Chương 3: Cút Ra Ngoài

Đáng tiếc Tô Hữu Tài không rõ tình hình của cháu gái, ba lần năm lượt đến bệnh viện làm phiền, Tô Cửu chán ghét ông ta. Để có được sự yên tĩnh, cô nghĩ mình vẫn nên sớm rời bệnh viện trở về nông trại, ít nhất ở nông trại cô mới là người quyết định, không muốn tiếp đón ai thì có thể đuổi người ra khỏi cửa.

Chưa kịp Tô Cửu làm thủ tục xuất viện, Tô Hữu Tài lại đến, ông ta không có cách nào khác chủ yếu là giám đốc Kim thúc giục quá.

"Chú nói sao con lại cứng đầu thế? Chú bảo con bán Nông Trại Thường Thanh cũng không phải để hại con, chú là chú ruột của con! Cha mẹ con bây giờ nợ nần chồng chất, đợi con rời bệnh viện người ta chắc chắn sẽ đến nhà tìm con đòi nợ..." Tô Hữu Tài nói dài một hồi.

Tô Cửu cúi đầu, ánh mắt lạnh lẽo, cha mẹ cô khi còn sống quan hệ hai nhà đã rất xấu, để phòng chú ruột này làm hại, cha Tô Cửu ở ngoài luôn nói mình nợ nhiều tiền, thực ra số tiền trong sổ tiết kiệm nhà có tới bảy chữ số, lần này cải tạo tiêu hết cũng là tiền tiết kiệm trước đó.

Hiện tại tâm trạng của Tô Cửu không vui cũng lười phải vòng vo với ông ta, ngón tay cái phải chỉ về phía cửa, lạnh lùng nói: "Cút ra ngoài!"

Tô Hữu Tài ngay lập tức ngây người tại chỗ: "..."

Chỉ thấy cô gái trên giường bệnh như vừa bước ra từ tranh vẽ, bên người mang theo ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt khó có thể tả được tinh xảo lạnh lùng, trên sống mũi thẳng tắp đeo một cặp kính mắt khung bạc mảnh, dây kính thanh lịch quấn sau tai.



Vẻ mặt Tô Hữu Tài hoang mang, ông ta như quay về ba mươi năm trước, đã từng có một thiếu niên cũng thích đeo dây kính lạnh nhạt một khuôn mặt nhìn chằm chằm vào mình, người đó chính là anh trai của mình - Tô Hữu Đức. Từ nhỏ ông ta đã không thích anh trai của mình luôn giỏi giang điệu bộ, nhưng ông ta không thích có ích gì đâu? Cha mẹ thích anh ấy, bạn bè thích anh ấy, thầy cô thích anh ấy... Còn mình luôn chọc người ghét.

Từ trong trí nhớ đi ra, ánh mắt Tô Hữu Tài ghét bỏ nhìn cháu gái một cái, thầm nghĩ không hổ là con gái của Tô Hữu Đức chỉ thích giả bộ, có vẻ Nông Trại Thường Thanh không được rồi. Ngay sau đó ông ta không thiếu ác ý nghĩ đến anh trai luôn cao cao tại thượng còn không phải sớm chết, đứa cháu gái này có lẽ cũng sẽ đi theo con đường của anh trai ma quỷ đó, ông ta sẽ chờ xem.

Khi rời đi, Tô Hữu Tài trực tiếp mang theo một thùng sữa mà ông ta đã mang đến, đây là của ông ta, giờ hai bên đã vạch mặt với nhau, sữa mà ông ta bỏ tiền mua thì không để cho Tô Cửu con sói mắt trắng này uống đâu!

Tô Cửu không nói gì, chỉ là một thùng sữa thôi cô cũng không phải không mua được, như thế hẹp hòi khó lấy lòng người không lạ gì cha mẹ cô luôn tính tình tốt lại không thích đoái hoài đến em trai này thật là khiến người ta bất lực, lập tức không để tâm đến người này nữa cô nhắm mắt dưỡng thần.

Cha mẹ đột ngột ra đi, lại có một chú không biết lo lắng ở ngoài tuyên truyền nhà Tô nợ nhiều, đội thợ xây dựng lo lắng tiền công sẽ bị trì hoãn, đội trưởng Vương Kiến Thiết bí mật hỏi Tô Cửu có thể thanh toán trước một ít tiền lương không. Tương tự Tô Cửu cũng lo lắng đội xây dựng sẽ làm ẩu nên dựa theo tiến độ trả luôn tiền, đội xây dựng thấy vậy đều yên tâm làm việc chăm chỉ.

Ban đầu Nông Trại Thường Thanh chỉ có ba căn nhà trệt, trước đây dùng để cho công nhân nông trại ở và chứa máy móc thiết bị, ba tháng trước công nhân đã đi hết, nguyên nhân không phải là vì không trả được lương, mà là bị giám đốc Kim kéo đi, giám đốc Kim này chính là người muốn mua Nông Trại Thường Thanh trong miệng Tô Hữu Tài.