Khi Vân Thanh sắp xếp xong mọi thứ, bỗng nhận ra, mèo đen nhỏ đâu rồi?
Mèo đen nhỏ biến mất rồi! Con mèo nhỏ của cậu đâu rồi!
Vân Thanh cất giọng gọi to: "Mèo đen nhỏ, nhóc chạy đi đâu rồi?"
Chạy trốn rồi sao? Nhưng Vân Thanh lại nghĩ không thể nào.
Nếu mèo đen nhỏ muốn đi thì lúc trước ở bụi cây đã có thể chạy, không cần phải đợi đến bây giờ.
[Thanh ca, vừa nãy tôi thấy mèo đen nhỏ chạy về phía bắc.]
Một bình luận hiện lên kịp thời.
Vân Thanh lập tức quay đầu, giây tiếp theo, liền thấy một cục lông đen nhỏ nhảy ra từ bên dưới.
Nếu không phải mèo đen nhỏ thì còn ai?
Vân Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Vân Thanh gọi to về phía bên kia: "Mèo đen nhỏ, lại đây."
Tuy nhiên, mèo đen nhỏ không động đậy, nó vẫn đứng trên tảng đá ngầm, thậm chí vài giây sau còn ngồi xuống, trông không có ý định đến gần.
Vân Thanh bất đắc dĩ, núi không tới, cậu phải qua thôi, đành tự mình xách xô đi về phía đó.
"Mèo đen nhỏ, nhóc chạy đến đây làm gì?"
Vân Thanh thật sự không biết phải làm sao với cái nhãi con không nghe lời này.
Mèo đen nhỏ quay người, nhìn về một hướng nào đó. Vân Thanh ngẩn ra, sau đó nhìn theo hướng đó.
Đó là khu vực nước, dường như không có gì đặc biệt.
Vân Thanh quay đầu lại, cúi xuống vuốt nhẹ đầu mèo: "Cứ chạy lung tung, suýt nữa ba không tìm thấy nhóc rồi."
Vân Tiểu Thanh cào nhẹ vào quần của Vân Thanh, lần này nó giơ móng chỉ về phía đó.
Vân Thanh thở dài, lại nhìn về hướng đó: "Làm gì…"
Những lời còn lại của Vân Thanh tắc nghẹn trong họng, đôi mắt của chàng trai trẻ gần như biến thành hình đồng tiền.
Vân Thanh thở gấp.
Hôm nay thật là may mắn, không chỉ bắt được một con cá mú nghệ, mà cậu còn nhìn thấy… tôm hùm!!
Mặt tôm hùm có màu xanh lá cây sẫm, có năm đôi chân, đuôi giống như một chiếc quạt nhỏ. Đây là một con tôm hùm Tây Úc, hay còn gọi là tôm hùm Úc.
Nó đáng giá hơn cá mú nghệ rất nhiều!
Thấy Vân Thanh đã nhìn thấy, mèo đen nhỏ từ trên tảng đá ngầm cuối cùng đứng lên, chuyển sang vị trí khác.
[Wow, hôm nay Thanh ca thật may mắn, chưa đến giờ thủy triều rút mà đã kiếm được món hời lớn rồi~]
[Mèo đen nhỏ: Tôm, ăn đi! Gì? Không hiểu à? Đại gia miễn cưỡng chỉ cho mà xem (haha)]
Vân Thanh lúc này cũng không kêu la nữa, sau khi vuốt mạnh đầu mèo con một lần nữa, bắt đầu suy nghĩ về việc bắt tôm hùm.
Theo Vân Thanh, sức tấn công của tôm hùm thực sự không đáng lo ngại, có thể bắt bằng tay không. Nhìn lại mực nước, dường như không quá sâu, xuống đó chắc chắn sẽ chạm được đáy.
Nghĩ vậy, Vân Thanh liền xắn quần xuống nước. Cậu mặc quần dài, xắn vài nếp, để lộ một đoạn chân trắng trẻo dài.
[Anh có thật là koala không? Sao tôi thấy anh giống con hạc trắng qaq]
[Bỗng thấy cái quần cản trở, hay là cởi luôn]