lừa nổi Bạch Liễu...

"Tôi thật sự tò mò, giá trị tinh thần hiện tại của anh là bao nhiêu?" Mục Tứ Thành nhìn Bạch Liễu thần chí rõ ràng, ánh mắt tỉnh táo lấy làm kì lạ, "Anh trông không giống một người chơi giá trị tinh thần chỉ còn 0,1; anh mua đạo cụ Thuốc tẩy trắng tinh thần à?"

Bạch Liễu nhìn qua ý nghĩ rõ ràng, hoàn toàn giống một người chơi giá trị tinh thần bình thường, trừ mua đạo cụ Thuốc tẩy trắng tinh thần, Mục Tứ Thành không nghĩ ra lời giải thích hợp lý nào khác.

"Hiện tại giá trị tinh thần của tôi là 3." Bạch Liễu rất bình tĩnh nói, "Còn đang trong khôi phục."

Mục Tứ Thành: "..."

Vương Thuấn: "..."

Ánh mắt Mục Tứ Thành và Vương Thuấn đờ đẫn trong chốc lát, vẫn là Vương Thuấn tỉnh lại hỏi trước tiên: "Cậu nói giá trị tinh thần bây giờ của cậu là bao nhiêu?!"

"3." Bạch Liễu rất tự nhiên hỏi, "Sao vậy?"

"3..." Vương Thuấn dùng ánh mắt nhìn sinh vật huyền bí nhìn Bạch Liễu, "Bạch Liễu, cậu có biết giá trị tinh thần bằng 3 là khái niệm thế nào không? Cậu bây giờ hẳn thuộc về trạng thái ảo giác giao nhau, thần kinh chịu tra tấn..."

"Tôi chưa từng bị giảm giá trị tinh thần xuống dưới 60 bao giờ, nhưng lúc giá trị tinh thần của tôi còn 60 đã vô cùng khó chịu, nói chuyện không nhanh nhẹn, rất nhiều người chơi giá trị tinh thần dưới 20 ra khỏi trò chơi cơ bản đều điên, giá trị tinh thần của cậu chỉ có 3, sau đó cậu lại..."

Vương Thuấn lấy tay chỉ Bạch Liễu từ đầu đến chân, biểu tình một lời khó nói hết, tựa hồ không biết nên dùng từ gì để đánh giá, Bạch Liễu ngược lại thấy hứng thú lên, tựa vào tường, miễn cưỡng hỏi Vương Thuấn: "Tôi thế nào? Tôi cảm thấy tôi rất bình thường."

Đúng vậy, rất bình thường, nhưng chính sự bình thường của Bạch Liễu là một loại không bình thường đến cực đoan! Không ai có thể giữ trạng thái bình thường khi giá trị tinh thần là 3 cả!

"Cậu, cậu làm thế nào để bình tĩnh suy nghĩ trả lời vấn đề, đầu óc cậu bây giờ hẳn là rất hỗn loạn, trí lực của cậu hiện tại hẳn cũng giảm hơn phân nửa rồi!" Vương Thuấn có chút nói năng không mạch lạc.

"Rất đúng, đầu óc tôi bây giờ tương đối loạn." Bạch Liễu tán đồng gật đầu, "Trí lực của tôi đúng là đã giảm một nửa, dù sao trí lực 45 cũng không gây trở ngại tới việc suy nghĩ trả lời câu hỏi của tôi, vấn đề này không khó."

Vương Thuấn không lời nào để nói.

Bạch Liễu đúng là đang bị hành hạ ý thức, loại ý thức vặn vẹo này hình như phát ra từ du͙© vọиɠ sâu trong nội tâm hắn, không ngừng thúc giục hắn, cám dỗ hắn, muốn biến hắn thành quái vật làm xằng làm bậy, nhưng từ lúc thất nghiệp Bạch Liễu hầu như lúc nào cũng trong tình trạng không khác lắm.

Có một âm thanh cứ thì thầm bên tai Bạch Liễu những lời kiểu như 【 đánh ông sếp một trận đi 】, 【 đánh tên đại thiếu gia Mộc Kha chiếm vị trí của mày một trận đi 】, lấy chỉ số thông minh của Bạch Liễu hoàn toàn có thể đánh hai người này một trận mà không bị ai phát hiện.

Nhưng Bạch Liễu đã thói quen dùng pháp luật ước thúc chính mình, ở nhà hắn có rất nhiều tác phẩm vĩ đại về luật học, cơ hồ có thể thuộc lòng trôi chảy, Bạch Liễu cho rằng ranh giới làm người cuối cùng chính là không thể vi phạm quy tắc tập thể lập ra và công nhận, chỉ cần hắn còn coi mình là một thành viên trong tập thể "loài người", hắn không thể vi phạm các điều lệ luật pháp của tập thể này.

Bạch Liễu đã thói quen ước thúc du͙© vọиɠ tiền tài không bình thường của mình, cho nên trình độ mất khống chế này với hắn mà nói quả thực không đau không ngứa.

... Chẳng qua đạo cụ Thuốc tẩy trắng tinh thần là cái gì... Bạch Liễu híp mắt suy nghĩ về tên đạo cụ Mục Tứ Thành nhắc đến, nghe giống như thứ đồ có thể khôi phục trạng thái của người chơi.

Bạch Liễu không trực tiếp hỏi Vương Thuấn thuốc tẩy trắng tinh thần là gì, hai người này đã lừa hắn một lần, vì vậy Bạch Liễu quay đầu nhìn Mục Tứ Thành, như có điều suy nghĩ —— người này rõ ràng có máu cá cược lớn hơn...

Vương Thuấn hỏi: "Bạch Liễu, làm sao cậu đoán được chúng tôi đến để hỏi về kĩ năng của cậu?"

"Nếu hai người không phải tới gϊếŧ tôi, thì chính là đến nhờ vả tôi, tìm tôi hợp tác, hoặc là cảm thấy tò mò với tôi, tới thăm dò tình báo."

Bạch Liễu nói chuyện không nhanh không chậm, logic rõ ràng: "Nhưng tôi là một người mới, tình báo có giá trị với hai người không nhiều, có chỉ số thuộc tính, điểm, đạo cụ của tôi đều được hệ thống công khai, duy chỉ có kĩ năng cá nhân của tôi là ẩn."

Hắn ngước mắt nhìn thẳng Mục Tứ Thành và Vương Thuấn: "Cho nên tôi đoán, hai người tới để hỏi xem kĩ năng của tôi là gì, dưới tình huống bình thường tôi sẽ không nói cho hai người biết, nhưng hai người vẫn tới, tôi cảm thấy là bởi giá trị tinh thần của tôi hiện tại không cao, hai người cảm thấy tôi thần chí không rõ, có thể lừa gạt một hai, tôi đoán đúng không?"

Vương Thuấn hoàn toàn không nói được câu nào, thở dài một hơi.

Bạch Liễu đoán hoàn toàn đúng!! Ngay cả việc họ định lợi dụng sơ hở cũng nói ra không khác chữ nào!!

Mục Tứ Thành xít lại gần cẩn thận nhìn kĩ Bạch Liễu: "Tôi bây giờ vô cùng nghi ngờ giá trị tinh thần của anh rốt cuộc là bao nhiêu? Tôi cảm giác hôm nay tôi sẽ không hỏi được kĩ năng của anh là gì."

"Cũng không nhất định." Bạch Liễu chậm rãi nhếch môi nhìn Mục Tứ Thành, "Chúng ta làm một giao dịch, thế nào? Tôi biểu diễn kĩ năng của tôi cho cậu xem, cậu giúp tôi mua thuốc tẩy trắng tinh thần."

"... Anh nghiêm túc?" Mục Tứ Thành có mấy phần nghi ngờ nhìn về phía Bạch Liễu, "Anh đừng lừa gạt tôi, tôi có đạo cụ có thể dò xét xem anh có nói thật không đấy."

Bạch Liễu buông tay mỉm cười, "Rất hoan nghênh cậu dò xét tôi."

"Nhưng tại sao tôi phải giúp anh tẩy trắng tinh thần miễn phí cơ chứ?" Mục Tứ Thành suy nghĩ một lát nhất thời đổi ý, cười không có ý tốt, "Thuốc tẩy trắng tinh thần giá cả không rẻ, kĩ năng của anh tôi có thể chờ lượt chơi sau của anh rồi xem, anh rồi sẽ phải dùng đến nó, không phải sao?"

Bạch Liễu từ ví tiền ẩn trong túi mình lấy ra một điểm, một điểm này biến thành tờ giấy bạc được Bạch Liễu kẹp ở đầu ngón tay: "Tôi không lấy miễn phí, cho cậu một điểm."
« Chương TrướcChương Tiếp »