Chương 32: Bút tiên kinh hồn (1)

Đường Viên Viên khoác tay Hòa Quang, hai cô gái đi trong khu dạy học cũ phủ đầy tuyết, cảnh giác, sợ hãi, bất lực, giống như hai con thú nhỏ lạc vào khu săn bắn..

Đột nhiên, bọn họ nghe thấy tiếng động lạ, cả hai cùng dừng bước, nhìn xung quanh.

Chỉ thấy phía trước cách đó không xa, trên tầng hai của một tòa nhà nhỏ có một thanh lan can cũ nát rơi xuống, phát ra tiếng "bịch", theo sau là hai bóng người nhảy xuống liên tiếp.

Đường Viên Viên kinh ngạc trước sự cố này đến mức không biết phải phản ứng thế nào, nhưng thấy hai người ngã xuống không máu me đầm đìa hay bị què ngay tại chỗ như dự đoán, chẳng qua suy nghĩ lại dù sao cũng là tầng hai, tuyết lại rất dày.

Chỉ là nhảy xuống như vậy cũng chẳng dễ chịu gì, cả hai đều nằm trên tuyết, vừa kinh hãi vừa sợ hãi thở hổn hển.

Hòa Quang thử đi về phía trước hai bước: "Này, bạn học Mạc?"

Mạc Lưu Oánh bò dậy từ trên tuyết, vô thức ngẩng đầu lên, thấy người chìa tay đỡ mình lại chính là Hòa Quang.

Cô ấy lại thấy người đứng ngây ngốc bên cạnh, mặc dù trời tối nhưng cô ấy vẫn nhận ra lại là một người quen, bạn học kiêm bạn cùng phòng của cô ấy - Đường Viên Viên.

Gặp nhau ở nơi này theo cách này, dù thế nào cũng không thể dùng từ có duyên được.

Mạc Lưu Oánh liếc nhìn Nhan Ngôn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, đành phải lên tiếng trước: "Các cậu... sao lại ở đây? Đây là khu dạy học cũ."

Nửa câu sau của cô ấy từ nghi vấn đã biến thành khẳng định chắc chắn.

Lại là khu dạy học cũ.

Hòa Quang thở dài não nề: "Chuyện dài dòng lắm."

Mạc Lưu Oánh: "... Vậy thì từ từ nói."

Một giờ trước.

Sau khi chuyện ở thư viện khu dạy học cũ kết thúc, Hòa Quang đã nhàn nhã được mấy ngày.

Vì không gặp phải bất kỳ sự kiện kỳ lạ nào nên hệ thống cũng không thể phát livestream, dù sao thì người xem cũng vì điều này mà đến.

Hòa Quang cũng nán lại trường vào ban đêm, không biết những con quỷ khác trong trường có thông báo cho nhau hay có thiên lý nhãn gì hay không, cô đi lang thang vào ban đêm, chẳng có một con quỷ nào tìm đến cửa.

Hệ thống vô cùng rầu rĩ, người bạn nhỏ của nó khuyên giải an ủi, lập tức có cuộc đối thoại như sau.

[0002: Có thì sẽ có, không có thì đừng cưỡng cầu.

Hệ thống nói: Ông bạn già nói tiếng người đi, nếu không phải vì cảm thấy hành động này bất lịch sự, tôi thực sự muốn dùng chân đá vào mông cậu.

0002 nói: Không nói đến việc chúng ta có mông và chân hay không... giọng điệu này của cậu thật làm cho người ta hết cách. Tóm lại, các cậu thấy gặp quỷ là chuyện dễ như ăn cơm uống nước vậy sao?

Hệ thống: Trong truyện linh dị, không phải là dễ như dùng ra - da tìm quỷ sao.

0002: Đó là đãi ngộ đặc biệt của nhân vật chính.

Bạn nhỏ 0001 chen ngang: Thực ra là nhân vật chính hoặc nhân vật phụ vẫn chưa kích hoạt cốt truyện.

Mọi chuyện đều có quá trình tuần tự, nói trắng ra là hiện tại các cậu đang ở chương chuyển tiếp, trong mắt độc giả thường là mấy ngày trôi qua bình lặng như nước, kiểu như những ngày bình thường.