Chương 8: Chuẩn bị lên núi

Không nên nói đều đã nói, còn có thể làm sao bây giờ, rau trộn đi. Trần Thính Vân hạ quyết tâm quyết định làm một cái rau trộn dưa leo.

Sau khi Lâm Thừa Phong biết nàng có ngọc bội không gian, Trần Thính Vân làm cơm chiều liền không thiếu nguyên liệu.

Sau khi trải qua mạt thế, Trần Thính Vân trở nên đặc biệt chấp nhất đối việc ăn uống.

Cái phương thức dùng nước nấu để bảo trì linh khí trong đồ ăn này đối với Trần Thính Vân mà nói thì chính là rác rưởi, nàng mới mặc kệ cái gì linh khí không linh khí, ăn không ngon dẫn tới tâm tình hậm hực có thể tu luyện tốt mới là lạ.

Lâm Thừa Phong nằm trên giường mấy ngày nay, Trần Thính Vân đã sớm mang Lâm Thừa Vũ ăn không ít các loại đồ chiên rán.

Giữa trưa kia hết cách mới đem Lâm Thừa Vũ đã quen ăn ngon chịu khổ, không bao lâu bụng liền không ngừng kêu lên.

Hiện tại nếu tiện nghi phu quân nói muốn ăn thịt ngân xà hùng, nàng liền cắt một khối thịt to, đem thịt làm làm một nồi to thịt ngân xà hùng kho tàu, mùi thịt nồng đậm đã sớm đem Lâm Thừa Vũ đói đến bụng thầm thì kêu câu lại đây.

Ca ca gì đó để sau, không có thịt mới quan trọng.

Trần Thính Vân nghe được tiếng động vừa quay đầu thì thấy Lâm Thừa Vũ mắt ánh lục quang dọa sợ xuýt nhảy dựng tại chỗ.

Chủ yếu là vì gương mặt của Lâm Thừa Vũ cùng Lâm Thừa Phong quá giống nhau, nàng còn tưởng rằng lục quang kia là sát khí, làm cho Trần Thính Vân hết sức chột dạ.

“Nhị thúc mau đi dọn bàn, chờ lát nữa liền có thể ăn cơm.” Trần Thính Vân nhanh đem Lâm Thừa Vũ ra ngoài, nàng thật sự chịu không nổi cảm giác sau lưng có người nhìn mình nấu cơm, vẫn cảm thấy chỗ nào đều không thích hợp.

Ngày thường nàng đều nhớ khóa cửa phòng bếp, hôm nay không đóng lại đã bị dọa xuýt nhảy dựng, may mắn không có theo bản năng lấy ra súng lục.

“Ân ân ân!”Lâm Thừa Vũ lập tức đi bày chén đũa.

Chờ Trần Thính Vân bưng một nồi to thịt hùng kho tàu ra tới, Lâm Thừa Phong cư nhiên đã ngồi ở chủ vị.

Nhìn biểu tình thờ ơ kia của hắn, hẳn là sẽ không để ý đến việc nàng ở trong bếp cùng đan dược hệ thống nói thầm đi?

Hắn thật sự là muốn nghẹn nguyên dương đến khi Kết Đan à nha……Dù sao cũng là chính hắn nói.

Nhìn thấy Lâm Thừa Phong không có phản ứng gì, Trần Thính Vân liền cho rằng Nguyên Anh lão tổ Lâm Thừa Phong này không cùng tép riu như nàng so đo thì yên lòng.

Chỉ là Trần Thính Vân yên tâm quá sớm, việc nam nhân quan tâm đến vấn đề phương diện kìa thì dù có là Nguyên Anh lão tổ cũng không ngoại lệ, đừng nhìn vẻ mặt hắn vân đạm phong khinh cao lãnh, trên thực tế đã đem mỗi một chữ Trần Thính Vân cùng đan dược hệ thống nói đều nhớ rõ ràng.

Trần Thính Vân cho rằng thoát nạn, ngồi xuống gắp đồ ăn ăn cơm còn bình thản ung dung trao đổi.

Lâm Thừa Vũ căn bản không chú ý tới giữ đại ca cùng tẩu tẩu có cổ quái, tất cả lực chú ý của hắn đều đặt lên thịt kho tàu.

Khi thịt kho tàu bưng lên liền điên cuồng duỗi đũa ăn ngấu nghiến.

“Chúng ta ngày mai liền lên núi sao?”

“Ngày mai chuẩn bị một chút, buổi sáng sau khi mặt trời mọc xuất phát.” Lâm Thừa Phong gật đầu, đũa trong tay so với nhị đệ Lâm Thừa Vũ cũng không chậm.

“Kia nhị thúc phải làm sao bây giờ? Vạn nhất Trần nhị thẩm thừa dịp chúng ta ra ngoài lại xông tới khi dễ nhị thúc?”

“Mang theo cùng nhau lên núi.”

“A? Được không?” Đừng trách Trần Thính Vân hoài nghi, xem biểu hiện kia của Lâm Thừa Vũ, ở trên núi nếu thật sự lỡ đυ.ng trúng yêu thú chẳng phải là dâng đồ ăn tận miệng à.

Phải biết rằng không chỉ có mỗi thịt yêu thú chứa linh khí, thịt tu sĩ cũng chứa linh khí, bổ thật sự. Giống như Lâm Thừa Vũ trắng trắng mêm mềm vừa thấy liền biết ăn rất ngon.

“Con gà trống kia ngươi nuôi không tệ, đã Luyện Khí nhập thể.” Lâm Thừa Phong nhìn gà trống ở bên chân Trần Thính Vân mổ linh gạo.

Gà trống từ khi biết Trần Thính Vân đem linh gạo giấu ở trên người thì vẫn luôn đi theo, Trần Thính Vân đều theo thói quen lấy linh gạo trong không gian ra cho nó ăn.

Chuyên chọn cao cấp linh gạo tới ăn gà trống rõ ràng khởi bước liền so khác gà cao.

Cũng là Lâm Thừa Vũ vận khí tốt, người thôn Trần Điền hợp lại cùng nhau lừa tiền tài nhà bọn họ, hắn vậy mà lại từ một nơi chuyên chăn nuôi gà chọn trúng một con Luyện Khí nhập thể linh gà.

Gà trống dùng linh gạo nuôi đều không phải chỉ dùng để bái đường, càng có nhiều người lấy máu chứa thái dương tinh khí trong cơ thể gà trống dùng để luyện chế linh phù.

Con gà trống này chỉ bị Trần Thính Vân đặt tên Đại vương thật sự vận khí không tồi, không chỉ có thể bảo toàn mạng nhỏ tránh vận mệnh bị người lấy máu, sau khi đi theo huynh đệ Lâm gia từ đây liền gà chó lên trời*.

* Nguyên văn là "Một người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên”, ý chỉ khi một người đắc đạo thành tiên thì cả nhà, ngay cả gà, chó cũng được theo người này lên trời.

“Đại vương là Luyện Khí tầng mấy a?” Trần Thính Vân nghe Lâm Thừa Phong nói gà trống vậy mà cũng có thể tu luyện liền đỏ mắt.

Gà cũng có thể tu luyện, nàng vẫn là người thường.

“Kẻ hèn Luyện Khí tầng 2, huyết mạch một tia thái dương tinh khí đáng quý, đối phó yêu thú dưới Trúc Cơ kỳ vậy là đủ rồi.”

“Nga, như vậy cũng tốt.” Trần Thính Vân đảo nhẹ tròng mắt.

Lúc ban ngày gà trống đánh nhau đem tổ tôn ba người Trần nhị thẩm đánh đến hoa rơi nước chảy, nhìn thực lực có vẻ không tầm thường, nàng về sau cho gà trống nhiều linh gạo khao nó.

Sau khi nuôi tốt tuyệt đối là một cái trợ lực a, cái thái dương tinh khí gì đó vừa nghe liền biết rất oai.

“A! Các ngươi ăn chậm một chút!” Trần Thính Vân chỉ lo tiếp thu tu chân tri thức, sau khi hồi thần mới phát hiện một nồi to thịt kho vậy mà đã thấy đáy, vội vàng cầm đũa.

Lâm Thừa Phong không nói lời nào, tốc độ sử đũa chỉ có chứ không chậm, thịt ngân xà hùng cấp 7 chứa không ít linh khí, miễn cưỡng có thể giúp hắn dưỡng nội thương.

Nhị đệ từ trong thai bào đầu óc đã có vấn đề chỉ có thể dẫn hắn đi Tinh Châu Vực tìm đan dược mới có thể trị tốt.

Nếu đan dược hệ thống có đan phương, chỉ sợ Thương Côn đại lục điều kiện thiếu thốn cũng khó có thể tìm linh thảo.

Thịt ngân xà hùng kho tàu rất thơm, thực mau đã bị cướp ăn sạch.

Cơm chiều ăn no, tắm cũng giặt sạch, nhìn thời gian cũng chưa tới 8 giờ.

Khó trách cổ đại sinh hài tử nhiều, hoạt động sinh hoạt ban đêm quá ít. Không giống hiện đại, nghiện tiểu thuyết cùng trò chơi đều lười OOXX.

Trần Thính Vân không rảnh OOXX, lúc này nàng đang ở trong bếp bị Lâm Thừa Phong chỉ đạo làm lương khô lên núi.

Nguyên bản thịt ngân xà hùng có thể ăn đến hai ba tháng một buổi tối đã bị dùng hết, làm thành nồi to thịt kho, thịt kho tàu còn có chà bông.

Nhưng làm Trần Thính Vân đau lòng là.

Bởi vì Lâm Thừa Phong nói về sau đều không thể ăn đồ ăn bình thường, linh gạo cùng thịt yêu thú chứa linh khí mới có thể bổ sung linh khí cho tu sĩ.

Nhưng nàng hiện tại vẫn là người thường…… Liền nghĩa nàng thức đêm làm một đống lương khô tất cả đều muốn lọt vào trong bụng Lâm Thừa Phong với Lâm Thừa Vũ còn có gà trống.

Nhớ đến Lâm Thừa Phong nói chờ hắn giải độc xong sẽ giúp nàng đả thông kinh mạch dẫn khí nhập thể cũng không có thể an ủi được Trần Thính Vân ít nhiều.

Ngoại trừ đem toàn bộ thị ngân xà hùng ra nấu, mặt khác còn làm không ít cơm nắm linh gạo.

Làm Trần Thính Vân mệt mỏi quá sức.

Thật vất vả khi rạng sáng cuối cùng cũng dự trữ đủ một tháng lương khô, Lâm Thừa Phong còn ngăn nàng lại cướp đi một khẩu súng lục.

Lão tổ không hổ là lão tổ, Trần Thính Vân chỉ làm mẫu một lần, hắn liền biết, hơn nữa độ chính xác còn đặc biệt cao, bắn một phát liền làm ngọn đèn dầu dập tắt.

Quả thực chính là đem so với người sẽ tức chết.

Trần Thính Vân bĩu môi, trước khi trở lại phòng cho khách đưa cho hắn mấy chục viên đạn, đủ hắn luyện tập.

……

“Ác ác ác!!”

“Đã biết đã biết.” Trần Thính Vân bị tiếng gà trống gáy lớn vang dội đánh thức, chân trời cũng mới hơi hơi lượng. Híp mắt bò dậy chuẩn bị cho gà ăn, mở cửa ra liền gặp Lâm Thừa Phong.

“Đi cho gà ăn?”Lâm Thừa Phong cũng đã tỉnh, thấy Trần Thính Vân bị gà trống thúc giục rời giường ở ngoài cửa phòng liền hỏi.

Trong nhà này gà trống thay thế Lâm Thừa Phong bái đường đã luyện khí nhập thể có hai tầng công lực, chẳng trách gà trống trong thôn không dám gáy trước nó.

Đón đạo thứ nhất mây tía, thái dương tinh khí trong cơ thể gà trống cũng từ từ tăng lên.

“Là nha. Ân gà cứu mạng* đâu. Thuận tiện làm cơm sáng.”

* Bởi vì nó là gà cho nên không thể gọi là "ân nhân cứu mạng", nhân là chỉ người.

Trần Thính Vân đố kỵ tu sĩ này đó, cả một đêm không ngủ được đáy mắt vậy mà còn không có quầng thâm mắt.

“Sau khi ăn cơm sáng xong theo ta đi ra ngoài ruộng thu hoạch linh gạo đã chín.”

“Được.”

Lâm Thừa Phong vừa xuất hiện ở trong thôn, những thôn dân âm thầm rình coi một đám đều im như ve sầu mùa đông, không dám ngoi đầu sợ bị Lâm Thừa Phong tính sổ.

Thật ra phần lớn thôn dân thôn Trần Điền đều là công nhân Lâm gia thuê, chẳng trách bọn họ sẽ đối với Lâm Thừa Phong kiêng kị như thế.

Lâm Thừa Phong sớm đã nhận thấy được trên người những người đó như có như không ý muốn tìm hiểu, chẳng qua lúc này hắn không rảnh cùng những người này so đo, đi thẳng đến ruộng lúa chỗ núi lớn.

Trần Thính Vân tựa như tiểu tức phụ giống nhau đi theo sau Lâm Thừa Phong, một chút đều không có cái dáng vẻ đanh đá ngày hôm qua cùng Trần nhị thẩm đánh nhau, xem đến Trần nhị thẩm cả người đều đau.

Một nhà Trần nhị thẩm vẫn là không có quyết đoán như một nhà nguyên chủ có thể rời xa nơi chôn nhau cắt rốn, tâm vẫn còn hy vọng Lâm Thừa Phong ít nhiều cũng sẽ cho trưởng thôn thôn Trần Điền vài phần mặt mũi, sau khi âm thầm mua chuộc trưởng thôn thôn Trần Điền có thể tránh ở trong nhà không dám ngoi đầu.

“Nương, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Trần Đại Trụ ngày hôm qua ăn lỗ nặng, vừa nhớ tới con gà trống Lâm gia kia cùng Lâm Thừa Phong lòng liền sợ hãi.

“Chúng ta dứt khoát cũng giống cha mẹ nha đầu thúivkia bán đồng ruộng nhanh chóng dọn đi, tiền từ hôn sự cũng đủ một nhà chúng ta nửa đời sau sống qua.”

“Miệng ăn núi lở nơi nào hành a. Không có đồng ruộng chúng ta không sống được.” Đừng nhìn thôn Trần Điền có một nửa người đều nhờ linh điền Lâm gia mà sống, Trần nhị thẩm trong nhà vậy mà còn có thể có mấy mẩu ruộng trồng được linh gạo, làm cho bọn họ từ bỏ gà mái đẻ trứng vàng kia cùng cắt thịt sống trên người không khác gì nhau.

“Không được, ta đi tìm thôn trưởng nói chuyện.” Trần nhị thẩm tâm hoảng loạn từ cửa sau im ắng chuồn đi.

“Vừa mới nãy ta có cảm giác một nhà trần nhị thẩm kia rình coi chúng ta. Thật là không sợ chết, nếu ta đắc tội ngươi thì nhanh chóng chạy suốt đêm.” Trần Thính Vân một đường đi theo Lâm Thừa Phong một đường bát quái người thôn Trần Điền.

Mấy ngày nay nghẹn chết Trần Thính Vân, hiện giờ Lâm Thừa Phong đã biết lai lịch của nàng, nàng liền không hề khép kín, có thể thoải mái như thế liền thoải mái như vậy.

“A, không vội.” Lâm Thừa Phong lo đi phía trước, Lâm Thừa Vũ nhảy lộc cộc ở đằng trước dẫn đường, còn có một con gà trống theo sau, bọn họ ba người một gà nhìn thấy liền kỳ quái.

“Kia không phải để bọn họ tiện nghi?” Trần Thính Vân ghét nhất loại này ăn cây táo, rào cây sung.

Từ trong trí nhớ nguyên chủ biết được linh điền thôn Trần Điền sở hữu ban đầu đều là thuộc về Lâm gia, dựa vào linh điền này nuôi sống một đoàn người làm ruộng thuê nghèo khổ.

Thuê công ngày ngày làm việc, chính mình cũng khai hoang trồng ra loại gạo bình thường.

Đất ai khai hoang người đó đều có thể sở hữu, đến nha môn đăng ký nộp tiền một chút là được.

Người vận khí tốt còn có thể ở đất hoang khai ra linh điền, mấy mẫu linh điền trong nhà Trần nhị thẩm cũng từ đó mà ra.

Lâm gia chỉ nhìn trúng linh gạo, đối với hành vi của đám người làm thuê cũng mắt nhắm mắt mở.

Dần dần mới đem nơi này từ trăm người ở phát triển thành thôn Trần Điền hơn một ngàn dân cư.

“Tính tính, hiện tại vẫn là giải độc quan trọng.”Trần Thính Vân không lải nhải, bởi vì nàng nhìn thấy khí màu đỏ cam càng đậm.

Nghe nói đồng ruộng thôn Trần Điền này phía dưới có linh mạch chảy qua, chỉ là linh khí linh mạch quá ít, không khai thác được linh thạch, chỉ có thể trồng chút linh thực hấp thu linh khí để tu sĩ dùng ăn, trong đó gieo trồng nhiều nhất chính là linh gạo.

Linh gạo cấp cao tích cốc Trúc Cơ tu sĩ cũng có thể ăn cũng có lợi cho tu vi, chỉ là sản lượng quá ít đều bị các đại gia tộc chiếm lấy.

Cũng không phải tất cả mọi người có thể gieo trồng, nếu không Lâm gia cũng sẽ không nghĩ mọi cách bồi dưỡng càng nhiều linh bồi sư.

“Mẫu ruộng này có phải hay không là linh gạo cao cấp a?” Lúc Trần Thính Vân đi ngang qua một mẫu ruộng lúa thời lén cùng Lâm Thừa Phong kề tai nói nhỏ.

“Ngươi biết?” Lâm Thừa Phong rất có thâm ý mà nhướng mày.

“Ta có thể thấy được trên ruộng lúa có khí màu cam, mẫu điền này khí đậm nhất.” Trần Thính Vân có nguyên chủ ký ức, nàng nửa là hoài nghi nửa là suy đoán, trực giác được gạo này chất lượng tốt nhất.

“Không có dẫn khí nhập thể, nhưng mắt không tồi.”

Lâm Thừa Phong cũng có chút đố kỵ Trần Thính Vân.

------------

Edit: Kê Kê Mao Cầu