Chương 1

“Thế nào, người đã tỉnh chưa ?”

“Bệ hạ, điện hạ lần này bị kí©h thí©ɧ ngất đi, thân thể kiểm tra không có vấn đề, chỉ cần nghỉ ngơi chút là được.”

......

Dụ Thập An mơ mơ màng màng nghe được có người đang nói chuyện, hắn cảm thấy đầu đau nhức, nghi ngờ chính mình có phải ngủ đến choáng rồi không. Nếu không sao lại nghe thấy những xưng hô kỳ lạ như bệ hạ, điện hạ được.

Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có mưa to, hắn còn chưa kịp thu hoạch dâu tây trồng ở ban công.

Hắn cố gắng mở mắt dậy nhưng không thể cử động được, tuy nhiên ý thức của hắn ngày càng trở nên rõ ràng. Những tiếng nói bên cạnh cũng ngày càng rõ ràng, điều này không giống như một ảo giác.

Khi Dụ Thập An đang nghi ngờ liệu mình có bị bóng đè hay không, một đoạn ký ức xa lạ bỗng nhiên ập đến.

Hắn thấy một hình ảnh về một người giống hệt mình, nhưng có vẻ như đầu óc không được tốt cho lắm. Người này ngây ngốc sinh sống ở một tinh cầu bỏ hoang, may mắn được một người lang thang tình cờ nhặt được và nhận nuôi, nhờ vậy mà "hắn" mới có thể sống sót và trưởng thành.

Sau khi người lang thang qua đời, “hắn” với trí tuệ kém nên gần không có khả năng sinh tồn sắp sửa chết đói trên tinh cầu bỏ hoang. May mắn thay, lúc này người thân của “hắn” đã kịp thời xuất hiện, đưa “hắn” lên phi thuyền và đưa về một tòa cung điện nguy nga, tráng lệ.

Việc đột ngột chuyển đến một nơi xa lạ khiến đứa bé này cảm thấy vô cùng sợ hãi. Vào lần đầu Trùng Hoàng nhìn thấy “hắn”, vẻ mặt đã trở nên kích động, tiến tới gần và nâng mặt “hắn” một cách nhẹ nhàng. Sau khi nhìn một hồi, nước mắt bắt đầu rơi xuống, ánh mắt tràn đầy đau thương, như thể đang xuyên qua “hắn” để hoài niệm về một cố nhân. Khuôn mặt uy nghiêm của Trùng Hoàng có cảm giác không thích hợp với biểu cảm đau thương ấy.

Sau đó có lẽ vì cảm nhận được sự quan tâm và sự ràng buộc về huyết thống từ người này, đứa bé nhanh chóng trở nên hoạt bát hơn.

Qua những ký ức, Dụ Thập An biết rằng “hắn” đã được đưa về hoàng cung. Tại đây, Trùng Hoàng tự giới thiệu mình là bác trai của “hắn”.

Sau khi hoàn tất việc kiểm tra sức khỏe, nhân viên y tế nhìn vào báo cáo trong tay với vẻ mặt tiếc nuối và báo cáo tình trạng của “hắn” cho Trùng Hoàng.

“Bệ hạ, tiểu điện hạ dù là trùng đực, nhưng trí lực đã bị tổn thương, không thể tự chủ sử dụng tinh thần lực. Vì vậy, chúng ta không thể đo được cấp bậc của điện hạ.”

“Điện hạ… cũng không thể tiến hành tinh thần khai thông với trùng cái.”

Nghe xong báo cáo, Trùng Hoàng không tỏ ra tức giận. Trong ánh mắt của người chỉ hiện lên sự tiếc hận và đau thương.

Là lãnh tụ của Trùng tộc, hắn không cho rằng việc cháu trai mình có chút vấn đề về đầu óc là điều gì quá nghiêm trọng. Dù cháu có ngốc nghếch đi nữa, hắn vẫn có thể đảm bảo cháu trai sống bình an, khỏe mạnh suốt đời. Còn về tinh thần lực, không có thì cũng chẳng sao.

Tinh thần lực quá mạnh mẽ cũng chưa chắc đã là điều tốt, bởi càng mạnh mẽ càng phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn.

Khi ấy, em trai của hắn là Dụ Tranh vừa mới cưới thư quân chưa được bao lâu thì xảy ra dị thú đột kích, khiến cả em trai và em dâu, dù lúc đó đang mang trùng trứng, đều phải ra chiến trường. Khi chiến tranh kết thúc, họ vẫn chưa thể trở về nhà.

Dụ Thập An nghe Trùng Hoàng nhắc lại chuyện cũ, trong lòng có chút buồn bã dù rõ ràng chuyện này không liên quan gì đến hắn.

Kế tiếp là hình ảnh “hắn” trưởng thành mỗi ngày dưới sự yêu thương của Trùng Hoàng. Trong hoàng cung trừ bỏ Trùng Hoàng, người hầu cũng rất yêu quý “hắn” không vì đầu óc “hắn” có vấn đề mà khinh thường.

Ký ức cuối cùng là hình ảnh “hắn” trèo lên cây chơi, nhưng lại bị một con rắn hù dọa làm cho hoảng sợ, trượt chân ngã xuống đất.

Sau khi tiếp nhận toàn bộ ký ức, Dụ Thập An cảm thấy rất kỳ diệu. Những ký ức này khiến hắn có cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc, hình ảnh người trong ký ức cảm giác vừa là hằn vừa lại không phải.

Điều duy nhất Dụ Thập An có thể khẳng định chính là giữa bọn họ chắc chắn có một mối liên hệ nào đó, dù hiện tại hắn đang trong một cơ thể hoàn toàn xa lạ nhưng cảm thấy thực thoải mái, không có chút gì gọi là xa lạ, như thể đây chính là thân thể của hắn vậy.