- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Cổ Đại
- Ta Ở Tiên Giới Làm Ruộng
- Chương 28: Cảm ơn Tạ gia gia
Ta Ở Tiên Giới Làm Ruộng
Chương 28: Cảm ơn Tạ gia gia
Vì mau chóng “Trúc Cơ”, Trần Thính Vân thực không biết xấu hổ mà giả làm thiên tài học bá.
“Đại sư tỷ, cái này ta cũng học xong rồi.” Trần Thính Vân bước nhỏ đi đến trước mặt Đại sư tỷ Phương Thiển giao bài tập.
“Lại học xong rồi? Xem ra ta cũng nhanh dạy không được ngươi.” Phương Thiển lắc đầu.
Phương Thiển quả thực là khuôn mẫu Đại sư tỷ tiêu biểu, mặt lãnh tâm nhiệt( ngoài lạnh trong nóng), đối với nhóm sư muội hết sức nghiêm khắc.
Một ít đệ tử mới nhập môn nhắc đến Phương Thiển Đại sư tỷ một đám đều trong lòng sợ sệt.
Cùng ôn nhu như nước nói nhỏ nhẹ- Liên Thần Tinh Nhị với sư tỷ Doãn Đình hoàn toàn khác biệt.
Bất quá cũng bởi vì Đại sư tỷ đủ nghiêm khắc, không có người dám lười biếng tu luyện.
Ít nhất sau khi Trần Thính Vân bị giao cho Phương Thiển dạy cái gì sẽ ra cái đó.
Người ngoài thấy là Đại sư tỷ có cách dạy dỗ cho nên Trần Thính Vân mới có thể tu luyện thần tốc.
Nhưng mà Trần Thính Vân tu luyện có tiến bộ hiệu quả vượt bậc như vậy, kỳ thật là Trần Thính Vân muốn nhanh “Trúc Cơ”, có được tư cách tham gia rèn luyện Thanh Nguyệt bí cảnh nửa năm sau.
Có Nguyên Anh lão tổ Lâm Thừa Phong dạy dỗ, trước khi Trần Thính Vân bái nhập Tiên Tung Môn sớm đã học cái Tiên Tung Môn gọi là tuyệt học không truyền ra ngoài.
Nàng chỉ có thể dựa vào kỹ thuật diễn, biểu hiện ra bản thân thông minh tuyệt đỉnh, học cái gì sẽ ra cái đó.
Trên thực tế Trần Thính Vân thật đúng chính là học cái gì sẽ ra cái đó, Lâm Thừa Phong còn thường xuyên dùng bộ đàm đan dược hệ thống nói chuyện phiếm từ xa điều khiển chỉ dẫn Trần Thính Vân học tập, Trần Thính Vân tu luyện chính là một ngày cũng không thụt lùi.
Chỉ có luyện đan…… Gia hỏa này vẫn như cũ không thích luyện đan, Lâm Thừa Phong không ở bên cạnh, nàng liền vui mừng rỡ tiêu dao (ung dung, tự tại).
Đan dược hệ thống thăng cấp, chỉ có thể dựa vào Lâm Thừa Phong.
Cố tình đan dược hệ thống còn thường nổ ra linh thực linh tài cùng với đan phương, trời mới biết Trần Thính Vân chỉ là đi ngang qua một đám sư huynh, sư tỷ sư thúc, trưởng lão mà thôi, đan dược hệ thống cư nhiên liền đều tuôn kể ra đồ vật người ta mang theo trên người.
Này không phải dụ dỗ Trần Thính Vân gϊếŧ người cướp của sao.
May mắn Trần Thính Vân ý chí kiên định nhịn xuống, không để thế lực tà ác dụ hoặc.
Dù sao Lâm Thừa Phong không ở đây, không cần nàng luyện đan, ha, ha, ha!
“Đại sư tỷ, ta có thể học kiếm không?” Trần Thính Vân nhút nhát sợ sệt mở miệng hỏi.
“Vì sao?” Phương Thiển nghi hoặc.
“Học kiếm xong, sẽ không bị người khi dễ.” Trần Thính Vân cúi đầu nói.
Phương Thiển nhìn đỉnh đầu Trần Thính Vân, thực không ngờ nàng sẽ trả lời như thế.
Xem ra tiểu sư muội cũng thật sự không phải cục bột mềm nghe lệnh người khác, bất hạnh không biết đấu tranh.
Như thế, liền có thể mơ hồ hiểu được một chút tiểu vì sao sư muội học pháp thuật ôn hòa đều có thể thi triển ra kết quả đằng đằng sát khí.
Ngạo Nguyệt Phong công pháp truyền thừa xuống dưới có rất nhiều loại, đa số về phòng ngự cùng phụ trợ, ít chủ động công kích.
Đây cũng là thuận theo linh căn thiên phú, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.
Tiểu sư muội chỉ sợ là không cam lòng.
Tu tiên vốn chính là quá trình gian nan tranh đấu với trời, tiểu sư muội nếu là có thể hiểu ra triệt để, ngày sau chắc chắn có một phen thoát thai hoán cốt.
Không thể không nói Phương Thiển Đại sư tỷ thật là đem Trần Thính Vân nghĩ đến quá tốt đẹp.
Đằng đằng sát khí vốn dĩ chính là bản tính Trần Thính Vân.
Liền tính là Thủy linh căn mềm như bông, nàng cũng có thể không nói hai lời nện chết người.
“Việc này ta không làm chủ được. Ngươi nếu muốn học, ta liền hỏi ý sư phụ.” Ngạo Nguyệt Phong cũng không thiện (giỏi) kiếm, càng có rất nhiều pháp thuật ứng dụng. Kiếm thuật đơn giản Phương Thiển có thể dạy, nhưng không nhất định có thể dạy thật tốt.
“Nàng nếu thích, kia liền để nàng đến Kiếm Khiếu Phong học đi.” Liên Thần Tinh đồng ý.
Ôn nhu cười nhạt che giấu thâm ý gãi đúng chỗ ngứa.
“Ta đi, ta đưa tiểu sư muội đi!” Tứ sư tỷ Li Mạt Nhi nóng lòng xung phong, tiểu sư muội càng tốt, nàng liền càng cao hứng.
Chờ Lục Viện Viện xong nhiệm vụ trở về thấy tiểu sư muội cùng Tạ Vô Nhai ở bên nhau, cũng không biết nàng sẽ có phản ứng gì.
Chỉ sợ là bị tức đến muốn hộc máu đi!
Ngẫm lại liền vui vẻ.
Tha thứ Li Mạt Nhi mấy năm nay đều bị phân biệt đối sử làm cho tâm tính vặn vẹo.
Người khác thấy Liên Thần Tinh đối xử bình đẳng, kỳ thật Li Mạt Nhi biết không phải.
Ngay từ đầu Li Mạt Nhi cũng cho rằng Liên Thần Tinh là sư phụ tốt, nếu không phải nàng trong lúc vô ý phát hiện Liên Thần Tinh âm thầm thiên vị Lục Viện Viện, nàng thật đúng là tin Lục Viện Viện tà, cho rằng những linh thảo đó của nàng đều là vận may tốt tự mình làm nhiệm vụ tìm được.
Nhiều lần ra ngoài làm nhiệm vụ đều có thể viên mãn hoàn thành cũng đạt được các loại khen thưởng của nhiệm vụ đường, là đồ kém cỏi cũng có thể dùng đan dược tiến lên Trúc Cơ, huống chi Lục Viện Viện tư chất cũng không kém.
Đến nỗi Trần Thính Vân…… Nàng chỉ là học kiếm mà thôi, làm gì muốn bay đến đỉnh núi khác?
Liền ở đỉnh núi của mình không được sao?
Rõ ràng nàng thấy Nhị sư tỷ luyện kiếm cũng khá tốt nha.
Lấy thị lực 2.0 tuyệt hảo của Trần Thính Vân, nàng nhìn ra được đường kiếm dứt khoát trong tay Nhị sư tỷ Doãn Đình kia giống nàng nhìn mặt ngoài ôn nhu vô hại.
Loại kiếm pháp giả heo ăn thịt hổ này thích hợp nhất đối với nàng.
Nhưng ai biết các nàng không nói hai lời liền muốn đem nàng đóng gói đến Kiếm Khiếu Phong.
Dù sao Trần Thính Vân có điểm ngốc.
Chẳng lẽ nàng âm thầm ám chỉ với Đại sư tỷ nàng cùng Nhị sư tỷ học kiếm quá mức âm thầm?
Nhưng Nhị sư tỷ loại người trong bông có kim này không thể nói thẳng ra, dễ khiến cho nàng kiêng kị.
Sao liền thành ra muốn cưỡi kỵ hạc bay đến đỉnh núi bên cạnh?
Phương thức âm thầm ám chỉ của nàng hẳn là không sai, người sai khẳng định chính là Liên Thần Tinh.
Nhị sư tỷ Doãn Đình cũng không nghĩ tới tiểu sư muội mới vừa vào cửa chỉ xem nàng ngày thường luyện công chơi chơi liền nhìn thấu bản chất của nàng, cố tình còn không sợ chết mà muốn cùng nàng học kiếm.
Bởi vì Li Mạt Nhi quá mức nhiệt tình chủ động giám sát tiểu sư muội đi Kiếm Khiếu Phong học kiếm, Nhị sư tỷ Doãn Đình liền không để tâm nhiều ở trong lòng.
“Tứ sư tỷ, ta, chúng ta liền bay qua như vậy sao?” Trần Thính Vân ôm gà trống, nội tâm thập phần kháng cự ngồi phi hạc.
“Ân! Đi thôi! Đừng đến muộn!” Li Mạt Nhi nắm lấy Trần Thính Vân, không cho cục bột mềm Trần Thính Vân cơ hội tiếp tục nói chuyện liền đem nàng xách lên lưng phi hạ lấy đà bay xuống huyền nhai.
“A a a!” Trần Thính Vân muốn điên, nàng hoàn toàn không dám nhìn phía dưới.
Giả làm cục bột mềm nàng thật sự muốn mềm thành một đoàn!
Chờ hai đầu gối nhũn ra nàng bị Li Mạt Nhi xách xuống phi hạc, đã tới Kiếm Khiếu Phong rồi.
Kiếm Khiếu Phong cùng Ngạo Nguyệt Phong bất đồng, Kiếm Khiếu Phong đỉnh núi hoàn toàn bằng phẳng, nhìn giống như là bị người dùng kiếm khí cắt ngang.
“Gió thật lớn! Ai nha ai nha! A!” Trần Thính Vân chân đã mềm, người lại gầy lại đơn bạc, một trận gió đỉnh núi nàng đã bị thổi lăn.
Liền ở thời điểm nàng sắp rơi xuống huyền nhai, một nam nhân duỗi tay đem nàng kéo lên.
Nghĩ mà sợ ngẩng đầu, Trần Thính Vân liền thấy được một nam nhân giữa chân mày có nốt ruồi đỏ một tay xách theo nàng.
Làm một ngụy loli thể trọng không đến 80 cân ( 47,7kg), bất luận ai xách lên tay đều không hề áp lực.
Trần Thính Vân chưa thấy qua đại sư huynh Kiếm Khiếu Phong Tạ Vô Nhai, bất quá nàng sớm ở người khác bát quái biết Tiên Tung Môn có một sư huynh Tạ Vô Nhai giữa chân mày có nốt ruồi đỏ.
Người trước mắt này không thể nghi ngờ chính là Tạ Vô Nhai.
“Đa tạ Tạ gia gia……” Theo bản năng run run nói lời cảm tạ.
Trần Thính Vân còn chưa từ bệnh sợ độ cao phục hồi lại tinh thần lại bị gió to xém thổi rớt xuống huyền nhai, dưới thần kinh khẩn trương sợ độ cao nàng trong lúc nhất thời không có thể trụ vững kỹ thuật diễn.
“……” BY còn chờ mong xem kịch vui- Li Mạt Nhi.
“……” BY trùng hợp ở trên đỉnh núi luyện kiếm- nhóm kiếm tu.
“……” Cùng với BY Tạ Vô Nhai mặt than.
“Đa tạ đa tạ.” Trần Thính Vân cũng xấu hổ.
Kỳ thật Trần Thính Vân nguyên bản là định nói cảm ơn Tạ Vô Nhai sư huynh, nhưng trời xui đất khiến đem nội tâm thật nói ra.
Nghe tựa như cà lăm, còn đa tạ tạ.
Đây đều là sai lầm của sợ độ cao.
“Cảm ơn Tạ sư huynh.” Nói sai khó thu hồi, Trần Thính Vân xấu hổ cường điệu, nàng vừa mới thật sự chỉ là nói lời cảm tạ.
Tạ Vô Nhai mặt như dao càng thêm lạnh lùng.
Không nghĩ tới lần đầu tiên thấy nhân vật nổi tiếng của Ngạo Nguyệt Phong đã bị người ta gọi gia gia.
Đều nói tiểu sư muội Thiên linh căn mới vào có chút kỳ lạ, xem ra là thật sự chính là…… khá kỳ lạ.
Đặc biệt có cảm giác phàm trần chân thật.
Nếu không phải một tiếng gia gia này, Tạ Vô Nhai còn chưa từng nhớ tới bản thân rời nhà đã qua vài thập niên, phụ thân cũng sớm đã qua đời.
Tu chân không kể ngày đêm , cẩn thận tính tính, hắn năm nay 70 có thừa, nếu theo quy luật phàm trần thật đúng là gánh nổi một tiếng gia gia này.
“Tạ sư huynh.” Li Mạt Nhi ở thời điểm Tạ Vô Nhai nhìn qua thăm hỏi hắn một tiếng, nàng cũng là rất xấu hổ thay tiểu sư muội.
Vốn dĩ sao, vừa mới nãy, nàng cũng có thể bắt lấy được tiểu sư muội, bất quá căn cứ nguyên tắc tư dục (lòng ham muốn riêng) trong nội tâm không thể cho ai biết, nàng rất vui tạo cơ hội để Tạ Vô Nhai sư huynh anh hùng cứu mỹ nhân.
Kết quả đâu?
Tạ Vô Nhai là ra tay, nhưng chiều hướng này hoàn toàn không phải như Li Mạt Nhi muốn.
Quả thực chính là bị tiểu sư muội tức chết rồi a.
Tiểu sư muội này rốt cuộc là đồ nhà quê từ đâu tới a?
Cơ hội tốt như thế, như thế nào khiến cho tiểu sư muội lãng phí!
Li Mạt Nhi tại nội tâm phát điên, ngoài mặt vẫn là mỉm cười cùng Tạ Vô Nhai giải thích nói Trần Thính Vân muốn học kiếm.
“Đây là Ngạo Nguyệt Phong làm Phương Thiển dạy không thể dạy tiểu sư muội?” Tạ Vô Nhai cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ Trần Thính Vân.
Trần Thính Vân học hành tiến bộ nhanh, cơ hồ không có bất luận chướng ngại gì là có thể đem pháp thuật dưới Trúc Cơ toàn bộ học xong.
Nếu không phải tu vi hạn chế, chỉ sợ pháp thuật Trúc Cơ kỳ trở lên cũng không làm khó được nàng.
Hiện tại là pháp thuật dưới Trúc Cơ không có gì để học, sửa thành học kiếm thuật?
Đây là thượng phẩm Thiên linh căn ưu thế?
Trước khi Trần Thính Vân tới Kiếm Khiếu Phong Tạ Vô Nhai đã nhận được tin tức, vậy nên hôm nay hắn mới có thể đứng ở trên đỉnh Kiếm Khiếu Phong.
Hiện giờ vừa thấy, ưu điểm khác tạm thời không nhìn ra, bản lĩnh làm người nghẹn đến không cách nào nói tiếp lại thật ra rất lợi hại.
“Tạ, Tạ sư huynh. Có thể hay không buông ra, ta, ta có phu quân……” Trần Thính Vân thanh âm như muỗi, yếu nhược mở miệng.
“……” BY hận sắt không thành thép- Li Mạt Nhi.
“……” BY lập tức buông tay- Tạ Vô Nhai.
“Tiểu sư muội, ngươi là nên tu luyện thật tốt.” Li Mạt Nhi trong nội tâm phát điên như mèo cào, nàng thật sự nghĩ đem tiểu sư muội xách đến Tư Quá Nhai xem kỹ trong đầu nàng rốt cuộc là nghĩ như thế nào, như thế nào liền có thể gây mất hứng như thế!
“Ân ân, ta sẽ nghiêm túc học. Chính là nơi này gió quá lớn, ta có chút sợ.” Trần Thính Vân nghiêm túc gật đầu.
Đùa vui gì vậy, nàng chính là người có phu quân.
Liên Thần Tinh lòng Tư Mã Chiêu*, nàng từng nhìn không ra.
* Tư Mã Chiêu ( 211 – 6/ 9/ 265), là một chính trị gia, quân sự gia, một quyền thần trứ danh thời kì cuối của nhà Tào Ngụy thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.
"Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy", một câu thành ngữ nổi tiếng nói về Ý ĐỒ KHÔNG THỂ CHE DẤU CỦA MỘT NGƯỜI.
Nàng trà trộn vào Tiên Tung Môn chỉ là muốn mượn cái ván đạp tiến vào Thanh Nguyệt tiểu bí cảnh mà thôi, lại không phải vì câu tam đáp tứ*.
* Câu tam đáp tứ: câu nói dùng để chỉ những người lố lăng, không đàng hoàng, không đứng đắn(nhất là về mặt nam nữ).
Ngọc bội không gian của Trần Thính Vân nếu lại muốn tiến hóa phải hấp thu càng nhiều linh mạch linh thạch, nhưng Thương Côn đại lục địa phương linh khí nồng đậm sớm đã bị chia cắt sạch sẽ, nàng có thể nhặt được tiểu linh mạch vẫn là vận may cứt chó.
Núi lớn rốt cuộc tìm không ra linh mạch, đành phải đánh chủ ý lên mật cảnh.
Thanh Nguyệt tiểu mật cảnh kỳ thật cũng không phải tồn tại đơn độc, nó liền ở bên cạnh Biển Đen vô tận.
Một mặt là biển rộng hung hiểm không người có thể đến, một mặt là mật cảnh ba mặt núi linh khí mười phần vây quanh, bị mấy thế lực tu chân lớn ở Thương Côn đại lục nắm giữ cửa vào duy nhất, tán tu không có bối cảnh căn bản không có cách tới gần, một khi tới gần nhẹ thì bị đánh nặng thì mất đi tính mạng.
Nếu không phải như thế, Trần Thính Vân cũng sẽ không muốn mượn Tiên Tung Môn cái đạp ván này trà trộn vào.
“Ta sẽ nỗ lực!” Trần Thính Vân ngưỡng mặt nghiêm trang, kiên trì dùng ánh mắt tôn kính lão nhân gia nhìn Tạ Vô Nhai.
Xét thấy không biết đan dược hệ thống có thể khai phá ra cái công năng quỷ gì hay không, Trần Thính Vân tuyệt đối sẽ không lại để đan dược hệ thống bắt được cơ hội hố nàng lần thứ hai.
Nữ tử giống nàng giữ mình trong sạch, một dạ đến già, quyết chí thề không đổi đã không còn nhiều lắm.
“Ác ác.” Gà trống bái đường thành thân thay Lâm Thừa Phong cũng đúng lúc ác hai tiếng, xung hỉ gà trống cảm giác tồn tại lớn làm Li Mạt Nhi quả thật muốn đem nó nướng!
------------
Edit: Kê Kê Mao Cầu
17h30 NGÀY MAI
BÃO ĐỔ BỘ
HÃY CHUẨN BỊ SẴN SÀNG ĐỂ ĐÓN TRẬN BÃO GIỮA THÁNG 4!!! /( " 0 ")/
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Cổ Đại
- Ta Ở Tiên Giới Làm Ruộng
- Chương 28: Cảm ơn Tạ gia gia