Chương 29

[(⊙o⊙)]

Mặc dù chỉ nhặt được một miếng xương mực, nhưng Vân Thanh cũng cảm thấy rất hài lòng.

Nhặt được, là của trời cho!

Vân Thanh: Hạnh phúc quá!

"Đã gần trưa rồi, mặt trời có chút gay gắt, tôi sẽ đi khảo sát địa hình xung quanh, chiều nay quay lại thu lưỡi câu."

Thực ra, Vân Thanh muốn về lán trú ẩn một chuyến.

Một con cá mú nghệ nặng ba cân rưỡi và một con tôm hùm nặng hai cân đã chiếm một phần lớn không gian trong thùng đỏ.

Có thể là hôm qua đã bố trí mồi câu và lưỡi câu ngắn, có khi lại có thu hoạch nữa. Để có thể nhặt được nhiều hải sản nhất có thể, Vân Thanh đã thay đổi kế hoạch.

Tất nhiên, còn có hai lý do khác.

Thứ nhất, cậu phải về nhà để cho mèo ăn, đĩa bánh mì nhỏ đó không thể để lãng phí được.

Thứ hai là… khụ… cái quần đã bị ướt, mặc vào không thoải mái lắm.

Vân Thanh bắt đầu lẩm bẩm: "Đôi khi tôi cảm thấy mình đang ở trên một hòn đảo hoang vắng, nhưng đôi khi lại cảm thấy mình chỉ đang ở một bờ biển không người qua lại, chỉ cần tôi tiếp tục đi vào trong, chắc chắn sẽ gặp người."

Nhưng nghĩ thì là vậy, thực tế là Vân Thanh không dám rời xa bờ biển.

Hệ thống muốn cậu tìm hải sản, nhưng nếu cậu bắt cá từ sông nội địa thì không được tính là hải sản...

So với trước đây, giờ có bình luận cùng trò chuyện, Vân Thanh đã bớt cô đơn hơn nhiều.

[Còn nói là nơi hoang vắng? Anh thật hài hước quá!]

[Phát thanh viên, đây là nơi nào vậy? Cảnh đẹp quá.]

[Có phải là do người đẹp nên bạn mới thấy cảnh đẹp không (biểu tượng chó)]

Vân Thanh thành thật nói: "Thật ra tôi cũng không biết."

[Hahaha, Thanh ca nói dối cũng không thành thật chút nào.]

Vân Thanh không giải thích nhiều.

Khi đi qua dưới một cây nào đó, Vân Thanh đột nhiên cảm thấy có gì đó rơi xuống đầu mình.

Cú rơi đó khá nặng, giống như bị một viên đá ném trúng.

Vân Thanh "xì" một tiếng, hít một hơi lạnh, giơ tay lên che đầu và nhìn lên trên.

Nhìn thấy gì, Vân Thanh sững sờ.

"Long nhãn?"

Vân Thanh ngay lập tức quên mất nỗi đau trên đầu.

Cậu thấy trên cây cao treo một chùm trái giống như nho, nhưng so với nho, loại quả tròn nhỏ này có màu nâu nhạt, thoạt nhìn, giống như cây này sinh ra những viên ngọc trang trí.

Với nhiều người miền Nam, quả long nhãn không xa lạ chút nào.

Mùa hè ăn long nhãn thật tuyệt, chỉ cần dùng ba ngón tay bóp nhẹ, quả long nhãn giòn tan sẽ "póc" một cái mở ra, lộ ra thịt quả trong suốt ngọt ngào bên trong.

Điều quan trọng nhất là ngọt!

Ở nơi hoàn toàn không có đồ ăn vặt này, muốn tìm một chút vị ngọt để thưởng thức thật khó khăn.

Vân Thanh nhanh chóng đặt thùng xuống, với tay chộp lấy bụng của mèo đen nhỏ, nhanh chóng nhấc nó khỏi vai.

"Mèo đen nhỏ, nhóc ở đây chờ ba, ba đi hái trái cây."

Vân Thanh cởϊ áσ khoác ra, nhanh chóng biến nó thành một cái "túi", cầm lấy túi chuẩn bị leo lên cây.