Đó không phải là sự trống trải tạm thời khi nghỉ hè về nhà, mà là sự đìu hiu như không có người ở đã lâu.
Ánh mắt Mạc Lưu Oánh dừng trên đầu ngón tay mình, như đang ngẩn người.
"Tôi có hơi sợ, cảm thấy không ổn lắm, nên đi ra ngoài trường, không biết thế nào lại đến thư viện."
Ánh mắt cô ấy hơi động, "Tôi nghĩ, đã không thể trốn tránh thì cứ đối mặt."
Nam sinh ngồi bên cạnh hình như cảm thấy hơi xấu hổ, cúi đầu cũng kể lại kinh nghiệm của mình, "Tôi tên A Lâm, học lớp 11, bởi vì dạo gần đây điểm số toán học bị tụt rất nhiều, nên bị thầy giáo gọi đến văn phòng học thêm. Không biết sao lại ngủ thϊếp đi."
Anh ta run rẩy rồi: “Tỉnh dậy thì đã ở trong thư viện rồi, lúc tôi phát hiện ra đây là đâu thì đã bị dọa sợ ngất, sau đó thì các cậu đều tới..."
Anh ta rất xấu hổ, giọng nói cũng ngày càng nhỏ dần.
Hệ thống im lặng như gà rù một lúc đột nhiên lên tiếng, "Kí chủ, người cộng tác của tôi, cô biết tôi phát hiện ra gì không? Trời ạ, tin tôi đi, cô sẽ rất bất ngờ đó."
Hòa Quang nghĩ, tôi chỉ muốn ăn một bữa thật no thôi.
"Chuyện gì vậy, hệ thống?"
"Vừa nãy tôi tra cứu thông tin của Mạc Lưu Oánh thì phát hiện ra cô ta cũng là nhân vật chính trong một đoạn ngắn của truyện dài, nhưng khác với nam chính là tuyến nhân vật quan trọng xuyên suốt toàn bộ cốt truyện, cô ta chỉ xuất hiện ở chương đầu tiên rồi không còn đất diễn nữa." Hệ thống nói rất nhanh.
"Cũng bình thường thôi." Hòa Quang hơi ngạc nhiên liếc nhìn Mạc Lưu Oánh, ánh mắt dừng lại ở cái bóng của cô ấy dưới ánh đèn vàng mờ ảo, "Hình như có ai từng nói một câu như thế này, mỗi người đều là nhân vật phụ trong cuộc đời của người khác, là nhân vật chính trong cuộc đời của chính mình."
"À, kí chủ của tôi, sao cô lại vô tư như vậy?"
Giọng điệu hệ thống chính là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Cô có biết điều này có ý nghĩa gì không? Hai nhân vật chính của hai đoạn nội dung đều bị cuốn vào một sự kiện linh dị, có thể thấy mức độ nguy hiểm không hề tầm thường."
"Thì ra là vậy..." Hòa Quang suy nghĩ, nói: "Chỉ là từ rất nguy hiểm trở thành nguy hiểm hơn thôi, dù có lo lắng thì cũng không giải quyết được vấn đề, chi bằng cứ thoải mái đi. Hơn nữa lúc đồng ý thành lập đội với cậu, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận mọi cơn bão rồi."
Hệ thống không nói gì, thần ơi, quả thật vô tư không lo nghĩ gì là một ưu điểm.
"Tất cả nghỉ ngơi một lát đi, tôi nghĩ chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm trước khi trò chơi bắt đầu." Thẩm Mộng Trạch nói.
A Lâm như bị kim châm, toàn thân run rẩy, anh ta ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn ngập sự phản kháng: "Chúng ta thực sự phải chơi trò chơi đó sao?"
Mạc Lưu Oánh cụp mắt xuống, có vẻ tương đối bình tĩnh, "Chúng ta không còn lựa chọn nào khác."
Thẩm Mộng Trạch hỏi: "Mọi người biết bao nhiêu về trò chơi bốn góc?"