Chương 12

Trận chung kết sắp bắt đầu, chú vẹt đầy màu sắc của Tằng lão sư bay tới micro, làm người chủ trì cuộc thi: "Trận chung kết sắp bắt đầu~~~~ hoan nghênh hai nhân vật chính bước vào sàn đấu ~~~~

Giọng nói của nó vẫn còn có âm rung ở cuối, tuy giọng nói sắc bén những lời nói rất lưu loát và chính xác, chủ nhân của nó đang ngồi cùng với hiệu trưởng và các lão sư hệ ngự thú khác để xem trận đấu, lôi đài hai bên trái phải chừa ra một khoảng không tạo ra một vòng lớn để làm nơi chuẩn bị.

Tất cả mọi người đều ngồi dưới đất trong tư thế bắt đầu xem kịch, thậm chí đã có người bắt đầu đặt cược, nói chung xung quanh rất náo nhiệt.

Bạch Hiển thấy vậy liền sắc bén, khuyến khích Vương Kha đặt cược: "Tiểu Kha! Đặt cược cho ta hai ngàn tinh tệ! Kết thúc ta trả lại cho ngươi!"

Đọc tại truyenhdt.com @Kat_5110

Vương Kha cũng hưng trí bừng bừng nói: "Hảo, yên tâm! Huynh đệ, ta khẳng định ngươi có thể thắng!"

Ngay tại thời điểm hai người nói chuyện, Viêm Kì cũng đi tới đặt cược, Vương Kha đi tới nhìn thoáng qua, hắn cư nhiên cũng đặt cược cho Bạch Hiển, Vương Kha vỗ vỗ bờ vai đối phương: "Yên tâm, tiểu Hiển khẳng định sẽ không khiến ngươi lỗ vốn đâu!"

Viêm Kì vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Tôi chỉ cảm thấy anh ta quá đáng thương mà thôi!"

Quả thực chưa đến 7% người có mặt tại đây đặt cược cho Bạch Hiển, sự tương phản trên bảng cá cược là vô cùng rõ ràng.

Vương Kha càng hưng phấn hơn, tỉ lệ cược thấp thật tuyệt vời! Vậy nếu thắng, tiền cược lấy được sẽ rất cao!

Hắn ta nhìn không chớp mắt bỏ xuống 3 vạn, Viêm Kì đứng kế bên ngây người, đúng là thổ hào.

Khán giả dù ồn ào tới đâu thì không khí trên sàn đấu cũng cực kì yên tĩnh, tuy nhiên, sẽ khác nếu có người để ý sẽ cảm nhận được sóng ngầm giữa hai bên.

Vệ Thần lập tức thả linh miêu ra, mỉm cười nói: "Bạch Hiển, ngươi rất không sai (không hiểu lắm), vừa trở thành ngự thú sư mà đã trở nên lợi hại như vậy rồi."

Ngay cả linh miêu tuyết của hắn cũng rất nghiêm túc mà "meo" một tiếng phụ họa, Bạch Hiển nhìn tiểu tinh linh có bộ dáng như mèo Ba Tư, có bộ lông trắng như tuyết, nuốt nước miếng, "Cảm ơn đại lão đã khen ngợi, ta có thể hay không đánh một ván cược nhỏ với ngươi."

Bạch Hiển nhéo ngón tró và ngón cái vào nhau, chỉ để lại một khe hở nhỏ và nhìn Vệ Thần đầy mong đợi.

Vệ Thần không khỏi mỉm cười, xem xét biểu hiện vừa rồi của đối phương, hắn tự nhiên biết Bạch Hiển muốn làm gì, đồng thời không khỏi cảm thấy vị thiếu gia Bạch gia này khá đáng yêu, "Ta không thể tự mình quyết định, ngươi phải hỏi Kiêm Tố."

!!

Bạch Hiển ở trong đầu suy nghĩ, không khỏi thở dài, không hổ là thế gia thư hương, lấy tên cũng quá nho nhã như vậy, "Được rồi! Tố Tố, nếu chúng ta thắng, ngươi có thể cho ta chạm vào được không?"

Đọc tại truyenhdt.com @Kat_5110

Chú mèo trắng như tuyết rất cao lãnh mà từ chối: "Meo ô!"

Bạch Hiển trực tiếp ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với nó (Tố Tố giới tính nữ), "Chỉ một chút thôi được không? Được không?"

Sự thật chứng minh, người đẹp thì có được đặc quyền, cô bé Kiêm Tố lăng lăng nhìn khuôn mặt trước mắt, liếʍ miệng, hết sức không có cốt khí mà khuất phục.

Bạch Hiển cảm thấy mỹ mãn mà trở lại vị trí của mình, thả Mạc Tư ra, Mạc Tư vừa ra liền bị khóa cổ lại, "Mạc Tư, ta nói cho ngươi biết là chủ nhân nhà ngươi muốn vuốt bộ lông đó, ngươi biết rõ phải làm thế nào chưa?"

Trong giọng nói của Bạch Hiển mang theo uy hϊếp, Mạc Tư chớp chớp đôi mắt to, khéo léo kêu lên: "Ngao ô~~~~"

Bạch Hiển hài lòng vỗ vỗ nó, "Được, đi thôi!"

Mạc Tư tỏ vẻ thực ủy khuất, nó chưa từng đáp ứng, vì vậy để biểu thị mình không đồng ý nó ở tại chỗ quay hai vòng.

Đọc tại truyenhdt.com @Kat_5110

Khi lão sư tuyên bố trận đấu bắt đầu, cả hai lập tức trở nên nghiêm túc.

Kiêm Tố ngay lúc trận đấu bắt đầu đã nhanh chóng phóng ra lĩnh vực trong phạm vị của chính mình, ở trong lĩnh vực của mình, chiến lực của nó sẽ được tăng cường, nó ngay lập tức ngưng tụ ra những gai băng đâm về phía Mạc Tư.

Tốc độ quá nhanh, Mạc Tư và Bạch Hiển đều không kịp phản ứng, Mạc Tư chỉ có thể giơ cánh né tránh vào giây phút cuối cùng, những chiếc gai băng đâm vào cánh của Mạc Tư, để lại hai vết máu.

Bạch Hiển ngay lập tức đề cao cảnh giác, trời ạ không hổ là đại lão, tốc độ phản ứng thực sự đáng kinh ngạc, nhưng điều kinh ngạc hơn nữa còn ở phía sau, những quả cầu lửa mà Mạc Tư liên tục phóng ra đều bị Kiêm Tố dễ dàng né tránh.

Khi ngọn lửa hình cánh xẹt qua, Kiêm Tố rất bình tĩnh tạo thành một tấm khiên băng trước mặt, ngọn lửa trước mặt hòa tan theo khối băng, ngọn lửa bên cạnh căn bản không đánh trúng mà bay ra khỏi võ đài, tiêu tan theo khoảng cách.

Đọc tại truyenhdt.com @Kat_5110

Những đợt phá giải công kích này là điển hình, Bạch Hiển không còn ra lệnh cho Mạc Tư tấn công nữa, bắt đầu bình tĩnh và suy xét những thời cơ có thể chiếm ưu thế.

Vệ Thần không cho hắn thời gian suy nghĩ, con linh miêu lập tức kích hoạt kỹ năng, lần này không chỉ là gai băng, sương giá được những tụ trên mặt đất bắt đầu lan rộng, buộc Mạc Tư phải điều động nguyên tố hỏa để chống cự.

"Xoát!"

Một cành băng bất ngờ nhô ra từ chân Mạc Tư, Mạc Tư kịp thời né tránh, phòng ngừa bi kịch bị đâm thủng chân. Tuy nhiên, khả năng kiểm soát nguyên tố băng của linh miêu chắc chắn tốt hơn Mạc Tư. Những chiếc gai băng liên tục mọc lên từ mặt đất. Nhờ linh miêu còn chưa đột phá cấp 20, đồng thời chỉ xuất hiện 3 mũi tên băng, nếu không Mạc Tư đã không thể tránh được.

Ngay cả như vậy, Mạc Tư cũng đã rất vất cả, khi mà nó còn không thể bay lên được, còn phải phòng bị từng chiếc gai băng đâm tới từ các hướng, trong lúc nhất thời, Bạch Hiển lâm vào trạng thái bị động.

Khán giả trong khán phòng gần như đều nghĩ trong lòng: Sắp kết thúc rồi!

Nhưng Bạch Hiển sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, hắn trực tiếp yêu cầu Mạc Tư từ bỏ phản kháng, hỏa diễm lan tràn toàn thân, nhiệt độ lại tăng lên, cơ thể của Mạc Tư như tắm trong lửa, đôi cánh cũng tiến vào trạng thái hỏa tinh khiết, mỗi lần nó vỗ cánh đều mang theo một chút đốm lửa.

Ở nhiệt độ cao như vậy, sức tấn công của gai băng giảm đi rất nhiều, áp lực của Mạc Tư lập tức giảm xuống, tuy nhiên trạng thái này không thể duy trì lâu và sức mạnh của Mạc Tư cũng chưa đủ mạnh đến thế.

Bạch Hiển lập tức ra lệnh cho Mạc Tư: Phát động tấn công!

Đọc tại truyenhdt.com @Kat_5110

Vệ Thần đã suy nghĩ đến thời hạn của trạng thái này, liền để linh miêu phát động toàn lực phòng ngự.

Mạc Tư trực tiếp phun lửa rất đơn giản, hỏa diễm tiếp tục phun ra từ miệng nó, tạo thành một hỏa trụ (cột lửa) thẳng đứng càn quét toàn bộ võ đài với quy mô lớn, linh miêu không còn nơi nào để trốn, chỉ có thể không ngừng tạo ra tấm khiên băng cho chính mình.

Song phương lâm vào thế giằng co, Vệ Thần dẫn đầu ra tay, đôi mắt xanh của linh miêu sáng lên, đuôi quẫy động, sương giá nhanh chóng từ dưới chân lan ra, lần này sương giá không phải bởi vì hỏa diễm mà hòa tan, thay vào đó lại lại từng bước xâm chiếm lãnh thổ của Mạc Tư.

Sương giá mạnh mẽ xâm lấn, ở trong hỏa diễm đột nhiên bạo nổ, không khí xung quang lập tức giảm xuống, thậm chí lâm vào trạng thái lạnh giá, Bạch Hiển thầm nghĩ không tốt, kỹ năng trong lĩnh vực này thực sự quá mạnh, còn không có thời gian phản ứng, chiến lực của linh miêu đột nhiên tăng lên, ở trước mặt ngưng tụ ra một đạo băng trụ, trực tiếp chống lại hỏa trụ của Mạc Tư.

Thời điểm đôi bên giằng co, rõ ràng có thể thấy được Mạc Tư đã bắt đầu lực bất lòng tâm, đường ranh giới từng chút di chuyển về phía trụ lửa, muốn duy trì lĩnh vực đòi hỏi Mạc Tư cần phải có nhiều năng lượng, và Mạc Tư đã bắt đầu yếu đi.

Đọc tại truyenhdt.com @Kat_5110

Chính là, trong lòng Bạch Hiển căng thẳng, trong đầu hắn đã được thiết lập mối liên hệ với Mạc Tư. Sự gia tăng của tinh thần lực có thể cho phép ngự thú phát huy những khả năng lớn hơn. Nhờ có gia tăng từ tinh thần lực của chủ nhân, Mạc Tư lần thứ hai phản công, giới hạn dừng lại, hơn nữa băng trụ cũng đồng thời di chuyển.

Trong mắt Vệ Thần hiện lên kinh ngạc, Mạc Tư đã duy trì cột lửa rất lâu, vậy mà nó còn có thể phản công? Tinh thần lực của Bạch Hiển đã cao như vậy rồi sao? Hắn nghĩ mình không cần nương tay và tham gia vào trận chiến.

Bây giờ mới là cuộc chiến thực sự giữa các ngự thú sư. Trận chiến giữa các ngự thú sư không chỉ là cuộc đấu tay đôi của ngự thú sư, mà còn là cuộc đấu tay đôi về tinh thần lực của ngự thú sư. Khi các ngự thú sư đạt tới trình độ cao cấp, thậm chí các ngự thú sư có thể đánh trực tiếp với nhau, trận này hàm kim lượng lần nữa được kéo cao.

Trên khán đài mấy vị lão sư không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, bọn họ biết rõ thực lực của Vệ Thần, nhờ vào tinh thần lực trợ giúp mà điều khiển ngự thú rất dễ dàng, nhưng mà Bạch Hiển, mặc dù linh hải của hắn đã phát triển, như vậy không lẽ hắn đã đạt tới khả năng gia tăng tinh thần lực rồi sao?

Sự tiến bộ này có thể được coi là nhanh chóng! Hiệu trưởng vẫn mang vẻ mặt hiền lành nhưng xoa xoa ngón tay, không biết đang nghĩ gì.

Một khắc, Bạch Hiển đã tiếp nhận được cỗ tinh thần lực kia, liền cảm giác được cơn buồn ngủ đánh úp tới, hắn nghiến răng nghiến lợi chống lại loại cảm giác tiêu cực này, hắn cùng Mạc Tư trao đổi tinh thần lực, một người một thú hoàn toàn trở thành một.

Đọc tại truyenhdt.com @Kat_5110

Mạc Tư gầm lên, gia tăng hỏa trụ, đường ranh giới lại di chuyển nhanh hơn một lần nữa, trong mắt Vệ Thần hiện lên kinh ngạc, hắn cắn răng tăng cường phát tán tinh thần lực, nhưng hắn vẫn không thể ngăn cản chuyển động của đường ranh giới.

Vào lúc cột lửa sắp áp chế hoàn toàn băng trụ, Bạch Hiển nghĩ ra một cách, Mạc Tư đột nhiên ngừng lại, cột lửa biến mất, trụ băng lập tức giương cao và lao về phía Mạc Tư, mắt Mạc Tư đỏ lên, hoa văn màu đỏ trên người cũng sáng lên, nó gầm lên, long uy hỏa hệ của Long tộc xuất hiện. Trong nháy mắt, linh miêu bị ảnh hưởng, toàn thân run rẩy, trong nháy mắt ngừng phát động, trụ băng lập tức tiêu tán.

Vệ Thần trong lòng đang suy nghĩ, đột nhiên Mạc Tư "gầm lên" phun ra hỏa diễm, hơi thở nóng bỏng quét qua toàn bộ đấu trường, đến gần linh miêu, vào thời điểm quan trọng Vệ Thần thu hồi linh miêu tuyết vào trong hình xăm, tránh thoát được công kích.

Đọc tại truyenhdt.com @Kat_5110

Toàn trường im lặng, Mạc Tư thu hồi bộ dáng chiến đấu, ánh lửa trên đôi cánh tắt dần, khôi phục trở lại hình dánh gỗ ban đầu, cơ thể của nó cũng thả lỏng, giây tiếp theo liền rơi xuống đất, Mạc Tư liền ghé vào trên mặt đất, cái đuôi nhọn nhọn lục sắc sáng lên, bắt đầu tự khôi phục.

Bạch Hiển cũng thở phào nhẹ nhóm, không nghĩ tới vừa khí một tiết [chỗ này tui ko rõ nữa], liền cảm giác được một hồi choáng váng, Mạc Tư phát hiện chủ nhân của mình có gì đó không đúng, nhanh chóng chạy tới để Bạch Hiển tựa vào trên người nó, Bạch Hiển ôm đầu Mạc Tư một lúc, rồi mới đứng dậy.

Hiệu trưởng dẫn đầu phá tan bầu không khí im lặng này, đứng lên vỗ tay, ngay sau đó toàn trường tiếng vỗ tay vang lên khắp trường.