Chương 2: Hôn quân?

Sau khi Chu Yến đế đăng cơ, hôn quân vô đạo, chỉ ham mê hưởng lạc. Vài năm sau, triều đình chướng khí mù mịt, biên cương như tờ giấy mỏng, bị quân Hung Nô liên tiếp công phá sáu tòa thành trì, triều đình mới hay tin. Lúc bấy giờ, quân Hung Nô đã áp sát kinh thành, Chu Yến đế vội vã dời đô. Kể từ đó, Đại Chu triều lâm vào cảnh vương triều bấp bênh, vài năm sau thiên hạ đại loạn, Chu Yến đế truyền ngôi cho tiểu nhi tử. Một năm sau, Đại Chu diệt vong, tiểu hoàng đế bị loạn quân sát hại, sử sách gọi là "Chu Ai đế".

Hệ thống cũng không có quy định hắn "nhất định" phải trở thành hôn quân, chỉ yêu cầu hắn hoàn thành nhiệm vụ, tiến hành rút thẻ bài.

Yến Huyền Ngọc tiếp nhận xong ký ức được truyền thêm vào, khẽ nhếch môi cười.

Có thể sống lại một lần nữa, trải nghiệm một loại nhân sinh khác, hắn làm sao có thể ngoan ngoãn làm theo nhiệm vụ mà trở thành "hôn quân" chứ.

"Hệ thống rút thẻ hôn quân" mới sinh ngơ ngác, giọng nói linh hoạt kỳ ảo lần nữa lặp lại: "Xin hỏi ký chủ có muốn ký kết hay không?"

"Được."

--

Bên trong Thừa Thiên điện.

Một đám cung nữ thái giám quỳ rạp trên mặt đất.

Lý Trung Hiền không dám nhìn người đang nửa ngả lưng trên chiếc giường gỗ trầm hương, hắn liếc mắt nhìn tiểu cung nữ đang quỳ rạp bên cạnh mình, cả người run như cầy sấy, có vẻ như kinh hãi tột độ, nhưng lại gắt gao cắn chặt môi không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Nàng ta quả là thông minh, không cầu xin tha thứ nói không chừng còn có một chút hi vọng sống.

Lý Trung Hiền cầm phất trần, cụp mắt đứng ở một bên, trong lòng thầm nghĩ tiểu cung nữ này thoạt nhìn trắng nõn thanh lệ, gặp ai cũng mang theo vài phần ý cười, mấy ngày trước trong cung có biến cố, Thừa Thiên điện thiếu người hầu hạ, hắn mới điều tiểu cung nữ này đến ngự tiền, ai ngờ hôm nay lại làm đổ chén trà của hoàng thượng.

Xem ra cái mạng nhỏ này là không giữ được nữa rồi.

Lý Trung Hiền thầm nghĩ, trên mặt vẫn là bộ dáng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lại nhìn tiểu cung nữ đang quỳ trên mặt đất, trong mắt liền mang theo vài phần đồng tình.

Chẳng qua lúc này người hắn nên đồng tình nhất chính là bản thân hắn, cung nữ này là do hắn mang đến ngự tiền.

Người ngoài chỉ nhìn thấy được vẻ vang khi ở trước mặt ngự tiền, ở bên ngoài cũng được cung kính gọi một tiếng Tổng quản đại nhân, nhưng gần vua như gần cọp, hơi có sai lầm. . .

Lý Trung Hiền vốn không phải người theo hầu hoàng thượng từ phủ đệ khi còn là hoàng tử. Cách đây một tháng, hắn vẫn còn là thái giám chưởng sự phật đường của Thái hậu. Sư phụ Lý Như Hải thường bảo Lý Trung Hiền là kẻ ngốc, nên mới đặt cho hai chữ "Trung Hiền", dạy hắn chỉ cần một lòng trung thành với chủ, còn lại đều chẳng cần bận tâm, chẳng cầu vinh hoa phú quý, tuyệt đối có thể bảo toàn tính mạng.

Tiên đế băng hà, Lý Như Hải cũng lâm bệnh nặng, chỉ mười mấy ngày sau liền đi theo tiên đế. Tân hoàng bèn phong Lý Trung Hiền, đồ đệ của tổng quản thái giám tiên đế, làm tổng quản Thừa Thiên điện.

Mỗi lần nhìn thấy cung nữ bị lôi đi vì làm hoàng đế không vui, Lý Trung Hiền lại cảm thấy đó chính là mình trong tương lai.

Những chuyện trước kia chỉ là việc nhỏ, lần này lại là đánh đổ chén trà.

Nghe nói vị thái giám thân cận từ nhỏ đã theo hầu hoàng thượng là Từ Thanh không biết vì sao lại bị đánh chết, trước khi chết còn bị tra tấn đến mức người không ra người, nghe nói da đều bị lột.

Những lời này cũng là hắn phải mất bao công sức mới moi được từ miệng những người cũ trong phủ đệ ngày xưa, có thể hầu hạ bên cạnh vị kia mà đến nay vẫn còn sống thì đều hạng người tinh ranh trong tinh ranh.

Lý Trung Hiền bất giác run lên, cảm thấy toàn thân lạnh toát, ngay sau đó lại thấy mồ hôi túa ra như tắm.

Dù là nô tài, nhưng tình nghĩa từ nhỏ vẫn còn đó, nuôi một con chó cũng có tình cảm, vậy mà hoàng thượng lại có thể nhẫn tâm tra tấn đến chết.

Người trên giường bỗng nhiên duỗi ra một tay, Lý Trung Hiền đứng gần nhất, chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống.

Lý Trung Hiền nhắm chặt mắt.

"Bệ hạ, là nô tài sơ suất, để cho tiểu cung nữ vụng về này..."

"Câm miệng."

Một giọng nói khàn khàn, lộ rõ vẻ bất mãn vang lên trên đỉnh đầu Lý Trung Hiền.

Yến Huyền Ngọc chậm rãi mở mắt, cảnh tượng đập vào mắt là cả đại điện quỳ rạp một mảnh. Từ góc độ của hắn nhìn ra, chỉ thấy từng cái đầu cúi gằm xuống đất và những thân hình quỳ rạp.

Hắn nhắm mắt lại, lần nữa mở ra, những bóng người kia thế mà lại mang theo cả tàn ảnh màu đen, bên tai cũng là tiếng ù ù ong ong.

Hiện tại đã là mùa xuân, nhưng mà trước Thừa Thiên điện là hai lò sưởi bằng vàng vẫn còn đang đốt than bạc, tỏa ra mùi hương thoang thoảng.

Hắn mặc trường bào dày cộm, vậy mà vẫn cảm thấy tay chân lạnh lẽo.

Giọng nói của thái giám đang quỳ cùng với tiếng ồn ào chói tai kia hòa vào nhau, khiến Yến Huyền Ngọc nhịn không được nhíu mày, trong lòng cũng dâng lên vài phần táo bạo không thuộc về hắn cùng với sát ý muốn gϊếŧ người không thể kìm nén.