Chương 34: Cung tâm kế

Làm tổng đội trưởng tiểu đội bát quái, năng lực thu thập bát quái cùng khứu giác của Trần Thính Vân tuyệt đối là chuẩn cmnr.

Nếu nói Lục Viện Viện là thủ phạm chính, Liên Thần Tinh làm sư phụ tuyệt đối là người bày mưu đặt kế sau lưng.

Hai người bọn họ căn bản chính là cá mè một lứa, ai cũng không sạch sẽ.

So với Lục Viện Viện, Liên Thần Tinh lực sát thương còn lớn hơn.

Liên Thần Tinh lắm thủ đoạn, làm người hoàn toàn không bắt được nhược điểm.

Hiện giờ vì đại nghĩa diệt thân, tư thái công chính công bằng càng là bày ra mười phần.

Trần Thính Vân trước mắt một mình hiểm nguy, ở dưới mí mắt Liên Thần Tinh chỉ có thể dùng trí thắng được, tạm thời không thể cùng nàng đấu chính diện.

Thấy nàng đối với ái đồ cũng tàn nhẫn như thế, liền biết nữ nhân này tuyệt đối không phải người lương thiện.

“Dưỡng thương cho tốt, không cần nghĩ nhiều. Tạ sư huynh ngươi nếu đem Dưỡng Nguyên thảo đưa cho ngươi, thì là của ngươi.”

Sau khi Liên Thần Tinh đánh xong Lục Viện Viện trong mắt còn tràn đầy tâm sự, trong đó trộn lẫn áy náy với tiểu đồ đệ Trần Thính Vân, còn có đau lòng với cháu trai Tạ Vô Nhai, kỹ thuật diễn phức tạp như thế cũng thật mất công Liên Thần Tinh có thể suy diễn ra.

Nàng lấy lui làm tiến như vậy quả thực làm Tạ Vô Nhai trong lòng không khỏi sinh ra vài phần áy náy.

Chỉ là áy náy qua đi, đó là một tia gông xiềng nhẹ rơi xuống.

Trần Thính Vân bất động thanh sắc nhìn ở trong mắt, càng thêm khẳng định đây là một tay cáo già khó có thể đối phó.

May mắn nàng có bùa hộ mệnh, toàn bộ Tiên Tung Môn đều biết nàng đã bái đường thành thân, có một phu quân chính thức.

Trước khi Lâm Thừa Phong chết, nàng vẫn là thê tử danh chính ngôn thuận của Lâm Thừa Phong.

Không hưu thư, không tang sự, Liên Thần Tinh tạm thời không làm gì được nàng.

Bất quá Trần Thính Vân cũng biết rõ Liên Thần Tinh là muốn nước ấm nấu ếch xanh, chậm rãi mềm hoá nàng.

Chờ nàng Trúc Cơ kết đan, Lâm Thừa Phong đã sớm chết già, bạch cốt thành tro.

Liên Thần Tinh suy nghĩ thật kỹ.

Khi Liên Thần Tinh đi rồi, Trần Thính Vân tiếp tục nằm, nội tâm đã điên cuồng gọi đan dược hệ thống, muốn cùng Lâm Thừa Phong bát quái một màn xuất sắc vừa rồi.

Mà một bên khác, Nhị sư tỷ Doãn Đình đã đem Lục Viện Viện bị sư phụ đả thương đưa tới giếng trời.

Giếng trời là nơi xử phạt so với Tư Quá Nhai còn tàn khốc hơn.

Chỉ rộng 3 mét, tứ phía đều là vách đá vuông góc cao ngất trong mây, hướng lên trên xem chỉ nhìn thấy một cái lỗ, tựa như một cái giếng cạn sâu hơn một cây số, chẳng trách gọi là cái giếng trời.

Ở chỗ này, người bò không lên, chim bay cũng bay không xuống. Trừ phi là xử phạt kết thúc được cho phép ra ngoài, nếu không chỉ có thể trong gió lạnh lẽo không mái che đầu trải qua ngày ngày đêm đêm.

“Tam sư muội. Sư phụ lúc này đang nổi nóng, đợi sau khi nàng bớt giận liền sẽ thả ngươi ra ngoài. Ngươi yên tâm.”

Doãn Đình đem Lục Viện Viện mặt xám như tro nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, còn từ túi trữ vật bản thân lấy ra không ít dược trị nội thương còn có Tích Cốc Đan ra.

“Ban đêm lạnh, phải chú ý chút thân mình.”

Nhị sư tỷ Doãn Đình thấy Lục Viện Viện vẫn giống người gỗ vẫn không nhúc nhích, nàng thở dài một hơi rồi mới rời đi.

Lục Viện Viện sau khi Nhị sư tỷ Doãn Đình đi rồi liền bò dậy, chật vật lại hung tợn mà một tay đem dược chữa thương nhét vào trong miệng.

Nàng hận, hận sư phụ tàn nhẫn, càng hận Tạ Vô Nhai vô tình, còn có tiểu sư muội kia được sư phụ ưu ái mưu đồ thay thế được nàng!

Chờ nàng ra ngoài, người nợ nàng một lời xin lỗi một người cũng đừng nghĩ có thể thoát!

Nhị sư tỷ Doãn Đình rời giếng trời không lâu, đi ra ngoài trong chốc lát liền gặp một người.

Người nọ vô thanh vô tức trốn sau lưng một cây đại thụ, nếu không phải Nhị sư tỷ Doãn Đình quen thuộc nàng còn không nhất định phát hiện được.

“Nghĩ cách làm tiểu sư muội ăn không hết viên Dưỡng Nguyên đan kia.” Nhị sư tỷ Doãn Đình dùng âm thanh chỉ có đối phương mới có thể nghe được nhẹ nhàng nói.

“Còn về biện pháp, ngươi thấy thích hợp là được.”

Doãn Đình trước nay không phải một người nhân từ nương tay, đồ vật của nàng chỉ có nàng không cần, tuyệt đối không cho phép người khác đoạt.

Lục Viện Viện dám đoạt, vậy phải trả giá lớn.

Đôi khi, cũng không nhất định phải là sinh mệnh.

Ha hả.

Hơi hơi cong lên khóe miệng, Nhị sư tỷ Doãn Đình cảm thấy mỹ mãn mà nhẹ nhàng rời đi.

Nhị sư tỷ Doãn Đình rời đi, người nọ cũng từ sau đại thụ nhẹ nhàng đi ra.

Nguyên lai thế nhưng là Li Mạt Nhi.

Li Mạt Nhi không ngại bản thân trở thành cây đao trong tay Nhị sư tỷ Doãn Đình.

Chỉ cần quan hệ giữa nàng cùng Lục Viện Viện hoàn toàn chấm dứt.

Mà Li Mạt Nhi tuyệt đối sẽ không để Lục Viện Viện có cơ hội xoay người.

Chỉ tiếc Doãn Đình sư tỷ cũng không cho phép nàng gϊếŧ Lục Viện Viện.

Cũng đúng, lúc này trên đầu sóng ngọn gió, Lục Viện Viện nếu là đã chết, các nàng không nhất định có thể trốn khỏi tiên môn truy cứu.

Hiện tại tạm thời gϊếŧ không được Lục Viện Viện, Li Mạt Nhi lại sẽ không để nàng yên ổn.

Dưới sự âm thầm thao túng của Li Mạt Nhi, chuyện Lục Viện Viện không biết xấu hổ rải lời đồn lại một lần nữa đem Dưỡng Nguyên thảo 500 tuổi Tạ Vô Nhai sư huynh ở rừng Hắc Nham ngoài ý muốn đạt được chiếm làm của riêng giữa đệ tử Tiên Tung Môn âm thầm truyền lưu.

“Lại nữa? Lục Viện Viện này thật đúng là không biết xấu hổ a. Mỗi lần đều muốn đồ vật của Tạ sư huynh.”

“Cũng mất công nàng mở miệng nga. Dưỡng Nguyên thảo 500 tuổi, đây chính là cho các trưởng lão Kim Đan ăn.”

“Nghe nói cây Dưỡng Nguyên thảo này đã cầm đi luyện Dưỡng Nguyên đan cho tiểu sư muội Thiên linh căn mới vào cửa kia?”

“Nói Bành Ngọc sư huynh thật đúng là đầu gỗ a. Một chút cũng không hiểu thương hương tiếc ngọc, cư nhiên đem tiểu sư muội đánh thành trọng thương xém phế đi.” Các đệ tử đem đề tài bát quái trộn qua đảo lại.

“Đúng rồi đúng rồi, Bành Ngọc sư huynh thật là quá mê kiếm. Vì kiếm ý cư nhiên đả thương tiểu sư muội. Nghe nói tiểu sư muội bị thương rất nghiêm trọng, nói không chừng nếu trị không hết thì Thiên linh căn phẩm giai còn bị rơi xuống, nếu không Hồng Cát trưởng lão cũng sẽ không chịu thiệt mà giúp luyện Dưỡng Nguyên đan.”

Dưỡng Nguyên đan có thể nuôi dưỡng kinh mạch, nhưng là nó ẩn chứa linh khí nồng đậm có thể trợ giúp tiến giai một tiểu cảnh giới, bất luận là trưởng lão Kim Đan nào cũng đỏ mắt a.

Chỉ là Tạ Vô Nhai sư huynh đã đem hắc giao Kim Đan sơ kỳ giao lên rồi, Dưỡng Nguyên thảo này tự nhiên sẽ để Tạ Vô Nhai sư huynh xử lý, hắn muốn tặng cho tiểu sư muội Trần Thính Vân trị nội thương, kia cũng không gì đáng trách.

“Bất quá Bành Ngọc sư huynh thật đúng là gặp may mắn a, hắn là người thứ hai sau Tạ Vô Nhai sư huynh lĩnh ngộ kiếm ý. Ta ngày đó nhìn thấy, Bành Ngọc sư huynh kiếm ý đằng đằng sát khí bá đạo vô cùng, chỉ sợ tu vi rất nhanh là có thể đuổi kịp Tạ Vô Nhai sư huynh.”

“Tiểu sư muội Trần Thính Vân này cũng không biết trước kia là làm gì đó, nghe nói Bành Ngọc sư huynh ngày đầu tiên cùng tiểu sư muội giao đấu liền trong lúc vô ý chạm tới kiếm ý.”

“Trần Thính Vân? Nàng là một tiểu cô nương thôn quê.”

“Tiểu cô nương thôn quê? Ngươi hay là hù ta đi.”

“Chính là một tiểu cô nương thôn quê, còn đã thành thân. Ta nghe nói phong chủ Ngạo Nguyệt Phong, Liên Thần Tinh trưởng lão rất thích nàng, lúc này mới chọc đến Lục Viện Viện ghen ghét tức giận.” Đề tài bát quái đảo qua đảo lại về tới trên người Lục Viện Viện.

Bất quá bất luận như thế nào, dưới sự thao túng của người có ý đồ, thanh danh của Lục Viện Viện bị bại hoại* đến không sai biệt lắm.

* Bại hoại: đã suy đồi đến mức mất hết phẩm chất.

Chờ nàng từ nơi cấm túc đi ra, chỉ sợ sẽ tức đến hộc máu.

Dù vẫn là có những người chịu tin tưởng Lục Viện Viện, tỷ như nói La Mộng Kiều đầu óc đơn giản kia, chỉ là Tạ Vô Nhai cũng đã nói Dưỡng Nguyên thảo không phải cố ý vì Lục Viện Viện đào, La Mộng Kiều cũng chỉ có thể tức giận mà dậm chân.

Nàng cảm thấy Tạ Vô Nhai chính là thay lòng đổi dạ, cho nên mới sửa miệng.

Không phải một nam nhân tốt!

La Mộng Kiều có thể ngu xuẩn thành như vậy, cũng là thế gian hiếm có.

Nhưng làm Hồng Cát trưởng lão tức giận đến hộc máu.

Nếu không phải La Mộng Kiều còn có vài phần thiên phú luyện đan, hắn sớm đã đem đồ đệ ngu xuẩn này ném đi, đỡ phải tổn thọ bản thân còn bị nàng làm tức đến hộc máu.

Làm bọn hắn ngoài ý muốn chính là Lục Viện Viện ngày hôm sau liền từ nơi cấm túc được người khiêng ra.

“Là ai?! Là ai xuống tay với đồ nhi ta!” Liên Thần Tinh tức giận rồi.

Lục Viện Viện kinh mạch toàn thân đứt đoạn, nghe nói bị Yêu Nham Ưng từ trên giếng trời rơi xuống đả thương.

Nhưng đang yên lành một con Yêu Nham Ưng như thế nào sẽ bay qua cái giếng trời, mà Yêu Nham Ưng này còn làm Lục Viện Viện bị thương!

Lục Viện Viện vốn dĩ đã bị đánh một chưởng xử phạt, thương thế trong cơ thể không phải rất nặng nhưng cũng không nhẹ, có thuốc trị thương cũng phải an tâm tĩnh dưỡng mấy ngày mới có thể khỏi.

Kết quả Lục Viện Viện mới vào giếng trời chưa tới hai ngày đã bị Yêu Nham Ưng rơi xuống đả thương.

Làm sao có việc trùng hợp như vậy!

Lục Viện Viện vốn dĩ bị thương, lúc này càng là thương thế càng thêm nặng.

Được khẩn cấp đưa đến Xích Đan Phong, liền làm bạn cách vách với Trần Thính Vân.

“Như thế nào lại một người tổn thương kinh mạch.” Hồng Cát trưởng lão lắc đầu nhíu mày.

Hắn mặc dù là trị hết thương ngoài da của Lục Viện Viện, kinh mạch trong lúc nhất thời khó có thể chữa khỏi.

Nhưng Dưỡng Nguyên đan thật ra có thể. (Nghe cái mùi này là biết do bà nhị sư tỷ sai bà tứ sư tỷ kia làm rồi. Mà đừng tổn hại chị nhà là được )

Chỉ là thuật luyện đan của hắn có hạn, một bộ dược thảo chỉ ra một viên Dưỡng Nguyên đan, hiện giờ có hai người tổn thương kinh mạch, này nên làm sao mới phải?

“Sư phụ…… Sư phụ cứu cứu ta.” Lục Viện Viện sau khi tỉnh lại, nhìn thấy sư phụ Liên Thần Tinh ngồi ở mép giường liền kéo ống tay áo nàng, anh anh khóc thút thít.

Nàng không cảm nhận được linh lực lưu động trong cơ thể, thật giống như thân thể bị thủng vô số lỗ, linh khí không ngừng tràn ra bên ngoài.

Từ chỗ Hồng Cát trưởng lão biết được kinh mạch nàng bị hao tổn, Lục Viện Viện liền sợ hãi.

Nàng sợ bản thân bị bỏ đi, sợ bản thân thành một phế nhân không thể lại tu luyện, sợ bản thân không có biện pháp lại báo thù.

“Vi sư chắc chắn giúp ngươi điều tra rõ chân tướng, ngươi an tâm dưỡng thương.”

Liên Thần Tinh có thể tự mình đả thương đệ tử, nhưng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào dẫm lên mặt nàng.

Mà sau khi người Chấp Pháp Đường nghiêm túc kiểm tra qua thi thể Yêu Nham Ưng, phát hiện Yêu Nham Ưng vốn dĩ đã bị thương, khi bay đến giếng trời rốt cuộc thương thế quá nặng chịu không nổi rơi xuống, lại cứ như vậy vừa khéo rơi xuống vào cái giếng trời.

Con Yêu Nham Ưng này ước chừng lớn như voi, làm Lục Viện Viện đêm khuya ngủ trong không gian trật hẹp tránh không thể tránh vừa vặn làm bị thương.

Nếu không phải Lục Viện Viện có Trúc Cơ tu vi, chỉ sợ đã là thành bánh nhân thịt.

Kia hiện tại lại có vấn đề.

Dưỡng Nguyên đan chỉ có một viên, là cho Trần Thính Vân hay là cho Lục Viện Viện?

“Sư phụ! Kia đương nhiên là cho Viện Viện sư tỷ a.” La Mộng Kiều cao giọng.

“Ngươi bớt thêm phiền, lại đi luyện 50 lò Bổ Khí Đan.” Hồng Cát thấy La Mộng Kiều không phục, làm bộ muốn tăng gấp đôi thành một trăm lò, lúc này mới đem đồ đệ ngu xuẩn này đuổi đi.

“Dứt khoát vẫn là trộn vào trong Bổ Khí Đan làm nàng ăn xong đi đã.”

Vốn dĩ viên Dưỡng Nguyên đan này chính là vì Trần Thính Vân luyện chế, lúc sau lại nghĩ cách cứu trị Lục Viện Viện đi.

Hồng Cát tính toán khá tốt, nhưng hắn không nghĩ tới đồ đệ mình có thể gian xảo như vậy, nàng cư nhiên quay đầu liền chạy đến chỗ Trần Thính Vân còn muốn Trần Thính Vân đem Dưỡng Nguyên đan cho Lục Viện Viện.

Còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói nếu không phải Trần Thính Vân liên lụy Lục Viện Viện, Lục Viện Viện sẽ không bị sư phụ xử phạt, nàng không bị sư phụ xử phạt sẽ không bị nhốt lại, nàng không bị nhốt lại liền sẽ không bị Yêu Nham Ưng rơi xuống làm trọng thương.

Tóm lại tất cả đều là lỗi của Trần Thính Vân.

Thần logic nhưng làm Trần Thính Vân xem đến thế là đủ rồi.

La Mộng Kiều này đến bây giờ còn chưa bị người đánh chết, chỉ sợ là toàn bộ nhờ phúc của sư phụ đi.

Nguyên bản Trần Thính Vân cũng không cần Dưỡng Nguyên đan, nhưng bị La Mộng Kiều ỷ thế hϊếp người như vậy, nàng càng muốn đoạt viên Dưỡng Nguyên đan này.

Thuận tiện dạy La Mộng Kiều làm sao làm người.

------------

Edit: Kê Kê Mao Cầu

Tình tiết càng ngày càng hấp dẫn,

Xét thấy anh nhà nằm ngoài chuồng gà hơi lâu rồi đấy,

Tác giả có vẻ bỏ bê nam9.