Ngược lại, giọng điệu của Mạc Lưu Oánh lại bình tĩnh và kiên quyết, "Vậy thì bắt đầu thôi!"
Hòa Quang cảm thấy mình cũng nên nói gì đó, ít nhất cũng phải lên tiếng, "Đừng sợ, dù sao chúng ta vẫn còn ở trong cùng một căn phòng."
【Vô dụng thôi, nhìn mặt ngoài thì trong mấy bạn không thấy ai có thể đánh quái cả】
【Mặc dù không biết chủ phòng livestream có bản lĩnh gì, nhưng sự bình tĩnh của cô ấy khiến tôi rất yên tâm】
【Tôi còn căng thẳng hơn cả chủ phòng livestream, má nó】
Bốn người đứng tại chỗ một lúc, Thẩm Mộng Trạch lại nói: "Đi thôi!"
Anh giống như làm gương vậy, bước đi trước.
Lúc này Hòa Quang cảm giác được trong bóng tối đối phương kéo tay áo của cô, cô không nghĩ là anh sợ nên muốn kéo cô làm bạn.
"Bạn học Thẩm, trước tiên cậu đưa tôi đến một góc được không? Một mình tôi đi hơi sợ." Hòa Quang cố gắng để giọng mình nghe có vẻ hơi run rẩy.
Giọng nói trầm tĩnh của Thẩm Mộng Trạch truyền đến, "Được."
Anh không bật đèn pin vẫn luôn nắm trong lòng bàn tay, chỉ nhẹ nhàng kéo tay áo Hòa Quang đi về phía một góc.
Hòa Quang quay đầu lại, chỉ có thể nhìn thấy trong bóng tối hai bóng người khác ngày càng xa.
"Bạn học Thẩm, cậu có chuyện muốn nói riêng với tôi phải không?" Hòa Quang hạ giọng xuống rất thấp.
Câu trả lời của Thẩm Mộng Trạch càng nhỏ hơn, "Ừ... Tôi thấy Mạc Lưu Oánh không ổn. Cái bóng của cô ta trông giống như cái bóng của một người khác vậy."
"Ý cậu là..."
"Tôi không biết người bị quỷ nhập có làm cho cái bóng thay đổi không, tôi cũng..."
Thẩm Mộng Trạch muốn nói, tôi cũng không biết phải làm sao, nhưng khi nói ra đến miệng lại thành, "Cậu đừng sợ, cứ cố gắng tuân theo luật chơi, nhưng cũng phải ứng biến linh hoạt."
Hình như anh có rất nhiều lời muốn dặn dò, nhưng không có nhiều thời gian để họ tiếp tục trò chuyện.
"Tôi biết rồi, cậu cũng cẩn thận."
Hòa Quang giả vờ vô tình chạm vào người anh, dán một lá bùa vừa đổi từ hệ thống lên người anh.
Sau khi chia tay Thẩm Mộng Trạch, Hòa Quang đứng trong góc, một lúc sau cô cảm thấy có người vỗ nhẹ vào vai mình.
Cô quay người đi về một góc khác, lúc đầu cô còn mơ hồ đoán được là ai vỗ vai mình, cô là đang vỗ vai ai.
Đôi tay đang run rẩy là A Lâm, bước chân rất nhẹ là Mạc Lưu Oánh, ánh mắt liếc thấy có người cầm đèn pin là Thẩm Mộng Trạch.
Nhưng dần dần, màn đêm như được nhuộm một lớp mực đen, mọi thứ trong bóng tối chỉ còn lại một hình dáng, Hòa Quang cũng không thể phân biệt được người vỗ vai mình là ai.
Bàn tay của mỗi người đều rất nhẹ và vững, hình dáng quen thuộc nhưng lại không thể nói rõ là ai, còn trong mắt người xem ở một không gian khác thì lại là một cảm giác khác.
Trong bóng tối, bốn người từ lúc đầu thấp thỏm đã biến thành như những con rối bị người khác giật dây, không ngừng tiến về phía trước như đã bị tê liệt, hoặc đang chờ đợi người đầu tiên dừng trò chơi.