Hệ thống đã động tay động chân vào hệ thống giám sát của Lục Nguyên, sẽ không để những kẻ có ý đồ xấu chú ý đến những gì họ đã trải qua.
Nhưng Đường Viên Viên và Nhan Ngôn hôn mê bất tỉnh chắc chắn phải đưa đến bệnh viện, như vậy thì phía nhà trường và phụ huynh sẽ không thể giấu được nữa, ứng phó với những câu hỏi của họ cũng là một chuyện phiền phức.
May mắn thay, chẩn đoán của bác sĩ cho thấy hai cô gái đều không sao, cũng giống như hệ thống đã nói, bị kinh sợ quá độ cộng với sốt, cần phải nghỉ ngơi lâu dài.
Nhà trường điều tra một phen thì biết được mấy học sinh chơi trò gọi hồn ở ký túc xá, kết luận là các cô gái nhỏ chơi trò gọi hồn rồi lại suy nghĩ lung tung, cộng với mùa đông giá rét dễ bị cảm lạnh, cho nên mới phát bệnh.
Dù phụ huynh có không hài lòng thì cũng không liên quan đến Mạc Lưu Oánh và Hòa Quang.
Nhưng tình hình của Mạc Lưu Oánh cũng không mấy khả quan, ở lại phòng y tế truyền nước biển, có lẽ là bị lạnh cóng ở khu dạy học cũ, cũng đang phát sốt.
Ngược lại, Hòa Quang trông có vẻ ốm yếu da bọc xương nhưng lại rất khỏe mạnh, không sao cả.
Nhưng lần này cô đã học ngoan, ra vào trường đều mang quàng khăn cổ.
Hòa Quang xin nghỉ nửa ngày, tìm người chôn cất bộ xương lấy từ khu rừng khô, hệ thống giúp tìm danh tính của bộ xương, nhưng lâu quá rồi nên người thân của người đó cũng đã không còn trên đời.
Ban đầu hệ thống muốn giúp xử lý bộ xương, vì nếu để một nữ sinh xử lý một bộ xương không rõ nguồn gốc thực sự rất phiền phức, nhưng không biết Hòa Quang đã gọi điện cho ai, rất nhanh sau đó đối phương đã cử một chàng trai trẻ đến, xử lý mọi chuyện rất chu đáo.
Buổi chiều, Hòa Quang vẫn đi học bình thường, nhưng nói là đi học, thực ra là ngủ bù ở trong lớp.
Mà lúc này Hòa Quang cảm thấy có một ánh mắt thỉnh thoảng lại dừng trên người mình, không khỏi ngẩng đầu nhìn quanh, vừa khéo chạm mắt với Thẩm Mộng Trạch.
Đối phương không kịp phòng bị, sửng sốt trong chốc lát, lập tức quay đầu đi.
Hòa Quang có chút thắc mắc, "Hôm nay bạn học Thẩm cứ nhìn tôi mãi, có gì muốn nói với tôi sao?"
Hệ thống nói, "Có lẽ đã nghe được tin tức gì đó, biết các cô gặp rắc rối, nên rất băn khoăn."
Hệ thống nói xong đột nhiên mở 《Sách định mệnh》ra, "Ký chủ, 《Sách định mệnh》 đã cập nhật, quả nhiên Mạc Lưu Oánh là nữ chính rồi.”
“Bây giờ trên sách không chỉ có góc nhìn của nữ chính vềtrải nghiệm tối qua của các cô, mà còn có cả miêu tả tâm lý của nam chính hiện tại."
Hòa Quang lại nằm bò ra bàn, nheo mắt, "Đọc một đoạn đi."
"Hình như Mạc Lưu Oánh lại gặp rắc rối, lần này có vẻ liên quan đến bạn cùng phòng của cô ấy. Cô ấy và tôi thực ra rất giống nhau, luôn bị cuốn vào những chuyện như thế này, giống như người bị nguyền rủa vậy. Nhưng tôi lại không có khả năng thương hại người khác, vì ngay cả bản thân cũng khó mà bảo vệ được.”