Chương 16

“Giống như người bạn lúc nhỏ của cậu, mang khuôn mặt tươi cười khiến cậu chán ghét.”Cuối cùng Dư Hải Tiên cũng xác định Lục Minh Tiêu không thích cậu cũng không xem cậu là kẻ thù mà chỉ là không muốn thấy cậu sống tốt mà thôi.

Nghe có vẻ kỳ quái, vì ai cũng thấy Lục Minh Tiêu là một người rất thành công, được rất nhiều người hâm mộ, ghen ghét.

Nhưng một người có vấn đề về đầu óc thì không thể dùng suy nghĩ của người thường để phán đoán, chí ít ngoài mặt Lục Minh Tiêu là dạng người chính trực hoà nhã, có lẽ anh ta mắc bệnh từ nhỏ, bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười xán lạn của người bạn kia.

Có người chọn bảo vệ nụ cười ấy, có người chọn phá hủy, mà Lục Minh Tiêu là người chọn vế sau.

Mặc dù Dư Hải Tiên không biết cụ thể quá trình thay đổi tâm lý của Lục Minh Tiêu nhưng suy đoán của cậu đã đúng, vì nụ cười của Lục Minh Tiêu càng lúc càng biếи ŧɦái!

Lục Minh Tiêu vẫn mỉm cười, chỉ là nụ cười này khiến Dư Hải Tiên rùng mình, anh ta nâng tay sờ lên khóe miệng Dư Hải Tiên, sau đó nhẹ nhàng đè xuống, giọng điệu vô cùng bình tĩnh nói: “Cậu không giống cậu ta.”

Dư Hải Tiên biết “cậu ta” trong miệng Lục Minh Tiêu chính là đứa bé trong ảnh.

Lục Minh Tiêu rụt tay lại: “Cậu biết không, sau khi tôi làm tất cả mọi thứ với cậu ta, cậu ta không còn cười nổi nữa, chỉ có thể dùng cái chết để thoát khỏi tôi, nhớ thật đấy… Nhớ khuôn mặt tràn ngập tuyệt vọng của cậu ta bị nước mắt che kín.”

Lúc đầu Dư Hải Tiên còn kinh ngạc nhưng sau đó trong lòng không còn gợn sóng. Lí do là vì, đầu tiên đây chỉ là trò chơi, thật ra trong trò chơi Kinh Tiếu có rất nhiều NPC tàn nhẫn hơn Lục Minh Tiêu rất nhiều, nguyên nhân quan trọng thứ hai là Lục Minh Tiêu rất đẹp trai nên rất khó khiến cậu sợ hãi.

Cho nên lúc Lục Minh Tiêu không nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Dư Hải Tiên, anh ta càng trở nên mất hứng, anh ta bắt nhốt Dư Hải Tiên ở đây là vì muốn cậu cảm thấy tuyệt vọng, muốn thưởng thức gương mặt sụp đổ của cậu.

Lần đầu tiên lúc anh ta nhìn thấy gương mặt của Dư Hải Tiên ở trường học, Lục Minh Tiêu lập tức kinh ngạc.

Nếu, nếu cậu ấy không chết, khuông mặt của cậu ấy sau khi lớn lên chính là như thế này.

Vì thế Lục Minh Tiêu tiếp cận Dư Hải Tiên đồng thời từng bước một tách cậu ra khỏi gia đình bạn bè, làm mọi cách để cậu không thể làm việc thuận lợi, thế nhưng Lục Minh Tiêu không thấy đối phương phàn nàn bất cứ thứ gì, dù cậu cảm thấy không vui cũng nhanh chóng quên đi, sau đó trở lại bộ dáng tích cực vui vẻ yêu đời.

Nhất là dạo gần đây đột nhiên bên người Dư Hải Tiên xuất hiện một người khiến trạng thái tinh thần của cậu thay đổi, trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.

Đây là trạng thái mà Lục Minh Tiêu không muốn thấy nhất.

Dư Hải Tiên thấy sắc mặt Lục Minh Tiêu càng lúc càng tối, xem ra nội tâm anh ta đang đấu tranh rất dữ dội nhưng sau đó đối phương khôi phục nụ cười trong nháy mắt, nói: “Cậu rất quan tâm cái người tên Lâm Gia Tuấn đúng không?”

Dư Hải Tiên trợn mắt, cậu đột nhiên có dự cảm không tốt, nhưng Lâm Gia Tuấn thông minh như vậy chắc chắn không thể bị Lục Minh Tiêu bắt đâu!

Kết quả một giây sau cậu nhìn thấy Lâm Gia Tuấn bị người ta khóa tay mang vào.

Dư Hải Tiên: “…” Độ hảo cảm quá thấp nên thú cưng của mình quá cùi bắp đúng không?

【Kênh chat riêng】

Dư Hải Tiên: Cậu báo cảnh sát chưa?

Lâm Gia Tuấn: Chưa.

Dư Hải Tiên: ……

Dư Hải Tiên cúi đầu thấp nến cho bản thân mà Lâm Gia Tuấn thì nói với Lục Minh Tiêu, “Anh là người gϊếŧ Minh Tử Tuyên đúng không?”

Nghe thấy cái tên này, Dư Hải Tiên bày ra vẻ mặt ngáo người, mà Lục Minh Tiêu thì trầm mặc, một lát sau nở nụ cười, nói: “Nếu đúng thì sao?”

“Tôi không có ý kiến gì cả.” Lâm Gia Tuấn nhắm mắt lại, mặc cho tên áo đen cột tay chân hắn sau đó bị đá ngã xuống đất nhưng hắn không cảm thấy đau, thậm chí còn quay người đưa lưng về phía Dư Hải Tiên, dùng cái ót biểu thị thái độ không muốn nhìn.

Dư Hải Tiên thấy thế đột nhiên trở nên quật cường, cậu gần như gào lên: “Cậu đừng hòng dọa tôi! Dù Lâm Gia Tuấn có chết trước mặt tôi tôi vẫn sẽ mỉm cười đối mặt với cuộc sống mà thôi!”

Lâm Gia Tuấn quát: “Cậu điên à!”

Dư Hải Tiên hất chóp mũi lên: “Cậu có gan thì đừng có dùng cái ót nói chuyện với tôi!”

Trong mắt Lục Minh Tiêu, cảnh bọn họ cãi nhau là đang liếc mắt đưa tình, anh ta giận tái mặt, có cảm giác như mình vừa trở thành thằng hề diễn trò trước mặt mọi người, bọn họ lấy cái quyền gì mà dám làn càn trước mặt mình, không sợ mình sẽ làm gì sao?

“Bọn mày không sợ chết?”

Hai người đang cãi nhau cùng trả lời: “Sợ cái beep ấy!”

Lục Minh Tiêu cười lớn, giơ súng nhắm ngay đầu Lâm Gia Tuấn, nói: “Được, đã vậy tao tiễn mày đi trước.”