Chương 1: Xuyên Thư

Phong Nguyệt Thành.

Trên đường có một cô nhóc quần áo cũ kĩ rách nát ngồi kế bên ông lão bán khí cụ, mái tóc rối che đi hoàn toàn đôi mắt sắc bén lạnh nhạt. Diệp Nhan ngồi bất động cùng cái chén nát trước mặt, có lẽ sẽ không quá kì lạ nếu cô không ngồi cùng một chỗ và duy trì tư thế cứng ngắc này lập lại tận ba ngày mà không nói một lời. Ông lão bán khí cụ rốt cuộc nhịn không được mà liếc cô hỏi.

"Nhóc con, ngươi đây là đi làm ăn mày hay làm cảnh hửm? Đến ngay cả một câu còn không nói, kẻ không biết có khi còn tưởng ngươi câm đó".

Diệp Nhan:....

Diệp Nhan căn bản lười quan tâm đến lão nhân gia này nói chuyện. Có lẽ cả đời này cô cũng không nghĩ rằng: Cô một cái làm việc không biết mệt người, muốn nhà có nhà. Thế mà lại xuyên thành một nữ phụ ăn xin chết ngay trong chương một của quyển tiểu thuyết.

Đến lúc này không thể không chấp nhận việc bản thân vận khí kém. Quyển tiểu thuyết mà cô xuyên vào có tên《Hoa Linh Linh》nghe tên đoán nghĩa, nữ chủ Hoa Linh Linh sinh ra ở Hoa Gia là đại tiểu thư nhận được tất cả sủng ái. Năm chín tuổi, cô cùng biểu muội là Hoa Âm bái nhập vào Vạn Kiếm Tông, thế nhưng sau khảo nghiệm, linh căn của nữ chủ chỉ là một thượng phẩm Mộc linh căn không quá nổi trội, chính là muốn nói nàng ta phải ra sức luyện tu vi để không ngừng tiến bộ.

Vậy mà cố tình nữ chủ lại không biết tự cố gắng, luôn cảm thấy ghen tị với biểu muội cùng thượng phẩm linh căn nhưng lại tiến bộ thần tốc, tài nguyên của nàng có nhiều hơn mà lại ko thể gia tăng tu vi. Nàng càng ngày càng tỏ ra ngông cuồng, tự đại, kết cục bị tông môn người người ghét bỏ, sau cùng lại chết trong bí cảnh.

Đến khi tỉnh lại, phát hiện mình trọng sinh, thiên tài địa bảo cơ duyên tất cả đều có trong tay nàng, nàng không còn ngông cuồng nữa mà ngoan ngoãn lại một lần nữa vào bí cảnh, trở thành tân đệ đứng đầu, bất ngờ là nàng từ thượng phẩm Mộc linh căn lại biến thành Cực Phẩm Lôi linh căn, trở thành đồ đệ thân truyền tài năng hiếm có, ai gặp nàng đều cảm thán sau này nàng có thể một đường phi thăng thuận lợi.

Diệp Nhan cần cù làm việc trước nay căn bản sẽ không xem đến loại tiểu thuyết cẩu huyết não tàn này, chính là không ngờ khi nàng xuyên đến đây, ký ức lại tự xuất hiện nội dung của bản tiểu thuyết đó.

Mà kèm cùng đó là bản phụ trái ngược hoàn toàn bản gốc, thứ càng làm nàng chú ý hơn là lần vào bí cảnh này, nữ chủ thay đổi linh căn là do nàng ta cố tinh đào linh căn của nàng, một đường thuận buồm xuôi gió gia tăng thực lực. Mà nàng, một đứa ăn mày tay còn trói gà không chặt cứ vậy mà bị nữ chủ đào linh căn chết, tồn tại không đến một chương. Còn bây giờ, nàng đã xuyên đến trước cốt truyện hai năm về trước, hoàn toàn có thể nắm bắt cốt truyện mà cố gắng sống sót.

Diệp Khanh là trẻ mồ côi bốn tuổi, mà không đến ba ngày nữa là cốt truyện bắt đầu đoạn nữ chủ gia nhập tông môn.

Trước đó nàng tò mò nguyên chủ tại sao không gia nhập tông môn sớm hơn nhưng giờ nàng đã biết rõ, hoá ra là vì nguyên chủ còn quá nhỏ. Các đại tông môn yêu cầu từ năm đến mười lăm tuổi là thời điểm thích hợp tu luyện nhất. Mà nguyên chủ mới bốn tuổi căn bản không vào được.

Dựa theo thông tin nghe ngóng được, nàng nhận ra bản thân đang ở Phong Nguyệt Thành, là toà thành lớn nhất tồn tại năm đại tông môn địa phận, lần lượt là: Vạn Kiếm Tông, Ngọc Lâu Tông, Phù Linh Tông, Nguyên Khí Tông, Huyền Thanh Tông. Mà gần đây các thế gia tụ tập lại đây rất nhiều vì ba ngày nữa là đến tông môn thu đồ đại hội.

Thời gian này sau khi suy nghĩ nàng quyết định đi Huyền Thanh Tông, tông môn duy nhất không đề cập quá nhiều trong cốt truyện.

Vì cốt truyện chung quy xoay quanh nữ chủ, mà Huyền Thanh Tông chủ yếu tu về Huyền thuật, nhưng không cấm đệ tự tu kiếm, thế nhưng bắt buộc phải lấy huyền thuật làm căn bản, do đó đệ tử rất ít.

Nguyên nhân khác là trong cốt truyện, có một đoạn nói về lão tổ Huyền Thanh Tông bói ra quẻ đại nạn liên quan đến nữ chủ. Sư phụ nữ chủ Vạn Kiếm Tông tông chủ lại bảo vệ nàng mà bỏ qua lời cảnh cáo này. Chỉ có một đoạn kể lại tu chân giới chết rất nhiều người, nữ chủ ra tay sau đó mới trở lại yên bình, nàng cũng từ đó trở thành ánh sáng trong mắt mọi người, còn về chuyện Huyền Thanh Tông từ đó cũng không có nhắc qua.

Diệp Nhan không quản nhiều nữa mà chỉ nghĩ tìm được một chỗ ăn ở ngủ nghỉ liền tốt. Dù nàng không nên báo tuổi giả nhưng cũng không quan hệ, dù sao linh hồn của nàng cũng đã là người trưởng thành hai mươi mấy tuổi, cũng không nên vì chút chuyện nhỏ này mà phiền não, chỉ cần không bị phát hiện, mọi chuyện đối với nàng đều ổn.

Sau khi cân nhắc nửa ngày, nàng quyết định chuẩn bị thật tốt đi Huyền Thanh Tông.