Chương 31: Lại lần nữa bị đánh cho tàn phế

“Ngươi là cái hệ thống bán manh gì a! Bành Ngọc! Cảm ơn là thói quen dùng từ! over!” Trần Thính Vân một bên tránh né công kích đằng đằng sát khí của Bành Ngọc, một bên phun tào đan dược hệ thống.

“Là ta,”

“Mặc kệ! Lại phân tâm liền thật sự biến thành di ngôn! over!” Trần Thính Vân không kịp nghe đan dược hệ thống nói cái gì, sau khi đơn phương ngắc liên lạc, cầm kiếm trong tay cùng Bành Ngọc chém nhau đến keng keng vang lớn.

Thanh âm quá ầm ĩ, Trần Thính Vân cũng không phát giác được đan dược hệ thống lại khai phá ra công năng mới.

Bất đắc dĩ Tư Quá Nhai thật sự quá hẻo lánh, đều đánh thành như vậy cũng không có bất luận kẻ nào tới cứu Trần Thính Vân.

“Không phải như thế, không phải như thế, không phải!”

Bành Ngọc keng một phát đem kiếm trong tay Trần Thính Vân chém đứt, đoạn bị đứt kia một nửa cắm vào vách núi nham thạch, làm Trần Thính Vân chỉ có thể nhìn đoạn kiếm dư lại nửa thanh không làm nên việc gì.

“Con bà nó, lão hổ không phát uy ngươi xem ta là mèo bệnh?!” Trần Thính Vân từ trong không gian rút ra hai thanh dao phay, lập tức cho hắn một phát chém song đao.

Nếu có thể ôm lên được gà trống Kim Xán Xán nặng ước chừng hai trăm cân, lực cánh tay của Trần Thính Vân liền tuyệt đối không bình thường.

Một đôi dao phay cùng Bành Ngọc chém nhau, thật đúng là chặn lấy công kích đằng đằng sát khí của hắn.

“Đúng vậy, đánh! Chính là như vậy!” Bành Ngọc càng đánh càng hưng phấn, chiêu thức cũng càng lúc càng nhanh, kiếm khí chém đến đem Tư Quá Nhai đá bụi bay loạn.

Đệch!

Kiếm thuật lợi hại như vậy gọi là gì?!

Mỗi một chiêu mỗi một thức đều là sát khí che trời lấp đất, Kiếm Khiếu Phong này cũng quá bất công đi!

Trần Thính Vân càng thêm cảm thấy nếu nàng học được kiếm thuật này, nàng khẳng định cũng có thể đem đối phương đánh đến không chỗ trốn.

May mà song dao phay của nàng còn có thể đánh, nếu không lúc này đã sớm ngỏm củ tỏi.

“Ngươi rốt cuộc cái gì kiếm ý a a a!” Trần Thính Vân càng thêm cảm thấy bản thân khổ bức.

Bị sát khí che trời lấp đất bao phủ, cảm thấy trốn không thể trốn, Trần Thính Vân thậm chí theo bản năng định đào súng lục oanh Bành Ngọc.

Không đào súng lục đó là bởi vì lý trí còn sót lại của Trần Thính Vân, vẫn nhớ muốn mượn đường Tiên Tung Môn đi Thanh Nguyệt tiểu bí cảnh.

Cuối cùng, khi Bành Ngọc hai mắt đỏ ngầu giơ kiếm chém Trần Thính Vân, thuật che giấu giam cầm tu vi trên người Trần Thính Vân bị sát khí ngút trời kia phá tan, Trúc Cơ đấu Trúc Cơ vừa vặn.

Chỉ là tu vi Trần Thính Vân trước sau vẫn là kém Bành Ngọc một chút, huống chi kiếm tu còn có thể vượt cấp khiêu chiến.

Lúc này trong cơ thể Trần Thính Vân thật sự là cái gì gọi linh lực đều tiêu hao hết, mắt thấy không chỉ có bị đánh cho tàn phế còn phải bị gϊếŧ, Trần Thính Vân liền thật sự muốn đào súng lục ra ngoài.

Cuối cùng, bảo mẫu Tạ Vô Nhai kịp thời đuổi tới, sau đó dùng kiếm ý lĩnh ngộ từ Thiên Cực kiếm pháp cùng đỏ mắt Bành Ngọc đánh nhau thành trời đất u ám, cuối cùng một chân đá tỉnh đỏ mắt Bành Ngọc.

“Bành Ngọc, ngươi giỏi thật sự.” Tạ Vô Nhai ôm ngang ( kiểu bế công chúa) Trần Thính Vân chỉ còn lại hơi tàn nhanh chân rời đi.

Trần Thính Vân bị thương rất nghiêm trọng, Tạ Vô Nhai cũng không dám giống như lần đầu tiên chỉ cho nàng ăn chữa thương đan, bế ngang nàng vội vàng hướng tới Xích Đan Phong dược đường.

Bành Ngọc lo sợ bất an mà đuổi theo, cũng không kịp vui sướиɠ vì lĩnh ngộ kiếm ý.

“Đừng đuổi theo, tự mình đi tìm sư phụ chịu phạt.” Tạ Vô Nhai hừ lạnh.

“Là……” Bành Ngọc cải trắng héo ủ rũ cụp đuôi thay đổi phương hướng tới chỗ sư phụ Kha Cảnh Thiện đi nhận tội.

Lúc này Bành Ngọc thật sự là gặp rắc rối.

Trước đây không biết nặng nhẹ đả thương tiểu sư muội đã bị xử phạt đóng cửa ăn năn, lần này lại đánh quá hứng khởi xém gϊếŧ tiểu sư muội…… Tóm lại Bành Ngọc lần này gặp phiền toái lớn!

Nếu chứng thực Thiên Cực kiếm pháp ma tính khó thuần, chỉ sợ về sau Thiên Cực kiếm pháp sẽ trở thành tồn tại cấm kỵ.

Tạ Vô Nhai không muốn thừa nhận Thiên Cực kiếm pháp ma tính cao, hắn chỉ cảm thấy là người tập Thiên Cực kiếm pháp thiên phú kém, không có cách so sánh với khai sơn tổ sư, cho nên mới một phần của khai sơn tổ sư cũng học không được.

Lấy tốc độ Tạ Vô Nhai, hắn rất nhanh là có thể đuổi tới Xích Đan Phong đan dược đường, chỉ là nửa đường gặp phải Lục Viện Viện nghe được lời đồn nào đó gấp gáp trở về sư môn.

Lục Viện Viện cưỡi bạch hạc ở phía trên, nhìn thấy Tạ Vô Nhai ôm tiểu sư muội trong truyền thuyết hướng tới Xích Đan Phong, đầu nàng nóng lên liền ngăn người lại.

“Sư huynh, xảy ra chuyện gì? Là bị thương sao? Ta đưa nàng đi.” Lục Viện Viện ân cần hỏi.

Một đôi mắt đẹp lại âm thầm sát ý nhìn chằm chằm sau eo cùng đầu gối Trần Thính Vân chỗ tay Tạ Vô Nhai chạm vào.

Nàng cho rằng lời đồn chỉ là lời đồn, lại không nghĩ rằng thế nhưng là sự thật.

Bởi vì có người được chọn tốt hơn xuất hiện, sư phụ liền như vậy đem nàng thay đổi.

Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng!

Chẳng qua là một thôn phụ quê mùa đã thành thân mà thôi!

Cũng dám!

Cũng dám mơ tưởng Tạ Vô Nhai sư huynh!

Trần Thính Vân chỗ nào so được với nàng?!

Lục Viện Viện cảm giác bị nhục nhã, nội tâm hận đến đổ máu.

“Không cần.” Tạ Vô Nhai hiện tại hoàn toàn không dám buông ra Trần Thính Vân, hắn toàn bộ hành trình vẫn luôn dùng linh lực cưỡng chế ổn định kinh mạch của Trần Thính Vân, sợ hơi vô ý sẽ huỷ hoại căn cơ tu luyện của Trần Thính Vân.

Cũng bởi vì trong cơ thể Trần Thính Vân hỗn loạn, Tạ Vô Nhai cư nhiên tạm thời không có phát hiện Trần Thính Vân đã là Trúc Cơ tu vi.

Duy nhất tên kia phát hiện nhưng bởi vội vàng đánh gϊếŧ đến đỏ cả mắt, sau khi đầu thanh tỉnh cũng không nhớ tới, hắn cũng chỉ nhận thức bản thân vừa mới hình thành kiếm ý.

Thật thật là trời xui đất khiến, thật sự gặp may.

Lục Viện Viện sau khi bị cự tuyệt cũng không có khó chịu, mà là ngược lại ân cần nói mượn phi hạc cho Tạ Vô Nhai, bản thân an tĩnh đứng ở một bên.

“Đa tạ.” Tạ Vô Nhai nguyên bản ngự kiếm phi hành, chỉ là vì bận tâm truyền chân khí vào cơ thể Trần Thính Vân mới dùng phi hạc, hiện giờ có bạch hạc liền cưỡi lên bạch hạc tiếp tục đuổi tới Xích Đan Phong.

“Ác ác!”

Ai ngờ gà trống Kim Xán Xán cũng đúng lúc nhảy lên phi hạc, xém làm phi hạc bị đè nặng sụp xuống, phi hạc gian nan mà chấn cánh múa may vài vòng mới một lần nữa cân bằng.

Đây là Tiên Tung Môn đệ nhị chỉ có bị gà trống Kim Xán Xán đè- phi hạc, vẫn là một con công, chỉ có thể nói thảm.

Gà trống Kim Xán Xán vẫn luôn đi theo bên người Trần Thính Vân, thời điểm Bành Ngọc áp chế Trần Thính Vân đánh túi bụi, nó liền chạy tới chỗ Tạ Vô Nhai bên kia mật báo.

Nếu không Tạ Vô Nhai còn không nhất định có thể kịp thời chạy tới như vậy.

Hiện giờ Tạ Vô Nhai muốn mang Trần Thính Vân đi, trung thực hộ hoa sứ giả- Kim Xán Xán lại sao có thể bị ném xuống.

Lúc nào cũng theo sát Trần Thính Vân, đây là gà trống Kim Xán Xán.

“Không biết liêm sỉ.” Lục Viện Viện như cũ đứng tại chỗ, cắn môi dưới tức giận.

Chỉ là Lục Viện Viện cũng không biết dưới hành động của người có ý đồ, chuyện nàng hào phóng khẳng khái mượn hạc cũng không có truyền hay được mọi người khen ngợi, ngược lại một lời đồn khác càng diễn càng liệt.

Trần Thính Vân lại lần nữa bị Bành Ngọc đả thương căn bản không thể giấu, Tạ Vô Nhai anh hùng cứu mỹ nhân còn đánh Bành Ngọc một trận cũng bị người biết được.

Bành Ngọc dù sao cũng là sư đệ của Tạ Vô Nhai, dưới sự cố ý của Tạ Vô Nhai, chuyện Bành Ngọc vì kiếm ý lại lần nữa ỷ lớn hϊếp nhỏ cùng Trần Thính Vân đánh nhau cũng không dậy lên làn sóng gì, mà là bị Kha Cảnh Thiện sư phụ ngầm hung hăng xử phạt hắn cho xong việc.

Rốt cuộc sự thật chân tướng bất luận đối với Ngạo Nguyệt Phong hay Kiếm Khiếu Phong đều không tốt.

Một người thẳng đến não không nếp nhăn, trong đầu trừ kiếm ý ra vẫn là kiếm ý.

Một người bị mấy cây linh thảo mua chuộc ngốc fufu bồi luyện, thật là vừa ngốc lại đơn thuần, bị người đánh cho tàn phế hai lần, ngốc đến làm người đau lòng.

Trong lòng nhịn không được định lại đánh Bành Ngọc mấy trận.

Cố tình thật đúng là làm cho bọn họ cân nhắc xuất ra kiếm ý.

Cũng không biết nói hai sư huynh muội này làm sao cho tốt.

Tạ Vô Nhai cố ý áp xuống chuyện giao dịch giữa Bành Ngọc cùng Trần Thính Vân, làm việc to hóa việc nhỏ, việc nhỏ hóa không, không có người thứ năm biết càng tốt.

Chân tướng chuyện Trần Thính Vân bị thương nhưng thật ra không có khiến cho người khác bàn tán, hành động Lục Viện Viện nửa đường ngăn lại Tạ Vô Nhai lại bị người có ý đồ bẻ cong thay đổi, tuy rằng trên thực tế Lục Viện Viện ngăn Tạ Vô Nhai lại ý muốn ban đầu cũng không đơn giản.

Có lời đồn nói Lục Viện Viện nhìn thấy Tạ Vô Nhai ôm Trần Thính Vân bị thương chạy đến cấp cứu làm Lục Viện Viện ghen, Lục Viện Viện định giả ý hỗ trợ thực tế là hạ độc thủ với Trần Thính Vân, kết quả bị Tạ Vô Nhai nhìn thấu mới làm âm mưu không thực hiện được.

Cái lời đồn này nguyên bản không thể nào có thể tin, cố tình sau khi Tạ Vô Nhai đưa Trần Thính Vân đi Xích Đan Phong một tấc cũng không rời, vẫn luôn trông coi Trần Thính Vân, việc này liền làm bên ngoài nổi lên huyên náo lời đồn có vài phần chân thật.

“Đỡ chút nào chưa?” Tạ Vô Nhai nhìn Trần Thính Vân lại lần nữa nằm liệt như tử thi trên giường bệnh.

“Không đỡ……” Trần Thính Vân sợ bị người Xích Đan Phong đan dược đường nhìn thấu tu vi, nằm ở trên giường bệnh cũng lo lắng đề phòng.

Lần này so lần trước nghiêm trọng hơn một chút, bất quá so với linh khí nhập thể (ở thác nước) như cũ vẫn là gặp sư phụ.

May mắn thừa dịp Tạ Vô Nhai buông lỏng hết sức, Trần Thính Vân lại lần nữa lén thi triển pháp thuật che giấu tu vi, lại có cách nói Tạ Vô Nhai đưa linh lực vào làm kinh mạch mở rộng, nếu không Trần Thính Vân lần này thật sự muốn quay xe.

“Ta định trở về Ngạo Nguyệt Phong.” Trần Thính Vân cực lực biểu hiện ra đối với uống thuốc chữa thương không vui.

“Ngạo Nguyệt Phong…… Chờ dưỡng thương xong lại về đi.”

Lục Viện Viện đã trở lại, mà bên ngoài lại truyền ra lời đồn thất thiệt như vậy, dù Tạ Vô Nhai tin tưởng Lục Viện Viện sẽ không làm ra chuyện như vậy, chỉ là có thể tránh đi tai tiếng vậy tạm thời tránh đi tai tiếng cũng tốt.

Tạ Vô Nhai thẳng nam không sai, hắn vẫn là có trực giác không yếu.

Nếu làm Trần Thính Vân lúc này trở lại Ngạo Nguyệt Phong, chỉ sợ sẽ loạn càng thêm loạn.

“Nga……”

“Ngươi đang làm cái gì?”

“!” Trần Thính Vân trừng mắt.

Thính lực nàng hình như xuất hiện ảo giác.

Toàn thân trên dưới không có cách nhúc nhích, nàng chỉ có thể lo lắng đề phòng mà trái phải nhìn xem, trừ Tạ Vô Nhai trước mắt ra nhìn không thấy người thứ hai.

Chẳng lẽ là Lâm Thừa Phong dùng thuật ẩn nấp?

“Đang làm cái gì?” Tiếng của Lâm Thừa Phong lại một lần nữa vang lên.

Trần Thính Vân chớp chớp mắt, nàng một bên phân tâm nghe giọng Lâm Thừa Phong, một bên âm thầm nhìn chằm chằm Tạ Vô Nhai trước mắt, chỉ là nhìn thấy mặt than của hắn vẫn không thay đổi, hắn hình như không có phát hiện bất kỳ cái gì?

“Tạ sư huynh, ngươi có đói bụng không, ngươi nếu không thì đi ăn một bữa cơm?” Trần Thính Vân cố ý muốn đem Tạ Vô Nhai đi.

“Ngươi đói bụng? Cũng đúng, ngươi còn chưa tích cốc, cũng là lúc đói bụng. Là ta sơ sót.” Tạ Vô Nhai không nhúc nhích, mà là gọi người chờ phân phó bên ngoài đi lấy chút thức ăn thích hợp cho thương thế lại đây.

“……” Nàng không phải muốn ăn cái gì.

Nhưng mà lúc này Trần Thính Vân chỉ có thể xấu hổ mà không mất lễ phép nói cảm ơn, sau đó ở trong lòng vừa tính vừa hỏi:

“Có chuyện gì a?”

“Là ta hỏi ngươi đã xảy ra chuyện gì mới đúng.” Lâm Thừa Phong nói.

“!”

Hệ thống phân biệt đối xử quá rõ ràng đi!

Này rõ ràng chính là điện thoại một chiều!

------------

Edit: Kê Kê Mao Cầu