Đôi mắt vốn lạnh lùng, vô tình của Sát Cáp Nhĩ giờ đây lại ướt đẫm, yếu ớt nhìn về phía trước. Nước mắt làm đôi mắt ánh lên một chút sắc tím nhàn nhạt mà thường ngày khó có thể nhận ra.
“Đợi chút nữa hẵng ngủ. Em cất dinh dưỡng tề ở đâu, anh đi lấy cho.”
Đầu óc của Sáp Cáp Nhĩ còn đang rất mơ hồ nên mãi một lúc sau anh mới mở miệng trả lời:
“Ở trong.....phòng sách.”
Dụ Thập An đứng dậy, khoác tạm một chiếc áo choàng, rồi đi về phía phòng sách để lấy dinh dưỡng tề. Hắn không biết đã trôi qua bao lâu, nhưng cảm giác đói khát cho hắn biết chắc chắn thời gian đã trôi qua khá lâu rồi.
Trên đường tới thư phòng, Dụ Thập An tiện tay mở quang não để kiểm tra thời gian thì thấy vô số tin nhắn từ bác trai. Hắn có chút nghi hoặc gọi lại:
“Bác trai, có chuyện gì sao?”
“An An, cháu thế nào rồi, có khó chịu ở đâu không? Kỳ thức tỉnh kết thúc chưa?”
Nghe được giọng nói khàn khàn của cháu trai, Dụ Lý cảm thấy nhẹ nhõm, mọi lo âu dần tan biến. Cháu trai có vẻ như vẫn ổn.
“Cháu không sao, thân thể không có gì bất thường. Nhưng thức tỉnh kỳ là gì? Cháu đang bận, một lát nói chuyện sau nhé.”
Dụ Thập An không có tâm trạng để nói chuyện, hiện giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng trở về bên cạnh Sát Cáp Nhĩ. Vì người liên hệ là bác trai, hắn mới miễn cưỡng đáp lại vài câu.
Ngay khi nhận được cuộc gọi của cháu trai, Dụ Lý đã giơ tay ra hiệu cho các bác sĩ sẵn sàng tiến vào nhưng lại nhận ra hệ thống phòng hộ vẫn chưa chịu mở. Điều này có nghĩa là kỳ thức tỉnh của cháu trai vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.
Giờ ông đã chắc chắn tình hình cháu trai vẫn ổn nên chỉ đơn giản dặn dò một số điều cần lưu ý rồi cúp máy không tiếp tục làm phiền.
Tình trạng của An An tốt hơn so với tưởng tượng của ông nhiều. Trải qua khoảng thời gian dài như vậy, hắn vẫn giữ được lý trí và cơ thể cũng không có biểu hiện gì quá nguy hiểm.
Tại phòng sách, Dụ Thập An tìm được hai ống dinh dưỡng tề trong ngăn tủ. Hắn mở nắp và uống một ống. Vị nhạt nhẽo, đầy mùi dược liệu làm hắn thấy buồn nôn, nhưng hắn vẫn cố chịu đựng nuốt xuống để duy trì sức lực.
Dụ Thập An lúc đi ngang qua phòng khách, tiện tay lấy một mâm trái cây ăn để áp đi vị khó chịu của dinh dưỡng tề.
"Ngoan, nuốt xuống đi, ngọt lắm."
Dụ Thập An dịu dàng nói.
Sau khi cho Sát Cáp Nhĩ uống dinh dưỡng tề, hắn bắt đầu dỗ Sát Cáp Nhĩ ăn trái cây.
Một ngày sau, tinh thần lực dao động trong phòng cuối cùng cũng khôi phục bình thường.
Dụ Thập An biết bác trai vẫn đang lo lắng cho hắn, nên lập tức gửi tin báo:
"Bác trai, cháu đã hết sốt, trùng văn trên mặt cũng đã biến mất, không còn thấy khó chịu nữa. Hiện tại cháu cảm thấy mình rất khỏe, bác không cần mang bác sĩ đến đây đâu."
"Nhất định không cần gọi bác sĩ riêng, cháu thật sự đã ổn. Một lát nữa cháu sẽ tự đi đến viện nghiên cứu kiểm tra."
Dụ Thập An ở cùng Sáp Cáp Nhĩ suốt hai ngày không ra khỏi nhà, ai nhìn vào cũng biết họ làm gì bên trong. Sau lần tỉnh dậy trước hắn không còn thấy thỏa mãn khi chỉ lăn lộn Sát Cáp Nhĩ ở phòng ngủ, nên hiện tại có thể nói cả biệt thự chỗ nào cũng có vết tích của họ.
Dụ Thập An vẫn còn rất sĩ diện nên hắn không muốn bác trai dẫn theo bác sĩ tiến vào, dù là để kiểm tra sức khỏe cũng không được.
Dụ Lý nghe cháu trai yêu cầu cảm thấy có chút khó hiểu, vì với Trùng tộc chuyện này không phải là điều gì quá xấu hổ. Các bác sĩ cũng đã quen với những tình huống như vậy.
Tuy nhiên, ông vẫn tôn trọng ý kiến của cháu trai, chỉ cần cháu trai khỏe mạnh và không gặp nguy hiểm là được, những chuyện khác đều không quan trọng.
Sau khi dặn dò Dụ Thập An vài câu, Dụ Lý liền cúp máy và cùng Mạc Ngay tiếp tục đi xử lý công việc. Ông hoàn toàn không để ý đến ánh mắt mãnh liệt của hội trưởng Hiệp hội Bảo vệ Hùng Chủ và viện nghiên cứu.
Thấy bệ hạ tâm trạng vui vẻ, thông thả rời đi, mọi người cũng biết tiểu điện hạ đã vượt qua kỳ thức tỉnh an toàn. Dù rất phấn khích nhưng chưa có sự cho phép nên không ai dám xông vào.
Kỳ thức tỉnh của tiểu điện hạ kéo dài tới 38 tiếng đồng hồ thậm chí có thể hơn!
38 tiếng là tính từ lúc họ chạy đến, còn thời gian chính xác thì phải đợi tiểu điện hạ ra mới xác định được.
Nhưng 38 tiếng là đã đủ phá vỡ kỷ lục trước đó của Dụ Tranh điện hạ.
Trùng tộc đang chào đón một hy vọng mới.
Đào Cách Tư-Hội trưởng Hiệp hội Bảo vệ Hùng Chủ không thể che giấu sự phấn khích, ánh mắt nhìn về phía biệt thự đầy cuồng nhiệt.
Lâm Tùng người phụ trách viện nghiên cứu thì tỏ ra bình tĩnh hơn so với Đào Cách Tư. Sau khi kỳ thức tỉnh kết thúc, tiểu điện hạ chắc chắn sẽ tiến hành kiểm tra sức khỏe ở viện nghiên cứu.
Lúc đó hắn chắc chắn là người đầu tiên biết được kết quả nên hiện giờ không cần phải nóng vội.
Nhận được mệnh lệnh rút lui từ Trùng Hoàng, hai người không còn cách nào khác đành phải quay về. Đào Cách Tư vẫn lưu luyến không thôi, quay đầu nhìn lại không biết bao nhiêu lần.
Trong biệt thự Dụ Thập An và Sáp Cáp Nhĩ thì không để ý đến những chuyện bên ngoài.
Sát Cáp Nhĩ cũng đã hoàn toàn tỉnh táo lại, anh cũng không hề cảm thấy ngượng ngùng.
Sau khi cùng trải qua kỳ thức tỉnh với hùng chủ, Sát Cáp Nhĩ có thể cảm nhận được Dụ Thập An rất tôn trọng mình.
Nhờ có chuyện này mà tình cảm giữa hai người cũng nhanh chóng trở nên thân mật hơn.
“Em có thể ngồi dậy không? Anh đi nấu món ngon cho em ăn nhé?”
“Nấu cơm? Không cần phiền phức thế đâu, chúng ta đặt đồ ăn ngoài đi.”
Sát Cáp Nhĩ nhẹ nhàng tránh né bàn tay trùng đực. Anh rất vui vì bản thân có sức hút với hùng chủ, nhưng lúc này không phải là thời điểm thích hợp.
Cơ thể của trùng cái có khả năng hồi phục rất nhanh sau khi bị thương. Nhưng chuyện này thì khác, làm liên tục suốt 2 ngày nên hiện giờ anh vẫn còn cảm thấy có chút khó chịu.
“Ba ~”
“Chờ anh chút nhé.”
Dụ Thập An nhanh nhẹn nhảy xuống giường. Hắn nhanh chóng đi ra khỏi phòng trước khi Sát Cáp Nhĩ kịp ngăn lại.
Hắn đã sắp xếp cho người mang nguyên liệu nấu ăn từ hoàng cung về đây, giờ chắc chúng sắp được đưa tới rồi.
Cuối cùng, cũng có thể thưởng thức một bữa ăn ngon.
Thấy Dụ Thập An đã quyết tâm như vậy Sáp Cáp Nhĩ cũng không ngăn cản nữa, anh mở quang não và bắt đầu xử lý công vụ. Thầm nghĩ mặc kệ Dụ Thập An có làm món ăn ra sao, anh cũng sẽ ăn hết.
Đó là đồ ăn do trùng đực tự tay nấu, cả Trùng tộc này chắc chỉ có anh được hưởng đãi ngộ này. Thế nên hương vị có ra sao thì cũng không quan trọng.
Bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên bụng. Anh tự hỏi, không biết khi nào mình sẽ có trùng trứng.
Nếu có trùng trứng, chắc chắn hùng chủ sẽ càng yêu anh hơn. Một hùng chủ dịu dàng như vậy nhất định sẽ trở thành hùng phụ tốt.
Dụ Thập An mở cửa để cho Mạc Ngay bước vào, thấy đối phương mang đến những nguyên liệu mà hắn yêu cầu, liền vui mừng kiểm tra từng cái.
“Điện hạ, bệ hạ rất lo lắng về tình trạng sức khỏe của ngài, nên phái tôi đến để kiểm tra."
"Yên tâm đi, ngươi thấy đấy ta rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì cả. Nhờ ngươi chuyển lời đến bác trai rằng ngày mai ta sẽ đến gặp ông ấy."
Dụ Thập An tiếp tục chuyên tâm chọn lựa nguyên liệu nấu ăn của mình.
Mạc Ngay quả không hổ danh là người hầu thân cận của Trùng Hoàng. Dù chưa từng nhìn thấy những nguyên liệu này trước đây, chỉ dựa theo miêu tả của Dụ Thập An cũng có thể nhanh chóng làm ra bột mì cho hắn.