Chương 25: Bại lộ Thiên linh căn

“Thúc gia gia của ta là trưởng lão luyện khí đường Lý Chứng của Tiên Tung Môn! Ta là Thiên linh căn! Ta là Thiên linh căn! Nhất định là sai rồi!”

Kha Cảnh Thiện không biết Lý Thiệp là ai, nhưng hắn biết luyện khí Lý gia, cũng nhận thức Lý Chứng luyện khí đường của Tiên Tung Môn.

Chỉ là Lý Chứng khi nào lại thành trưởng lão Tiên Tung Môn?

“Kinh thành Lý gia, Lý…… Thiệp, năm nay tám tuổi.” Kha Cảnh Thiện cúi đầu nhìn mập mạp đang lăn lộn, thanh âm lạnh lẽo như nước không lớn lại truyền tới tai người trên khắp bạch ngọc đài, ngay cả các gia trưởng đi cùng các thiếu niên ở dưới bạch ngọc đài cũng nghe đến rõ ràng.

“Ngươi đây là nghi ngờ tính công bằng của Tiên Tung Môn tuyển chọn đệ tử?” Lời này của Kha Cảnh Thiện vừa nói ra, phụ thân của Lý Thiệp dưới bạch ngọc đài mồ hôi lạnh đều tuôn xuống.

Phụ thân Lý Thiệp, Lý Tầm Xương muốn há mồm giải thích chút ít, đỡ phải làm trưởng lão Kha Cảnh Thiện một chưởng đem nhi tử không nên thân kia của hắn đánh chết.

Đánh chết là việc nhỏ, này vạn nhất giận chó đánh mèo vạ lây Lý gia bọn họ, dưới sự tức giận của Tiên Tung Môn, Lý gia bọn họ chỉ sợ sẽ bị san thành bình địa.

Chỉ là trong cổ họng Lý Tầm Xương lại không cách nào phát ra âm thanh, phảng phất cả người hắn như bị giam cầm, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhi tử không nên thân kia của hắn từ trên mặt đất bò dậy kiên quyết nói năng hùng hồn đầy lý lẽ bản thân chính là Thiên linh căn, nhất định là tiềm linh đan có vấn đề, muốn trưởng lão Kha Cảnh Thiện kiểm tra lại cho tốt, không để bỏ lỡ thiên tài Thiên linh căn duy nhất.

Nghe được Lý Thiệp còn không biết sống chết nghi ngờ trưởng lão Kha Cảnh Thiện của Tiên Tung Môn, Lý Tầm Xương trong lòng nghẹn đến mức hai mắt vừa lật liền ngất đi.

“Lão gia!” Tùy tùng bên người Lý Tầm Xương, Lý Bảo Tài nhanh chóng đỡ Lý Tầm Xương lại dùng đan dược ý đồ nhanh chóng đánh thức.

Lý Bảo Tài không phải đồ ngốc, thiếu gia Lý Thiệp phạm sai lầm lớn như thế, một cái làm không tốt Lý gia bọn họ liền xảy ra chuyện lớn. Nhưng lão gia ngàn vạn lần không thể ở thời khắc mấu chốt này ngất.

Lý gia đứng dưới chân bạch ngọc đài loạn thành một đoàn, phía trên bạch ngọc đài còn tiếp tục giằng co.

“A, thiên tài Thiên linh căn duy nhất?” Kha Cảnh Thiện cười.

Lần này Tiên Tung Môn chân tuyển đệ tử, đúng thật là giữa một ngàn thiếu niên phàm thế không có một Thiên linh căn.

Đa số là Tam linh căn Tứ linh căn, ngay cả Song linh căn cũng ít, nội môn tân đệ tử được tuyển nhập Song linh căn chỉ chiếm không đến một phần mười.

Khó trách cho Lý Thiệp tự tin lớn như vậy cảm thấy bản thân chính là Thiên linh căn, trên thực tế chỉ là hạ phẩm linh căn không có bất luận tiềm năng gì.

“Liền để ngươi biết được như thế nào là Thiên linh căn.”

Lý Thiệp vốn là một hài tử được sủng đến vô pháp vô thiên máu lên não làm ầm ĩ, lại không biết Kha Cảnh Thiện âm thầm dùng uy áp đè lại ngăn lại hắn la lối khóc lóc, giữ uy nghiêm Tiên Tung Môn tiên môn.

Ngầm ỷ lớn hϊếp nhỏ, người khác còn tưởng rằng Lý Thiệp sợ Kha Cảnh Thiện.

Trên thực tế Lý Thiệp thật sự đúng là sợ Kha Cảnh Thiện, không phải bởi vì biết bản thân sai rồi, mà là phát hiện bản thân bị ép không động đậy nổi.

Ở thời điểm mập mạp gan lớn Lý Thiệp cho rằng bản thân sẽ bị trưởng lão Kha Cảnh Thiện một chưởng đánh chết, Kha Cảnh Thiện gọi Trần Thính Vân lên.

“Tiên, tiên sư?” Trần Thính Vân ngưỡng khuôn mặt nhỏ như bàn tay, đôi mắt toát ra thấp thỏm không biết theo ai, không rõ trưởng lão Kha Cảnh Thiện vì sao lại gọi nàng đến trước mặt mọi người.

Tiểu thê tử thôn nhỏ chưa hiểu việc đời khϊếp nhược không cách nào che giấu.

Kha Cảnh Thiện lúc này còn chưa có thu hồi hiển ảnh cầu đang treo cao, khi Kha Cảnh Thiện gọi Trần Thính Vân ra, những người khác lúc này mới phát hiện Trần Thính Vân không phải không có linh căn, mà là linh căn của nàng hiện ra màu trắng, không nhìn kỹ căn bản nhìn không ra.

Kế tiếp Lý Thiệp lại có một người Đơn linh căn xuất hiện.

Từ màu sắc linh căn phán đoán, phần lớn hẳn là Thủy linh căn.

Phong linh căn không màu sắc, nhưng là ánh sáng trắng hiển ảnh cầu chiếu xuống, nếu có phong linh căn mà nói thì khu vực tương ứng tự động xuất hiện một cái không vị, bởi vì không có màu sắc cho nên liền như trong suốt.

Mà trên đỉnh đầu Trần Thính Vân cái gì cũng không có, chính là một mảnh thuần trắng thực nồng đậm.

Chẳng lẽ người trưởng lão Kha Cảnh Thiện từ hỗn chiến phân loạn tùy tay cứu ra thế nhưng lại là Thiên linh căn?

Nội môn đệ tử đi cùng trưởng lão Kha Cảnh Thiện hai mặt nhìn nhau, bọn họ còn nhớ rõ một màn nhìn thấy trên phi thuyền.

Trên thực tế Kha Cảnh Thiện đích thực nhìn ra Trần Thính Vân là Thiên linh căn, nếu không phải là Thiên linh căn, dù là dựa vào cắn dược cũng không có cách trong khoảng thời gian ngắn từ Luyện Khí nhập thể trực tiếp đột phá tới Luyện Khí tầng 7.

Đó là ưu thế tu luyện sinh ra đã có sẵn của Thiên linh căn.

Chỉ tiếc là Thủy linh căn, nếu là Kim linh căn Hỏa linh căn hoặc là biến dị linh căn, chỉ sợ sẽ thành thiên tài tu luyện.

Thủy linh căn không phải không tốt, chỉ là thuộc tính của linh căn phần lớn quyết định tâm tính tu giả, không thiện công giả thiện thủ, ôn nhuận như nước cùng Hỏa linh căn hỗ trợ lẫn nhau, cũng không mất một cái hạt giống song tu tốt.

Kha Cảnh Thiện giấu đi tâm tư khác trong mắt, tiện đà lại nhìn tiểu mập mạp ở dưới đang cố chống đỡ.

Tiếp tục hừ lạnh một tiếng.

Trưởng lão Kha Cảnh Thiện không chỉ đem Trần Thính Vân gọi riêng lên đứng ở trước mặt mọi người, còn mặt khác cầm một nửa viên tiềm linh đan hòa vào nước, sau đó để Lý Thiệp cùng Trần Thính Vân uống.

Dám can đảm nghi ngờ tính công bằng Tiên Tung Môn chân tuyển đệ tử, Kha Cảnh Thiện làm trưởng lão Tiên Tung Môn tuyệt đối sẽ không bởi vì Lý Thiệp mới chỉ có tám tuổi liền xem thành là đồng ngôn vô kỵ*.

*Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.

Muốn vả mặt, liền phải công bằng công chính để đông đảo phàm nhân chứng kiến hung hăng đánh mặt hắn.

Nơi này cũng không phải là nơi để kinh thành luyện khí Lý gia ra vẻ ta đây.

Lý Thiệp hiện tại trong lòng đã biết sợ, chính là hắn căn bản khống chế không được tay mình.

Trơ mắt nhìn bàn tay mình hướng về phía một chén nước trong đó, sau đó trước mặt mọi người uống tiềm linh đan hòa nước.

Người khác còn tưởng rằng Lý Thiệp là nghé con mới sinh không sợ cọp, một hai phải lại lần nữa nghiệm chứng bản thân là Thiên linh căn.

So với Lý Thiệp uống nước ‘ dứt khoát lưu loát ’, Trần Thính Vân chần chờ nhiều.

Rốt cuộc nàng chính là thích xem náo nhiệt, mà không muốn bị người khác xem náo nhiệt.

Xem người khác giáo huấn hùng hài tử xem đến vui a, kết quả không cẩn thận làm bản thân bị liên lụy.

Nàng cũng không tin Kha Cảnh Thiện không nhìn ra nàng là Thiên linh căn, vừa rồi ở thời điểm bay trên trời hắn còn cố ý lén đưa linh lực vào trong cơ thể nàng dò xét một phen.

Thật sự trước mặt mọi người vả mặt luyện khí Lý gia ở kinh thành, đây là ngại giá trị thù hận trên người nàng còn chưa đủ cao?

Chỉ là bị một đám người đông đen nghìn nghịt nhìn, nàng căn bản không dám có bất luận phản kháng gì, nhẫn nhục chịu đựng mà cầm lấy chén nước còn lại, nuốt nuốt cổ họng khô khốc, sau đó liền nhíu mày nhắm mắt một ngụm uống cạn.

Sau khi uống xong nước tiềm linh đan, trên người Trần Thính Vân liền sắp có biến hóa.

Chỉ nửa viên tiềm linh đan hiệu lực mà thôi, Trần Thính Vân thiên phú nền tảng liền giấu không được.

Người khác là trên đỉnh đầu có mấy cây cột sáng, Trần Thính Vân là cả người đều bị bao phủ trong cây cột màu trắng, nhìn như một cây cột bạch ngọc di động.

Y như Trần Thính Vân đã phỏng đoán, linh căn nàng vừa dài đường kính lại lớn, vừa lớn vừa dài.

Càng thêm phụ họa cho Lý Thiệp cái gọi là đơn kim linh căn gầy yếu.

“A, Thiên linh căn.”

Kha Cảnh Thiện trưởng lão vung ống tay áo, sắc mặt trắng bệch Lý Thiệp liền bị kình phong đánh xuống dưới bạch ngọc đài tới chỗ người Lý gia.

Lý Tầm Xương thật vất vả được người hầu bên người đánh thức, đã bị một trái bóng thịt heo chính diện đâm trúng ngực, xém nghẹt thở.

Có Lý Tầm Xương làm đệm thịt người, đại mập mạp Lý Thiệp này một chút chầy da cũng không có.

Chỉ là Lý Tầm Xương còn chưa kịp răn dạy tên nghịch tử hố cha này liền nghe được trưởng lão Kha Cảnh Thiện vạt áo phấp phới đứng trên bạch ngọc đài bễ nghễ tuyên cáo với mọi người phía dưới:

“Kinh thành luyện khí Lý gia không biết dạy con miệt thị tiên uy của Tiên Tung Môn ta, trong 50 năm tới không thu nhận con cháu Lý gia, hy vọng sau này nghiêm thân kiềm chế bản thân, chớ nên gây ra sai lầm lớn.” Một câu răn đe cảnh cáo của trưởng lão Kha Cảnh Thiện làm Lý Tầm Xương lại một lần nữa ngất đi.

Trên thực tế trưởng lão Kha Cảnh Thiện còn xem như nhân từ, trả lại vài phần mặt mũi cho đồng môn Lý Chứng luyện khí đường.

Nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha, trưởng lão Kha Cảnh Thiện cũng chỉ làm kinh thành luyện khí Lý gia đóng cửa ăn năn 50 năm mà thôi.

Sửa chữa tốt, 50 năm sau có hạt giống tốt vẫn sẽ tiếp tục thu nhận.

Nếu là đổi lại thành tiên trưởng tính tình quái đản, chỉ sợ sẽ đem Lý gia san thành bình địa lấy chính tiên môn chi uy.

Chẳng qua 50 năm biến số to lớn, kinh thành luyện khí Lý gia còn có thể hay không giữ được địa vị, này khó mà nói.

Thúc gia gia của Lý Thiệp, Lý Chứng, thời điểm kết đan tuổi tác đã cao, tới 100 tuổi mới khó khăn lắm dựa vào đan dược miễn cưỡng kết Kim Đan, hiện giờ hơn 300 tuổi cũng chỉ là Kim Đan sơ kỳ, rõ ràng đời này muốn nâng cảnh giới lên thành Kim Đan trung kỳ đã là vô vọng.

Mà Lý Thiệp tên nghịch tử này cố tình lại phạm sai lầm với Kha Cảnh Thiện. 50 năm, cùng nghĩa với muốn chặt đứt năm lần cơ hội kinh thành luyện khí Lý gia đưa nhân tài vào Tiên Tung Môn.

Thời kì khai hạt còn chịu tổn thất như thế, khó trách sẽ làm Lý Tầm Xương tức giận đến ngất hai lần.

May mắn, may mắn còn có một Lý Thuần được phá cách thu vào nội môn.

Nghĩ khẩn cấp đưa thư cho Lý Chứng để hắn để mắt tới đứa nhỏ Lý Thuần này nhiều hơn một chút, để Lý Thuần ở Tiên Tung Môn đứng vững gót chân, thông qua Lý Thuần tiếp tục tăng mạnh quan hệ giữa Lý gia cùng Tiên Tung Môn.

Mà gia tộc từ 50 năm này cưới nhiều sinh nhiều, không đến mức 50 năm sau lại không có hài tử thiên phú ưu tú được tuyển nhập tiên môn.

Lý gia bàn tính như ý mình, chỉ tiếc cố tình lại tính thiếu ý nguyện của Lý Thuần.

Lý Thuần ở Lý gia bị không ít ngầm khi dễ, hắn có thể hay không tiếp tục chịu Lý gia khống chế, kia khó mà nói.

Đó đều là chuyện sau này.

Trước mắt Trần Thính Vân chính là phải bị Kha Cảnh Thiện mang đi.

“Ta, ta phải chờ phu quân." Trần Thính Vân ôm gà trống, nhút nhát sợ sệt biểu đạt nàng đối với trưởng lão Kha Cảnh Thiện rất cảm kích ơn cứu mạng cùng với ngoan cố lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó.

“Ta cùng phu quân lạc nhau, hắn còn chờ ta.”

“Ngu dốt không thôi! Đó là để hắn tìm tới, nếu là việc này cũng làm không được, cũng bất quá là như vậy.”

Kha Cảnh Thiện không cho Trần Thính Vân cơ hội tiếp tục nói mà trực tiếp xách theo nàng lên phi thuyền.

Bị bắt bước lên phi- thuyền Trần Thính Vân chỉ có thể trơ mắt nhìn mặt đất cách nàng càng ngày càng xa, càng ngày càng xa.

Kết quả là, người toàn thế giới đều đã biết, linh thực thế gia Lâm gia tiểu thê tử của Lâm Thừa Phong dòng bên là Thiên linh căn còn được Tiên Tung Môn phá cách mang đi.

Lâm gia cùng Kim gia tranh tới tranh lui kết quả tranh ra một cái cục diện như vậy, cũng không biết nên làm như thế nào mới được.

Phải biết rằng Trần Thính Vân chính là Thiên linh căn, lại đối với Lâm Thừa Phong khăng khăng một mực, chỉ sợ người nào đó về sau không được tốt.

“Sách, ngươi cho rằng Tiên Tung Môn được hạt giống tốt Thiên Thủy linh căn còn sẽ để nàng cùng Lâm Thừa Phong rời đi sao? Sợ không phải một hồi liền hứa cho Kim Đan kiếm tu nào đó làm đạo lữ.

Thiên Thủy linh căn đối với kiếm tu mà nói chính là lựa chọn đạo lữ tuyệt hảo, song song tinh tiến tu vi quả thực tiến triển cực nhanh.

Nghe đồn một ngàn năm trước Huyền Thiên Môn kiếm tu Bạch Nhất Thần cưới Tinh Túc Môn Thánh Nữ Lục Như Sương, Lục Như Sương kia chính là thủy Thiên linh căn. Này lúc sau Bạch Nhất Thần liền trở thành Nguyên Anh đệ nhất gần ngàn năm tới.

Chỉ tiếc Bạch Nhất Thần cùng Lục Như Sương mất tích ở Thiên Hải bí cảnh, nếu không mấy trăm năm qua này còn có Tiên Tung Môn gì nga.”

“Nếu là tiểu thê tử của Lâm Thừa Phong thật không muốn ôm chân lớn, chỉ sợ Lâm Thừa Phong này muốn điên rồi đi.”

“Luyện Khí thấp kém mà thôi, sao dám cùng Tiên Tung Môn Kim Đan tu sĩ đối đầu a.”

“Chậc chậc, Lâm Thừa Phong này thật là xui xẻo a.”

Bởi vì Kim Lâm hai nhà náo loạn động tĩnh thật sự quá lớn, chi tiết về Lâm Thừa Phong cùng Trần Thính Vân bị người xào qua đảo lại.

Chuyện Tiên Tung Môn tại đại điển thu đồ đệ ngoài ý muốn thu được Thiên Thủy linh căn bị truyền đến ồn ào huyên náo, kinh thành luyện khí Lý gia gièm pha ngược lại phai nhạt đi xuống, cũng không biết là Lý gia có phúc hay vô phúc.

Đến nỗi bọn họ tấm tắc vai chính tai tiếng đáng thương Trần Thính Vân, người khác vui sướиɠ khi người gặp họa, đáng thương nàng bị ép phải mỗi người một ngả, gả vào tiên môn một bước lên trời, lại không biết Tiên Tung Môn lại tự chiêu mộ một cái tặc bà ( nữ trộm).

Nếu là trong tâm có thiện ý còn được, Trần Thính Vân vốn dĩ cũng chỉ là muốn mượn Tiên Tung Môn làm ván đạp vào Thanh Nguyệt tiểu bí cảnh đi dạo một ngày.

Nếu là cường thủ hào đoạt*, Tiên Tung Môn chỉ sợ liền không được yên.

*Cường thủ hào đoạt: dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy, cưỡng ép, chiếm đoại.

------------

Edit: Kê Kê Mao Cầu