“Chỉ có điều đơn xin nghỉ phép lần này là do Hòa Quang giúp cô ấy nộp, bọn họ đã trở thành bạn rồi sao? Tôi còn tưởng sau chuyện lần trước, cô ấy sẽ tránh xa cô gái không may mắn này, dù sao thì người như chúng tôi rất dễ liên lụy đến người khác."
"Bạn học Thẩm bi quan quá rồi." Hòa Quang nói, "Nhưng mà hệ thống, những gì cậu đoán lại hoàn toàn chính xác, đúng là lợi hại."
Hệ thống nói, "Nam chính này cũng rất hiểu rõ về số phận của mình, đứa trẻ đáng thương này chắc chắn cho mình là sao chổi."
Hòa Quang cử động cánh tay, "Bạn họ Mạc có nghĩ như vậy không nhỉ? Người thông minh thì nghĩ nhiều, đúng là khiến người ta đau đầu."
Hệ thống nghĩ: Người thần kinh thô, suy nghĩ đơn giản như cô mới khiến tôi đau đầu hơn.
**
Hình như vào mùa đông, màn đêm buông xuống nhanh hơn.
Hòa Quang quen đường đến dưới ký túc xá của Mạc Lưu Oánh, từ xa đã thấy cô ấy đang đợi mình.
Hai người chào hỏi một tiếng, rồi đi thang máy lên lầu.
[Chủ phòng livestream đang ở đâu vậy? Làm gì vậy?]
Ban ngày Hòa Quang đã tắt live, bây giờ vừa mới mở lại, lúc nào người xem cũng phải mất một hai phút mới quen được.
Hòa Quang nói.
[Đây đúng là đánh cược liều lĩnh, thật dũng cảm]
[Nữ chính cũng là một người tàn nhẫn, tối qua thấy cô ấy trực tiếp nhảy từ trên lầu xuống là biết rồi]
[Không có thần kinh thép thì không thể làm nhân vật chính của vị diện linh dị]
Phòng ký túc xá của Mạc Lưu Oánh là phòng bốn người, nhưng đồ đạc bên trong không có có bốn giường tầng, đối diện nhau như ký túc xã bình thường.
Ở giữa phòng ngủ có một bức ngăn, giường tầng là hai giường chữ L ở trên và dưới, bàn ghế đều bằng gỗ, trên bàn còn cắm hoa, cả căn phòng trông rất tao nhã.
Chuyện này làm cho người xem một phen kinh ngạc.
[Ngoài việc tỷ lệ tử vong cao một chút, Lục Nguyên quả thực là học viện trong mơ của tất cả học sinh]
[Đừng cản tôi, tôi muốn chuyển trường, tôi muốn đến Lục Nguyên]
[Tỉnh lại đi, cho dù không có người chết thì chúng ta cũng không có tiền để đi]
[Đúng rồi, suýt quên mất, đây là một trường quý tộc trong tiểu thuyết vườn trường mà người ta thường nói]
So với sự thoải mái của người xem, Mạc Lưu Oánh có phần căng thẳng, dù sao cô ấy cũng chủ động đi tìm quỷ.
Hòa Quang uống một ngụm trà sữa Mạc Lưu Oánh pha cho, trông rất bình tĩnh, "Bạn học Mạc, nếu lần này chúng ta không triệu hồi được Bình Bình... Nếu Bình Bình không phải là bút tiên lần trước thì sao? Nếu chúng ta triệu hồi được đàn chị mất đầu kia thì sao?"
Tuy cô hỏi như vậy, nhưng lại đang lên kế hoạch đánh nhau, chẳng qua lại không thể đánh trước mặt đối phương, nghĩ thôi cũng thấy hơi đau đầu.
Mùi trà sữa thoang thoảng trong mũi, nhưng Mạc Lưu Oánh lại thấy đầu hơi choáng váng, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc nằm trên giường dưỡng bệnh một cách thoải mái.
Nghe Hòa Quang hỏi như vậy, cô ấy thực sự có chút ngạc nhiên, "Cậu... mới vừa nghĩ đến điều này sao?"