Chương 3: Lên núi tìm thuốc

“Nga…… Sao không nói sớm.” Trần Thính Vân xem qua không ít tiểu thuyết tu chân, đan dược hệ thống này vừa nghe liền biết cùng có quan hệ với luyện đan thăng cấp. Không nghĩ tới một ngày nàng vậy mà bốc trúng vé số.

Cẩn thận ngẫm lại, nàng đã bị sét đánh đến một thế giới khác, xuất hiện một cái đan dược hệ thống cũng không có gì kỳ quái?

Trần Thính Vân thời gian ngắn tiếp thu quá nhiều việc ly kỳ , thấy đan dược hệ thống cũng không kinh ngạc bao nhiêu.

“Ngươi yêu cầu ta làm cái gì?”

“…… Luyện đan thăng cấp.”

Nói xong câu đó, bất luận Trần Thính Vân sờ lại sờ Lâm Thừa Phong như thế nào, cái âm thành máy móc kia cũng không hé răng.

Chơi quá làm người bị chọc giận.

Trần Thính Vân bất đắc dĩ đành phải tạm thời dừng đối thoại cùng đan dược hệ thống.

Bất quá như thế nào cũng tốt, ít nhất đã biết đan phương của cảnh thiên đan, thấy được một chút hy vọng phục hồi.

Hơn nữa nghe ngữ khí của hệ thống là muốn nàng luyện đan thăng cấp, mượn tay với người đoán chừng cũng không được chỗ tốt gì.

Đạo lý hoài bích* là có tội nàng rất rõ, mấy năm mạt thế nàng cũng không dám để người khác biết mình có cái không gian thật lớn. Nàng dứt khoát lát nữa lên núi thử vận may, nhìn xem có thể hay không tìm được linh thảo yêu cầu trong đan phương của cảnh thiên đan.

* Hoài bích có tội: nguyên văn là" thất phụ vô tội, hoài bích có tội" ý là lão thất phu vốn không có tội, nhưng vì lão sở hữu thứ bảo ngọc quý giá mà thân phận của lão không xứng để có được, khiến người ta thèm thuồng để ý, ấy chính là cái tội.

Ở trong trí nhớ nguyên chủ, sau lưng núi lớn của thôn Trần Điền thường xuyên có xuất hiện linh thảo, nếu muốn cứu sống tiện nghi phu quân e rằng chỉ có thể lên núi thử vận may.

Cũng không biết thu thập linh thảo xong nên làm cái gì thì…… Đi một bước tính một bước đi, dù sao thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng*.

* mọi chuyện đến cuối rồi cũng êm xuôi, nếu chưa ổn thì chắc chắn chưa phải cuối cùng.

Từ trong phòng đi ra , Trần Thính Vân liền tìm cái sọt xách vác đao đốn củi chuẩn bị lên núi.

“Đại vương cũng cùng ta đi thôi.” Đại vương là tên mà Trần Thính Vân đặt cho gà trống. Trần Thính Vân không dám khinh thường con gà ước chừng chỉ nặng 20 cân này. Ở trong mắt Trần Thính Vân, con gà chỉ ăn linh gạo lớn lên này cùng thú biến dị tại mạt thế không có khác nhau. Hiện tại có ích cho nàng nhiều.

Nàng hiện tại đã đổi thân xác, đã không có luyện khí nhập thể lại mất đi dị năng hệ thủy, so với người thường không khác nhau là bao, một con gà so với nàng cũng lợi hại hơn.

Nàng một mình lên núi, núi lớn bên ngoài cũng không bảo đảm không có nguy hiểm, phải biết rằng thường xuyên có yêu thú xuống núi phá thực vật trong linh điền, mang theo gà trống ít nhất còn có thể báo động trước.

“Ác ác.” Gà trống kêu hai tiếng, Trần Thính Vân coi như nó đồng ý. Đem gà trống bỏ vào sọt, Trần Thính Vân đeo sọt lên lưng mang theo dao chẻ củi liền lên núi.

Trên thực tế gà trống cũng đã xác định Trần Thính Vân, tận mắt thấy nàng đem linh gạo giấu đi, gà trống tuyệt đối sẽ không làm đồ ăn của mình thoát khỏi phạm vi tầm mắt của nó. Trần Thính Vân không cõng gà trống lên núi, gà trống cũng sẽ không rời khỏi Trần Thính Vân quá 3 mét.

“Nhị thúc, ta muốn lên núi tìm dược, ngươi ở nhà không cần đi ra ngoài, chờ ta về nấu cơm.”

“Ân.” Tiểu hài tử Lâm Thừa Vũ ngốc hề hề đáp lời nàng rồi tiếp tục chơi đồ chơi có ích cho trí tuệ mà Lâm phụ mua cho.

Ai. Trần Thính Vân không tiếng động thở dài, khóa kỹ cửa liền đi. Bên tay trái chính là nhà Trần nhị thẩm, so với nhà hai huynh đệ Lâm gia gạch xanh nhà ngói thì chỉ là gạch đất phòng thấp bé đơn sơ ngay cả vách tường cũng chỉ cao hơn 1 mét. Trần Thính Vân vừa mở cửa ra sân liền thấy Trần nhị thẩm từ vách tường đất nhú cổ lên tò mò nhìn nàng.

“Nhị thẩm chào buổi sáng .” Trần Thính Vân thân thể còn chưa khôi phục, nói chuyện nhỏ nhẹ yếu ớt, nhìn như bệnh nặng mới khỏi.

Trần nhị thẩm nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Trần Thính Vân, trong lòng nói thầm Vân nha đầu này không phải bị bệnh lao sao, như thế nào còn chưa có chết……Chẳng lẽ cha mẹ Vân nha đầu cuối cùng vẫn là không đành lòng?

Việc ha mẹ nguyên chủ cho uống bạo nguyên canh thúc ép làm sắc mặt hồng hào làm bộ bệnh lao khỏi hẳn Trần nhị thẩm cũng biết, thậm chí là chủ mưu xung hỉ hôn sự.

Dựa vào bạo nguyên canh thúc ép làm sắc mặt hồng hào, có toàn bộ người trong thôn làm chứng thân thể Vân nha đầu chính là vô cùng tốt, gả vào Lâm gia lúc sau chết thì cũng là bị Lâm đại thiếu gia khắc chết, chính thức hợp bát tự cũng đã lạy gà trống, quá trình xung hỉ cũng không bị gián đoạn, cũng không sợ sau này bị truy cứu, thậm chí Vân nha đầu nếu chết còn có thể ngược lại một bút đòi đền tiền.

kế hoạch lúc đầu chính là như vậy mưu tính, Trần nhị thẩm trong đó cũng đã chiếm không ít chỗ tốt, dựa vào chiếu cố huynh đệ Lâm gia một ngày ba bữa cơm cùng giúp xử lý hôn sự tham ô không ít ngân lượng.

Thôn Trần Điền xưa nay có tập tục là khách khứa chia đồ ăn tại yến tiệc, chia sẻ phúc khí, lúc sau lại tổ chức thành hôn yến xung hỉ, lương thực Lâm gia tiêu hao sạch sẽ cũng có nguyên do, che giấu Trần nhị thẩm mượn chiếu cố Lâm gia một ngày ba bữa cơm thuận tiện đem lương thực Lâm gia biến mất không dấu vết.

Trần nhị thẩm trước đó tính ăn xong tiệc cưới ngày hôm qua cũng không hề tới Lâm gia cách vách, chính là tâm lúc này lại không yên tâm mới nơm nớp lo sợ mà đi qua làm một cơm sáng.

Chỉ là Trần nhị thẩm trong lòng có quỷ, căn bản không dám tới gần hôn phòng, cũng không thấy được Trần Thính Vân đã sớm từ hôn phòng ra ngồi yên ở sau sân ngẩn người từ sáng sớm.

Nhìn thấy Trần Thính Vân có thể ra cửa, bà ta liền cho rằng cha mẹ nguyên chủ không nỡ rót bạo nguyên canh. Nghĩ Vân nha đầu còn sống, bà ta sợ bị bại lộ.

“Vân nha đầu a, tướng công ngươi khỏe lên chút nào chưa?” Trần nhị thẩm giả nhiệt tình hướng Trần Thính Vân hỏi, nghĩ thầm xung hỉ đừng thật sự đem người cứu sống. Nếu Lâm Thừa Phong sống lại, lấy Lâm đại thiếu gia trước giờ khôn khéo, những việc bọn họ làm sợ khó có thể giấu được.

“Cũng vẫn như vậy, mặt vẫn sưng to nằm trên giường, ta không dám nhìn……” Trần Thính Vân khi nói lời này còn sợ hãi rụt rè, bộ dáng như là bị dọa sợ.

“Vậy ngươi đây là?” Trần nhị thẩm nhìn thấy Trần Thính Vân đeo sọt, bên trong còn có một con gà trống. Trần nhị thẩm trong lòng có chút hiểu rõ.

“Ta định lên núi tìm nấm. Trong nhà cũng không có gì ăn, về sau cứ để ta nấu cơm đi, không làm phiền nhị thẩm tử nữa.” Trần Thính Vân một bộ dáng lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó nhận mệnh.

Trần nhị thẩm này chính là cái tai họa, trước mắt Lâm Thừa Phong chưa tỉnh lại, Trần Thính Vân cũng không dám để bất kỳ người ngoài nào tiến vào Lâm gia.

Trần nhị thẩm không hề nghi ngờ. Trên thực tế nguyên chủ bị bệnh lâu như vậy, cha mẹ lại quá trọng nam khinh nữ, tính cách chính là từ nhỏ đến lớn bị hành hạ sinh ra sợ hãi rụt rè, bị cha mẹ bán cũng không dám phản kháng.

“Được a, các ngươi về sau sinh hoạt cho tốt, chờ Lâm gia chủ trở về thì tốt rồi. Nếu đại thiếu gia có xảy ra chuyện gì…… Thấy ngươi chiếu cố hai vị thiếu gia, Lâm gia cũng sẽ không làm khó dễ ngươi.” Trần nhị thẩm hư tình giả ý mà quan tâm hai câu xong liền đem đầu từ tường đất rút đi xuống.

“Cảm ơn nhị thẩm……” Trần Thính Vân yếu ớt nói lời cảm tạ bị tường đất ngăn cản. Trần Thính Vân tiếp tục đi, trên đường trong thôn mới đi được mấy chục mét lại lòi ra vài ba bà tám tò mò mà tiến tới.

“Vân nha đầu đây là đi đâu a?” tức phụ Trần đại cẩu hỏi, hướng sọt Trần Thính Vân nheo mắt.

“Ta lên núi nhìn xem có thể hay không tìm được một ít nấm……” Trần Thính Vân tiếp tục dùng thanh âm yếu ớt nhỏ nhẹ đáp lại. Thôn Trần Điền nơi nơi đầy người theo dõi. Đến việc tìm rau dại cùng nấm cũng phải che giấu.

Ngày hôm qua tham gia hôn yến mọi người tất cả đều biết gạo thóc, thịt, đồ ăn Lâm gia sớm bị người trong thôn chia nhau ăn sạch, chẳng trách Vân nha đầu mới gả qua ngày đầu tiên liền phải lên núi tìm nấm tìm rau dại.

Bởi vì nguyên chủ thường xuyên lên núi tìm nấm rau dại mang về nhà, các nàng cũng không có hoài nghi lời Trần Thính Vân nói. Huống chi tức phụ trần đại cẩu căn bản không quan tâm Trần Thính Vân lên núi làm gì.

“Lâm đại thiếu gia khỏe lên chút nào chưa?”

“Vẫn là bộ dáng cũ…… Nhị thẩm nói chờ phụ phân trở về liền tốt lên.” Trần Thính Vân trong mắt toát ra vẻ hoảng sợ, rõ ràng là bị Lâm Thừa Phong dọa.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Trần Thính Vân nói một buổi làm những người có tâm tư khác tạm thời thu hồi tâm tư. Nhìn bóng dáng Trần Thính Vân càng đi xa, ba cô sáu bà tiếp tục cùng nhau lẩm nhẩm lầm nhầm.

“Ngươi nói lâm đại thiếu gia kia có thể tỉnh lại không?

“Lo, ta thấy khó lắm, Vân nha đầu vừa nhìn liền biết chính là tướng khắc phu bạc mệnh. Ta nói đại cẩu tức phụ, tam nha đầu nhà ngươi không phải đến tuổi gả chồng rồi sao? Thấy lão đại nhà bọn họ không tốt lên được, tam nha đầu gả cho lâm nhị thiếu gia kia làm thiếu nãi nãi, đồng ruộng trong thôn còn không phải thành của các ngươi.”

“Nói bừa cái gì nha, tam nha đầu của ta là phải gả lên thành."

“Vẫn là cha mẹ Vân nha đầu xuống tay mau, một bút thu sính lễ xong cả đêm dọn đến trong thành. Nghe nói Trần Thiên Tứ còn quen được khuê nữ nhà cử nhân, không chừng liền thành con rể nhà cử nhân lão gia.”

“Đoán chừng là sợ Lâm gia chủ trở về liền tìm nhà bọn họ tính sổ.

……

Trần Thính Vân đã đi thật xa, nghe không được dù một chút mấy người đó bát quái cái gì. Nàng cũng không quan tâm, lúc này nàng chỉ nhớ đến cảnh thiên đan đan phương. Một đường theo đường núi mà leo, đi được hơn một canh giờ, cũng không nhìn ra linh thảo. Có lẽ Trần Thính Vân thật sự quá phế đi, đan dược hệ thống nhịn không được mà nhắc nhở nàng:

“Phía tay trái đi thêm 100 trượng có một gốc nhỏ kim tơ thiên cảnh 10 tuổi .”

“Thật không? Cám ơn nhiều!” Trần Thính Vân nghe theo nhắc nhở của hệ thống đi tìm, thật đúng là nàng đào được một cây kim tơ thiên cảnh non. Chỉ tiếc mới 10 năm, không đủ trăm năm để làm thuốc.

Thà có còn hơn không có, Trần Thính Vân đem cây kim tơ thiên cảnh thu vào ngọc bội không gian xong lại tiếp tục xúi giục hệ thống giúp nàng tìm.

Đi tìm tiếp một hồi, cũng chỉ tìm được ba bốn cây chủ dược, mấy cây khác không có biện pháp tìm. Tính tìm đủ rồi, Trần Thính Vân cũng không thể luyện, đan lô gì gì đó nàng đều không có, vẫn không thể dùng nồi nấu nước xào rau luyện cảnh thiên đan cho Lâm Thừa Phong a.

Trần Thính Vân vẫn thật ra lạc quan, tìm được vài linh thảo chủ yếu liền xuống núi đi về. Ngay khi Trần Thính Vân xoay người xuống núi, gà trống trong sọt đột nhiên kêu ác ác dồn dập cảnh cáo.

---------------

Edit: Kê Kê Mao Cầu

Ngày đầu nên muốn cố gắng bão chương cho mng. Mau khen thưởng mình đi a!!!!