Lúc đó Trùng tộc vừa chịu tổn thất nặng nề sau đợt tập kích của dị thú. Lại gặp phải chuyện này khiến một phần không nhỏ các trùng cái đã mất mạng khi đi săn bắt thú năng lượng. Tạo thành một đả kích nặng nề khác đối với Trùng tộc.
Sau đó viện nghiên cứu tiến hành nhiều cuộc thử nghiệm và đưa ra kết luận rằng loại thịt này có khả năng tăng cường tinh thần lực cho trùng đực, nhưng hiệu quả không nhiều.
Lợi ích thu được không đáng để huy động một lực lượng lớn để đi khai thác. Nói cách khác, Trùng tộc không cần thiết phải chú trọng việc săn bắn thú năng lượng. Từ đó, việc trùng cái bị bắt đi săn thú năng lượng mới giảm đi.
"Không phải anh không cho em đi, nhưng thú năng lượng có khả năng khắc chế tinh thần lực của trùng đực. Dù tinh thần lực của em có mạnh đi nữa thì vẫn rất nguy hiểm.”
"Em không tin đâu, ang chỉ đang lừa em thôi."
"Hừ!"
Dụ Tinh Nhạc không muốn tiếp tục tranh luận với anh trai nữa, quay đầu bỏ đi, định sẽ tự lén đi theo sau.
"Đừng có nghĩ đến chuyện lén đi theo, anh đã nói rồi, lúc đó anh sẽ khóa phi thuyền lại."
"Không tin em đến tự mình xem, đây là bản báo cáo của viện nghiên cứu."
Dụ Tinh Nhạc bán tín bán nghi bước tới xem, quả thật nhìn thấy kết luận đó trong bản báo cáo. Cậu ngay lập tức từ bỏ ý định đi theo sau, cậu vẫn còn yêu quý sinh mạng của mình lắm nha.
"Anh trai, em sẽ chờ anh trở về!"
Nhìn nụ cười nịnh nọt của cậu, Dụ Thừa Lễ chỉ biết dở khóc dở cười. Em trai anh cũng thật biết tiếc mạng.
Sau khi đã ổn định được vị tiểu tổ tông này, anh tiếp tục chuẩn bị để đi săn.
Giới quý tộc ở Đế Tinh sau khi nhận được tin tức cũng trở nên sôi động hơn, thời gian thay đổi đột xuất nên có rất nhiều việc họ phải gấp rút chuẩn bị.
Owler cuối cùng cũng gặp được Cyanua. Sau nhiều lần bị ngăn chặn, từ chối gặp mặt ông đã nhìn thấu thái độ của con trai ông. Ông rõ ràng cảm nhận được con trai đang cố ý tránh mặt mình.
Khi gặp lại Cyanua, ông cũng không còn tươi cười như trước.
"Cyanua, con quả thật đã trưởng thành, cánh đã cứng rồi, giờ đã biết tính kế sau lưng ta rồi phải không?"
"Thư phụ, người đang nói gì vậy? Con là một trùng cái đã trưởng thành, nếu không trở nên cứng cáp, tự chủ, chẳng phải là trở thành một kẻ vô dụng sao?"
Cyanua nhìn người cha với vẻ mặt giận dữ trước mặt và vẫy tay ra hiệu cho trợ lý bên cạnh rời đi trước.
Cậu biết sớm muộn cũng sẽ phải đối mặt với ông, có thể trốn tránh được tới bây giờ đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi.
Owler thấy cậu không chỉ không tỏ vẻ hối lỗi mà còn tranh luận với mình, lòng càng thêm giận dữ. Đứa con trai này sauu khi kết hôn cũng không mang lại lợi ích gì, một chút cũng không giúp ông được chuyện gì.
Còn hại ông bị chế giễu, cái tên á thư đáng chết đó, ngoài việc được trùng đực yêu thích thì có gì hơn ông chứ, sớm muộn gì cũng có ngày ông ném hắn cho dị thú xé xác.
"Ai cho con cái gan để nói chuyện với ta như vậy? Chuyện ta đã dặn dò con đã xử lý chưa? Quan hệ giữa con và điện hạ tiến triển tới đâu rồi?"
"Đó là chuyện riêng của con, thư phụ có phải đã quan tâm quá mức rồi không? Điện hạ sẽ không vui nếu con nói chuyện trong nhà ra ngoài đâu."
“Con đừng lấy điện hạ ra để uy hϊếp ta. Con tưởng rằng để điện hạ đứng tên sản nghiệp thì ta không làm gì được con sao? Con có giỏi thì cứ trốn trong trang viên cả đời đi."
"Thư phụ không cần phải lo lắng, con sẽ sống rất tốt."
Đã lâu không gặp, nhưng thư phụ lại không hỏi thăm cậu một lời nào, từ nãy đến giờ chỉ toàn là lời đe dọa. Cyanua cảm thấy vô cùng cay đắng, nhưng không để lộ sự đau lòng, cứng rắn trừng mắt nhìn ông. Ông chưa bao giờ yêu thương ta, chưa bao giờ xem ta là con, chỉ coi ta như một công cụ để thu lợi ích, vậy đừng trách ta không coi ông là cha.
"Con... quả thật to gan, lớn mật."
Ánh mắt của Cyanua làm Owler khựng lại, trong lòng dấy lên chút khác thường. Đây là đứa con mà ông sinh ra, sao lại có thể nhìn ông như vậy? Như thể ông đã làm điều gì có lỗi với cậu vậy.
Owler thẹn quá hóa giận, bất chấp thể diện, tiến lên định đánh cậu.
Hiển nhiên đây không phải là lần đầu ông ra tay đánh Cyanua. Thấy ông tiến tới theo phản xạ, cậu hơi lùi lại, nhưng rồi lập tức mạnh mẽ túm lấy tay ông và hất ra.
Cậu đã trưởng thành và kết hôn, thư phụ không còn tư cách động tay với cậu nữa.
"Con dám hất tay ta, giỏi lắm, rất giỏi."
Owler tức giận đến mức thở hổn hển.
"Ta tốn công nuôi con khôn lớn, vậy mà con dám chống đối ta."
Nghe câu đó, Cyanua khẽ cười khinh bỉ:
"Ông nuôi ta? Từ nhỏ sinh hoạt của ta không phải do hùng phụ lo sao? Bảo mẫu của ta cũng không phải do cha mời đến."
"Ông gọi đó là chăm sóc sao? Không vừa ý là đánh ta? Hùng phụ không thích cha thì lại đổ lỗi lên ta?"
Cyanua chỉ thấy điều này thật kỳ quái. Trùng cái xung quanh hùng phụ, dù là con của ông hay vợ ông đều không được ông ấy coi trọng.
Nhưng với cậu thì mọi thứ lại hoàn toàn trái ngược, nhờ có diện mạo xuất chúng, hùng phụ đối xử với cậu khá tốt, trong khi thư phụ lại vô cùng khắt khe với cậu.
Khi còn nhỏ, cậu từng tự hỏi mình có phải đã làm sai điều gì khiến cho thư phụ chán ghét không. Những lần bị đánh, cậu cũng không để tâm, vì nghĩ rằng trùng cái bị đánh là chuyện bình thường.
Khi trưởng thành cậu bắt đầu thể hiện thiên phú trong thương trường của mình, chỉ khi đó thư phụ mới tỏ ra chút hài lòng. Nhưng cậu lại đối mặt với một kiểu tra tấn khác của ông.
Dựa vào chút tài nguyên mà hùng phụ cho, cậu đã xây dựng sự nghiệp của riêng mình. Thư phụ lại bắt đầu để ý đến sản nghiệp của cậu, yêu cầu cậu làm việc theo ý ông mà không hề quan tâm đến cảm nhận của cậu.
Owler là bộ trưởng bộ tài chính nên có vô số cách để kiểm soát sản nghiệp của con trai mình, nên Cyanua chỉ có thể nghe theo.
Nếu cậu chỉ là một trùng cái không tham vọng, có thể sẽ dễ dàng chấp nhận, tiếp tục ngoan ngoãn nghe lời thư phụ. Nhưng cậu lại mang trong mình dòng máu của Owler, cứng đầu và đầy tham vọng giống hệt ông, điều cậu chú trọng nhất là sản nghiệp của mình.
Bị nói trúng tim đen, Owler vô cùng tức giận. Đứa con này kể từ khi lấy chồng đã không còn nghe lời ông nữa. Ông đã sớm không hài lòng chỉ vì nể mặt trùng đực điện hạ nên ông mới chưa làm gì quá đáng.
"Cyanua, chính là con ép ta. Sau này đừng trách ta không để lại đường lui cho con."
Ông lạnh lùng cảnh báo con trai xong, quay người định rời đi thì bị chặn lại.
Đang định nổi giận thì thấy ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình chằm chằm của người trước mặt, ông bỗng giật mình, cố nhớ lại xem mình có lỡ lời điều gì không.
"Thập An điện hạ, chào ngài. Ta là Owler, thư phụ của Cyanua, bộ trưởng bộ tài chính."
Dụ Thập An làm lơ cái bắt tay của đối phương, cảm thấy ông ngay cả khi cười cũng thật xấu.
"Cyanua, hôm nay cậu không đi làm à? Ăn sáng chưa?"
"Hôm nay ta không được khỏe nên không đi làm. Điện hạ, để ta cùng ngài trở về."
Cyanua cũng giật mình khi thấy Dụ Thập An đến. Từ trước đến nay, hai người họ đều không can thiệp vào cuộc sống của nhau.
Do Dụ Thập An đặc biệt yêu cầu nên nguyên liệu nấu ăn trong trang viên rất phong phú, người máy nấu ăn ở nơi này cũng rất nhiều. Khoảng thời gian sống tại trang viên vừa qua là những ngày tháng yên bình nhất của cậu, hoàn toàn tự do, không bị ai ràng buộc.
Việc để Thập An điện hạ thấy mình tranh cãi với thư phụ khiến cậu cảm thấy vô cùng mất mặt, không biết liệu điện hạ có nghĩ cậu là người hỗn láo, bất hiếu hay không.
Cũng có thể điện hạ sẽ thấy cậu thật đáng thương, một người mà ngay cả thư phụ cũng không yêu mình.
Lần đầu tiên, Cyanua chủ động kéo tay Dụ Thập An, muốn đưa đối phương rời khỏi đây ngay lập tức, không muốn hắn thấy hình ảnh chật vật của cậu.
"Không cần vội."
Dụ Thập An xoay người, nhìn về phía Owler.
"Điện hạ!"
"Ngươi làm gì mà ở gần trang viên của ta mà la hét um sùm như chó sủa vậy?"
Chó..... chó sủa?
-----------------------
Thời gian trước mình bận nên giờ mới lên chương mới được. Chương này mình để miễn phí để bù đắp nha. Cảm ơn mọi người đã chờ đợi nha ❤️❤️❤️