Chương 22

Khảo hạch (2)

Đạn mạc đã tràn ngập "nb"[1], đầy ngưỡng mộ và khó hiểu.

[1] nb: 牛逼 /niúbī/: lợi hại

[Này???? Ngọa tào, đây là tốc độ mà con người có thể đạt được?]

[Cười chết, ta xem hắn vốn chính là không muốn động đi nên mới nói muốn giao lại một nửa.]

[Này, dù sao thì cũng bớt lo lắng là tốt rồi, dù sao khảo hạch cũng vừa mới bắt đầu.]

Đầm lầy trước mắt có mày xanh đậm, xung quang không có nền đất vững chắc, hắn chỉ có nước bay xuyên qua, nếu không thì phải đi qua bằng cành cây.

Bạch Hiển thả Mạc Tư ra, hai người ngồi ở trên lưng nó, Mạc Tư nghiêng người vỗ cánh bay lên, đầm lầy thực ra rất lớn, Mạc Tư phải mất một thời gian mới có thể bay ổn định được.

Rừng núi xung quang rất yên tĩnh, đột nhiên bùn lầy cuồn cuộn nổi lên, một cái xúc tu bằng bùn bắn thẳng về phía Mạc Tư, Mạc Tư nhanh chóng né sang một bên, hai người trên lưng nó thiếu chút nữa không nắm được.

[Ahhhhhh cái gì thế này!!]

[Quái vật đầm lầy không khó đối phó nhưng nó rất biết đùa giỡn.]

Nhưng lần này giống như bật một loại công tắc nào đó, xúc tu bùn không ngừng vươn ra, càng lúc càng nhiều, bạch Hiển cúi xuống tóm lấy cổ Mạc Tư: "Tiểu Kha, ngươi cẩn thận một chút!"

Vương Kha đã thả ra Hắc Phong, Hắc Phong kêu một tiếng dài, môi đôi vuốt nhọn đem một cái xúc tua xé thành hai nửa, rơi xuống bùn lầy. Nhưng rất nhanh, một xúc tua khác khác lại xuất hiện.

Bạch Hiển nhìn xuống và thấy những con quái vật bùn lầy trông giống như slime từ đầm lầy nổi lên, tất cả đều tụ tập dưới Mạc Tư, khi tốc độ bay của Mạc Tư chậm lại, bọn chúng tụ tập ngày càng nhiều.

Đầm lầy đột nhiên yên tĩnh trong chốc lát, Bạch Hiển thầm nghĩ không ổn, kêu Mạc Tư bay cao lên, tránh được những lưới bùn do xúc tua đầm lầy vươn ra, nhưng nó cũng bị khống chế trong đó.

Mạc Tư đập cánh bay ở trên không trung, bảo trì khoảng cách với bên dưới, nhưng phía trước bọn họ chính là rừng cây, bọn họ không thể bay qua, muốn rời khỏi đây nhất định phải đi xuống!

Một tia sáng dường như lóe lên trên cái đầu tròn của quái vật đầm lầy, Bạch Hiển:???

"Đó là một tấm thẻ đúng không?"

Hai người thử phân biệt trong chốc lát, dù sao chưa thấy qua, phân biệt không được, nhìn xuống dưới thấy quái vật đầm lầy nhìn bọn họ như hổ rình mồi, Bạch Hiển quyết định đánh cược một phen!

Hắn ra hiệu cho Vương Kha, sau khi nhận được phản hồi, lập tức kêu Mạc Tư hạ cánh từ từ. Cơ hồ trong nháy mắt rơi xuống, đầm lầy liền phát động tấn công, Mạc Tư phải bay tứ tung lộ ra một chút chật vật. Nhưng mà, ngay thời điểm xúc tua công kích, Mạc Tư lập tức phun ra một hỏa diễm, khí metan thiêu đốt ngay lập tức nổi lên một trận đại hỏa, trải rộng khắp đầm lầy. Tất cả quái vật trong đầm lầy đều giấu mình xuống đầm, bọn họ rốt cuộc cũng có khả năng ly khai.

Trước khi rời đi, Bạch Hiển kêu Mạc Tư thu hồi long diễm trở về, mới tiếp tục đi về phía trước.

Trên đầm lầy còn dấu vết của hỏa diễm, đầm lầy vẫn đang ở bên trong lăn lộn "Kêu ùng ục, ùng ục", các khán giả và lão sư đang xem phát trực tiếp đều có chút bối rối. Cái gì, hai người này đã làm gì, phóng hỏa một cái rồi bỏ đi, như thế nào cảm giác bộ dáng thực nhẹ nhàng.

Ngay lập tức, một số người xem bắt đầu lật lại video,

"Ngọa tào ngọa tào! Các ngươi trở về nhìn xem, hai người kia thực sự rất ăn ý!"

"Ta đi, lúc xúc tua lao tới chỗ Mạc Tư, Hắc Ưng ngay lập tức đoạt tấm thẻ, sau đó phóng hỏa đảm bảo Hắc Ưng rời đi an toàn, tuyệt đối không được vượt qua 2 giây, hai người này thực sự ghê gớm!"

Đạn mạc trong phòng phát sóng trực tiếp dâng cao, số người xem tiếp tục tăng lên, nhưng có một số "vương giả" tỏ vẻ khinh thường, các lão sư bắt đầu vòng chấm điểm đầu tiên.

Hai người vẫn đang ngồi ở trên lưng Mạc tư, bảo Mạc Tư tiếp tục đi về phía trước, hắc ưng bay một vòng rồi đáp xuống trước mặt Bạch Hiển, nó đưa tấm thẻ trong miệng cho Bạch Hiển. Bạch Hiển tò mò cầm lấy nhìn một chút, đó là một tấm thẻ trắng có in huy hiệu của Thiên Huyền, mặt kia có nét chữ viết "1 điểm".

Bạch Hiển nhướng mày, đây chính là thẻ điểm, tương đối dễ cầm, nhưng ngẫm lại cảnh vừa rồi, tránh né quái vật đần lầy công kích, không có nhãn lực thì sẽ không phát hiện được tấm thẻ này đâu.

Chỉ...một điểm thôi à? Chẳng lẽ trong vũng lầy vẫn còn? Nghĩ một hồi, Bạch Hiển liền từ bỏ ý định quay đầu lại, đám quái bùn kia thật sự rất khó nhìn! Mỗi lần nhìn vào nó lại chạm đến tâm trạng của hắn! Huống nữa còn có mùi thối!

Bạch Hiển bày tỏ lòng biết ơn đối với chính mình.

Quả nhiên nhà trường đều là cáo giá, trong lòng Bạch Hiển phun tào, trực tiếp nhét tấm thẻ vào trong túi Vương Kha, "Ta giao cho ngươi trước, trong túi của ta có không ít dược liệu."

Vương Kha gật đầu, cất thẻ đi, dù sao sau này bọn họ có thêm điểm, sẽ không kém lần này đâu.

Hai người tiếp tục tiến về phía trước, không khí xung quang càng ngày càng trong lành, cây cối bên người càng ngày càng ít, thay vào đó là những cây trúc xanh cao thẳng đứng, ban đầu chỉ có vài cành lá rải rác.

Càng vào sâu, rừng trúc càng rậm rạp, cho đến khi che kín cả con đường phía trước, không để lại một khoảng trống nào, hai người bối rối nhìn rừng trúc, chẳng lẽ phải đi đường khác sao?

Không lẽ phải xuyên qua?

Bạch Hiển nhìn thân trúc xanh tươi, lá xanh nhọn, hắn yên lặng từ bỏ ý định.

Nhất định phải có biện pháp, Bạch Hiển trầm tư suy nghĩ.

Một trận xôn xao nhanh chóng đến từ cách đó không xa, hai người lập tức cảnh giác, một sợi dây leo nhanh chóng bay lên khỏi mặt đất.

Trong nháy mắt, Bạch Hiển kéo Vương Kha lộn nhào ra khỏi cơ thể Mạc Tư, dây leo nhanh chóng siết chặt sợi dây trói Mạc Tư, nhưng ngay lập tức bị đôi cánh đang mở ra của Mạc Tư kéo đứt.

Sự hỗn loạn càng rõ ràng hơn, thậm chí còn có tiếng nói: "Oa, phía trước hình như có người!"

"Huynh đệ phía trước! Giúp chúng ta! Tặng người 20 điểm!"

Bạch Hiển đang phán đoán chủng loại của dây leo, hơi suy nghĩ một chút, đây không phải là ngự thú hệ hỏa đã thăng cấp lên nhị giai, hỏa tụ yêu đằng sao?

Chúng sống theo bầy đàn, cấp độ trung bình là 15, công kích rất hung hãn, hỏa độc có trong bụ gai, khi bị chúng nó đâm sẽ tạo ra các vết thương giống như bị bỏng, thường có thể dễ dàng khống chế bằng cách sử dụng ngự thú hệ thủy và hệ thổ.

Tại sao nhóm người này lại bị yêu đằng mạn đuổi thành trạng thái này? Bạch Hiển buồn cười ngẩng đầu lên, đám người nhếch nhác này cách bọn họ chưa tới 10 mét, Bạch Hiển lui về phía sau vài bước, Mạc Tư canh giữ ở trước người hắn.

Khi mấy người này nhìn thấy bọn họ, giống như là nhìn thấy ánh sáng ban ngày vậy, "Huynh đệ Huynh đệ! Đại ca! Cẩn thận một chút, yêu đằng này rất kì lạ! Ngự thú hệ thủy cấp 18 của ta cư nhiên thực sự vô dụng trước mặt nó!"

Vừa dứt lời, phía sau yêu đằng đột nhiên mọc lên mấy cái dây leo, chúng giương nanh múa vuốt lao tới như những con ác thú, Mạc Tư thấy vừa lúc, đôi cánh trên người nó dần dần biến thành đôi cánh lửa, Bạch Hiển nhếch môi: "Mạc Tư!"

Mạc Tư phun ra long diễm, làm cho mấy người phía trước sợ tới mức lập tức quỳ rạp trên mặt đất: "Người anh em! Đừng! Ngươi đang làm cái gì vậy...!"

Sau đó bọn họ nói không nên lời, bởi vì Mạc Tư đã biểu lộ ý nghĩa của câu "Liêu hoàn tựu bào"[1], long diễm phóng ra thu hút sự chú ý của yêu đằng, sau đó xoay người chạy về hướng rừng trúc, nhưng hắn cố tình thả chậm tốc độ.

[1] Liên hoàn tựu bào: theo theo tui hiểu thì nó có nghĩa là sau khi trêu chọc thì bỏ chạy ngay lập tức, không để ng khác bắt được.

Khi yêu đằng phía sau sắp đuổi kịp, Mạc Tư dường như sợ kế hoạch không thành, nó phun ra một ngọn long diễm khác, thiêu rụi khu rừng trúc thành tro bụi rồi quay người bỏ chạy. Yêu đằng không kịp dừng lại thế tấn công, một cái tát đánh đánh vào một thanh trúc, sau đó....hai loại thực vậy bắt đầu đánh nhau! Lá trúc xào xạc bay khắp bầu trời, như những lưỡi dao sắc bén quay tròn chém vào không trung, vài người nhanh chóng né tránh và rời khỏi khu vực chiến đấu, mà yêu đằng ở giữa họng súng trực tiếp bị tước đi một đoạn dây leo.

Lần này giống như đâm chọc vào tổ ong, yêu đằng trực tiếp bùng nổ, dây leo nổi gai trên thân cây, không ngừng đánh vào thanh trúc. Mấy thanh trúc không ngừng rơi xuống như là biển, vài chiếc gai bị đập nát ở bên cạnh. Tuy nhiên, đòn tấn công của trúc diệp càng trở nên hung hãn hơn, thậm chí bên tai bọn họ còn có thể nghe thấy âm thanh xé gió.

Yêu đằng và thanh trúc hai bên đánh túi bụi, hai bên gần như đã sử dụng hết con át chủ bài của mình, lá trúc rải thành một lớp dày trên mặt đất, xen lẫn những chiếc gai đỏ và đen, trận chiến vô cùng ác liệt, làm cho địa điểm đánh nhau cũng phi thường khốc liệt. Ở trong rừng trúc, mấy cây trúc cũng gãy hết mấy tầng, một cây đằng mạn của yêu đằng cũng bị cắt thành những mảnh nhỏ, song phương rốt cuộc cũng ngừng lại. Thanh trúc hơi lắc lắc thân trúc hơi trụi lủi của mình, yêu đằng trên mặt đất không ngừng vặn vẹo lui về phía sau, toàn bộ thân mình tản ra hơi thở suy sụp.

Mạc Tư nhảy lên, ngăn chặn yêu đằng vô lực, Bạch Hiển sau khi xem xong toàn bộ trận chiến, không khỏi vui mừng nói: "Anh vừa mới nói gì cơ?"

Mấy người phía sau đều bối rối, "À không......Không có gì, đại lão thật lợi hại......"

Những người trong phòng phát sóng trực tiếp cười điên:

"Ngọa tào! Cuộc chiến của hai hệ thực vật, đến tột cùng là người tính cách vặn vẹo hay là đạo đức cũng không có?"

"Ha ha ha ha......Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy bộ dáng này của yêu đằng, không hiểu sao có chút đáng yêu."

"Thật sự đủ rồi, phản ứng cũng rất nhanh, ta còn đang suy nghĩ bọn họ sẽ làm gì khi mà phía trước có sói phía sau có hổ.....Tặng đại lạo mỗi cái đầu gối."

Yêu đằng cũng có trong danh sách nhiệm vụ, Bạch Hiển không chút do dự yêu cầu Mạc Tư cắt nó thành hai mảnh, yêu đằng không còn sức phản kháng, lại bị Mạc Tư ngậm lên. Lần này thật tuyệt, một tấm thẻ màu lam rơi xuống đất phát ra ánh sáng rực rỡ, trong mắt Bạch Hiển tràn đầy hưng phấn nhìn về phía yêu đằng.

Yêu đằng lặng lẽ co lại, sau đó......

Nó như cái giẻ lau mà không ngừng ma sát trên mặt đất, Mạc Tư ghét bỏ vòng vo hai vòng, tiếp đó đối với Bạch Hiển phe phẩy đuôi, biểu thị đã không còn tấm thẻ nào nữa.

Bạch Hiển thất vọng mà giao tấm thẻ cho Vương Kha, không khỏi lẩm bẩm nói: "Ngươi tại sao lại như vậy! Cũng coi như là vua yêu đằng đi, tại sao lại chỉ có một tấm thẻ?"

[Đủ rồi! Buông tha cho đằng đằng đi! Còn muốn bao nhiêu tấm thẻ nữa chứ?]

[Ô......Không thể không nói, mặt tiểu ca ca thật đẹp a!]

Mấy người phía sau gần như chết lặng, tốt lắm, bọn họ chẳng qua chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ một cách bình thường mà thôi, không hiểu sao lại bị yêu đằng đuổi theo tận nửa khu rừng, còn đi vào bên trong đầm lầy nữa, thiếu chút nữa là không đứng dậy đươc, bây giờ còn phải lập tức giao ra 20 điểm......

Đội trưởng còn sờ soạng mặt hắn một phen, "Tới đây đi, chúng tôi còn chưa có tấm thẻ, có thể chuyển điểm cho ngươi được không?" Hắn vươn tay ra, lộ ra màn hình quang não, trên đó hiển thị 150 điểm khiến Bạch Hiển nhíu mày.

Bạch Hiển lắc đầu, ra hiệu cho Mạc Tư thả yêu đằng ra, yêu đằng ngay lập tức vặn vẹo dây leo nhằm muốn thoát khỏi nơi tối tăm này, hơi có chút ý tứ chạy trối chết, "20 điểm ta đã bắt được, chúng ta phải đi rồi, cư như vậy đi."

Đội trưởng ngây ngẩn người, theo sau đó lập tức cầm tay hắn, "Đa ta! Thật sự đa tạ! Cảm ơn đại lão!"

Bạch Hiển lắc lắc tay, ra hiệu cho Vương Kha cùng nhau đi vào trong rừng trúc.

Đạm mạc xoát nổi lên một đống "Ah ah ah ah! Cậu ấy thật tốt bụng, thật đáng yêu a!", Bạch Hiển tiến vào rừng trúc, không khỏi nghĩ đến, nếu như chuyển điểm qua quang não, có thể làm bại lộ điểm của chính mình, hắn mới không cần đâu.

Trong mắt thoáng nhìn, bạch quang[2] đâm vào mắt, Bạch Hiển nghi hoặc mà nhìn lại, có chút nghi ngờ chính mình có nhìn lầm hay không, âm thanh của Vương Kha truyền tới: "Tiểu Hiển! Thật nhiều thẻ màu trắng! Có thể trực tiếp lấy đi sao!"

[2] bạch quang: ánh sáng màu trắng

Vương Kha đứng dưới một cây trúc, vươn tay rút xuống một tấm thẻ, hướng về phía Bạch Hiển quơ quơ, Bạch Hiển ngẩng đầu, cừ thật, cư nhiên ở trong rừng trúc rậm rạp này lại hiện lên những ánh sáng mơ hồ này......

—————————————————————

Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả

Chỉ có tại WordPress "kat5110.wordpress.com" và truyenhdt.com "@Kat_5110"