Chương 23: Tiên môn thu đệ tử

“Là ai?!”

Mệnh bài của Kim Minh Sơn đặt ở trong mật lâu tan vỡ làm Kim gia tông chủ tức giận.

Phải biết rằng Kim Minh Sơn chính là luyện đan sư có tiền đồ nhất một thế hệ Kim gia này, gia tộc khi cần Trúc Cơ kỳ đan dược đều là dựa vào Kim Minh Sơn luyện chế, giảm bớt phiền toái mua từ bên ngoài, còn vì Kim gia tiết kiệm được không ít linh thạch dùng để tu luyện.

Một khi Kim Minh Sơn này tử vong, quả thực liền muốn chặt đứt một thế hệ truyền thừa mới của Kim gia!

“Tra! Lập tức tra rõ rốt cuộc ai cùng Kim gia chúng ta đối nghịch!!” Kim Thành Kim gia thế lực cường đại, rất nhanh liền tra ra trước khi Kim Minh Sơn rời Kim gia đã nhận được mật tin từ Lâm gia Tam công tử.

Kỳ thật người Kim gia căn bản đối với việcTam công tử Lâm Nam Vũ mượn tay Kim Minh Sơn ám hại hai huynh đệ thiên tài dòng bên Lâm Thừa Phong Lâm Thừa Vũ cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí là ngầm đồng ý tiếp tục duy trì hành vi đấu tranh nội bộ này.

Tuy rằng Lâm gia cùng Kim gia là quan hệ thông gia, nhưng Lâm gia quật khởi quá mức cũng sẽ ảnh hưởng địa vị Kim gia.

Nhưng không nghĩ tới hai huynh đệ Lâm Thừa Phong Lâm Thừa Vũ không chết, thiên tài luyện đan sư của bản thân Kim gia lại chết.

Trộm gà không thành còn mất nắm gạo- Kim gia cắn ngược lại Lâm gia một phát, bỏ qua Lâm tam công tử không truy cứu, ngược lại là truy cứu Lâm Thừa Phong Lâm Thừa Vũ hai người bị hại này. Thậm chí là Lâm phụ Lâm Dương Đức bị mượn cớ điều đi kinh thành cũng chịu chỉ trích từ Lâm gia cùng Kim gia.

Chỉ là hai nhà còn chưa bắt đầu đánh, lại lòi ra tin đồn trên lãnh thổ của Lâm gia có thiên tài địa bảo.

Trong lúc nhất thời người Kim gia cùng Lâm gia người toàn dũng đi thôn Trần Điền.

Thôn dân thôn Trần Điền chưa từng gặp qua trận thế đáng sợ như thế, tất cả đều bị dọa ngốc.

Nhóm người Thôn Trần Điền nhân tâm hoảng sợ, người bị kêu đi thẩm vấn càng là trong lòng bất ổn, e sợ cho rằng nhóm tiên sư Lâm gia tới là truy cứu sự kiện kia.

Nhưng sự kiện kia rõ ràng là cha mẹ Vân nha đầu làm nha…… Bọn họ, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là chia thức ăn mà thôi.

Sau đó nhóm tiên sư thẩm vấn xong còn tìm kiếm khắp nơi, cũng không biết bọn họ muốn tìm cái gì, không chỉ đem nhà Lâm Dương Đức lật tung long trời lở đất, còn có tiên sư dùng tiên pháp đem toàn bộ linh điền đào bới lung tung rối loạn.

Thế này về sau bọn họ còn làm sao trồng trọt a, mẫu linh điền nào của ai cũng không phân biệt được!

“Nương, nương, nghe nói nhóm tiên sư này cũng là tới tìm thiên tài địa bảo.”

“Vậy không liên quan tới chúng ta?”

“Hy vọng rắc rối nhanh qua đi, đừng trì hoãn gieo giống linh điền qua sang năm mới tốt.”

Nhưng mà việc thôn dân thôn Trần Điền thất vọng chính là dù người Lâm gia cùng người Kim gia rời đi, bọn họ năm sau cũng không có cách tiếp tục thuê linh điền gieo trồng.

Trần Thính Vân đem tiểu linh mạch thu vào ngọc bội không gian, không có tiểu linh mạch hàng năm phân tán linh khí hội tụ ở linh điền, nơi này sẽ dần dần biến thành đồng ruộng bình thường, rốt cuộc không có cách sản xuất linh gạo.

Trước đây Trần Thính Vân như nói giỡn nói thôn Trần Điền là một nơi hội tụ phong thuỷ thật đúng là không nói sai, chỉ tiếc ‘ long ’ đi rồi, bảo địa tự nhiên cũng phế đi.

Người tâm thuật bất chính mặc dù dựa vào chút thông minh làm giàu cũng rất mau lụn bại đi xuống đánh hồi nguyên hình ( trở về nghèo như cũ).

“Dương Đức, hiện tại việc ưu tiên hàng đầu là tìm được Thừa Phong cùng Thừa Vũ trước, việc khác chờ tìm trở về rồi nói sau.” Gia chủ Lâm gia Lâm Tuyết Tùng nói với Lâm Dương Đức.

“Liền bởi vì nhi tử của Lâm Chính Nghiệp đã chết hắn muốn ta nhịn, hai nhi tử của ta sinh tử chưa biết, này lại tính như thế nào!” Lâm Dương Đức đứng ở đầu, hận đến đỏ mắt.

Nếu biết trước, nếu biết trước liền phải cho hai đứa nhỏ giấu dốt ( che giấu, giả ngu), thà rằng bọn họ ẩn thân ở nông thôn cũng không ngoi đầu chọc vào mắt người nào đó.

Mong muốn nam thành long nữ thành phượng, hai nhi tử vốn là thiên phú cực cao, mỗi năm chỉ được một hai khối linh thạch từ trên chủ gia phân xuống, không lấy được tài nguyên tài bồi mà hoang phế thiên phú, làm cho cả đời bọn họ chỉ như nông dân linh điền chịu Lâm gia khống chế, Lâm Dương Đức làm sao lại nhẫn tâm.

Con cháu được nhà chính coi trọng ở nhà chính có lập mệnh bài, Lâm Nam Vũ đã chết chủ gia lập tức biết được.

Mà hai nhi tử của hắn đâu?

Đến nay sống hay chết còn không biết!

Rõ ràng là Lâm Nam Vũ lòng dạ hẹp hòi khó có thể bỏ qua muốn nhanh chóng diệt trừ hai nhi tử, vì diệt trừ hai nhi tử của hắn, thậm chí còn mượn cớ nhiệm vụ đội hộ tống cố ý điều hắn đi, liên tiếp hại một nhà bọn họ.

“Nhi tử ta sẽ tự tìm, các ngươi nếu cũng định xem ta thành đồng phạm mưu hại Lâm Nam Vũ, tùy ngươi!” Lâm Dương Đức giận dữ phất tay áo rời đi.

Trông cậy vào bọn họ tìm được hai nhi tử, sợ không phải sau khi tìm được hai nhi tử lại lần nữa làm hại bọn họ!

“Dương Đức! Ngươi đứng lại đó cho ta!" Lâm Tuyết Tùng ở phía sau Lâm Dương Đức khó thở gầm lên, làm sao cũng không kêu được Lâm Dương Đức tâm rét lạnh trở về.

Lâm Dương Đức tự một người một mình thâm nhập núi lớn tìm nhi tử, Lâm Tuyết Tùng cũng không còn cách nào.

Rốt cuộc chính là đuối lý bởi đại nhi tử Lâm Chính Nghiệp còn có tôn tử Lâm Nam Vũ của hắn, cố tình con dâu cả Kim Kiều Nhi vẫn là người Kim gia.

Kim Kiều Nhi ỷ vào thế lực nhà mẹ đẻ một hai phải được một phần thiên tài địa bảo, hiện giờ mặc dù Lâm Thừa Phong, Lâm Thừa Vũ thật sự được thiên tài địa bảo, Lâm gia bọn họ cũng không có bao nhiêu chỗ tốt.

Lâm Dương Đức thâm nhập núi lớn tìm mấy đứa con trai, nhưng phía sau hắn còn có người tâm tư khó lường theo đuôi, định theo dõi hắn tìm được Lâm Thừa Phong cùng Lâm Thừa Vũ.

Sau khi mơ hồ phát hiện phía sau có người theo dõi, Lâm Dương Đức cố ý mang bọn họ đi vòng quanh, cho đến khi hắn thấy được dấu vết mấy đứa con trai bí mật lưu lại, lúc này mới thoáng an tâm.

Sau đó quay đầu liền đổi phương hướng tiếp tục chơi những người theo dõi phía sau, sau khi chơi 9- 10 ngày mới làm bộ thất hồn lạc phách ra khỏi núi.

“Ngươi đang làm gì?” Trần Thính Vân thấy Lâm Thừa Phong làm ký hiệu ở trên một cây đại thụ, cố tình ký hiệu lại được làm không rõ ràng, cũng không giống như là muốn cho người nhìn ra.

“Lưu ký hiệu cho phụ thân. Hắn lúc này hẳn là đã ‘ vội ’ xong rồi.”

“Di? Ta còn tưởng rằng ngươi không quan tâm hắn?” Đừng trách Trần Thính Vân sẽ nghĩ như thế, nàng cũng gả đến Lâm gia lâu như vậy, Lâm Thừa Phong vẫn là lần đầu tiên nhắc tới Lâm phụ.

“Phụ thân ngu hiếu ( ngu muội hiếu kính), nếu không giảm bớt lòng trung thành của hắn với Lâm gia, hai người chúng ta xuất hiện cũng chỉ sẽ bị hắn khuyên trở về Lâm gia.” Lâm Thừa Phong đối với phụ thân cũng là có chút oán khí, lúc trước nếu không phải hắn khăng khăng tin tưởng Lâm gia, Thừa Vũ cũng sẽ không chết.

Lúc này đây hắn cố ý gạt phụ thân lâu như vậy, cũng là muốn để cho hắn xem rõ Lâm gia vì ích lợi trước mắt sẽ đối đãi hai huynh đệ bọn họ như thế nào.

Đây cũng là nguyên do Lâm Thừa Phong cố ý mặc kệ tin tức thiên tài địa bảo bị truyền đến ồn ào huyên náo.

“Nga…… Chúng ta đây còn muốn ở trong núi ngốc bao lâu a? Lương thực dự trữ cũng ăn hết rồi nha.”

“Vậy lại làm?” Lâm Thừa Phong cũng không cần nhắc nhở Trần Thính Vân, trong không gian nàng quả thực là muốn cái gì có cái gì.

“Nga, được đi.” Trần Thính Vân tiếp tục tìm trong không gian nhìn xem có thịt yêu thú gì ăn ngon có thể lấy ra gia công.

Khi ba người một gà xuyên qua núi lớn từ một bên khác đi ra, đã là sau một năm.

Vừa ra núi liền lập tức tìm cái quán ăn thoạt nhìn rất cao lớn ăn cơm thuận tiện nghe bát quái.

“Còn tưởng rằng bọn họ sẽ kiên trì bao lâu, kết quả Tiên Tung Môn gần đây thu đồ đệ, Kim Lâm hai nhà liền tung ta tung tăng mà đưa thiếu niên gia tộc đi thử vận khí.”

“Ai, ngươi nói hai người các ngươi lớn tuổi như vậy, Tiên Tung Môn còn thu không a?”

“Ăn cũng không chặn được miệng ngươi.” Lâm Thừa Phong đẩy một đĩa tôm phỉ thúy bóc vỏ đến trước mặt Trần Thính Vân.

Trần Thính Vân thích hải sản, một năm này không thiếu tai họa cá tôm tại khe núi, thậm chí còn muốn ở tiểu thủy đàm (hồ nhỏ) trong không gian nuôi cá tôm để chúng nó mang linh khí.

Chỉ tiếc mấy loại cá tôm trong núi ăn không đã ghiền mới từ bỏ, hiện giờ đồ ăn trong quán có tôm biển không tồi liền điểm.

Bọn họ ở núi lớn ngây người một năm trừ vô số yêu thú cùng linh thảo ra cũng có chút thu hoạch khác, sau khi Trần Thính Vân đem một cái linh mạch hệ thổ cùng một cái linh mạch hệ mộc thu vào ngọc bội không gian, ngọc bội không gian lại xảy ra biến hóa mới.

Kỳ thật nói là Trần Thính Vân đem linh mạch thu vào ngọc bội không gian, còn không bằng nói là ngọc bội không gian có ý thức hấp thu linh mạch.

Sau khi ba cái linh mạch đi vào trong không gian, ngọc bội không gian liền biến dạng lớn.

Thu hoạch bao nhiêu linh thảo còn có thể trồng trong ngọc bội không gian, hiện giờ phát triển rất được.

Chỉ là thực nghiệm tiêu hao linh khí không nên nóng vội, ý định ở tiểu thủy đàm nuôi cá của Trần Thính Vân chỉ có thể tạm thời hoãn lại.

Đương nhiên, cũng bởi vì ba cái linh mạch kia, Lâm Thừa Phong rốt cuộc cũng tìm được cơ hội làm Trần Thính Vân xử lý bớt những cái đồ vật khó coi lại lần nữa rớt ra từ không gian đó.

Chỉ cần không bỏ ở trong không gian, Lâm Thừa Phong cũng liền nói Trần Thính Vân tìm cái sơn động đem những đồ nàng gọi là thương phẩm ( hàng hóa) đó giấu đi ngày sau chờ sau khi không gian ổn định lại trở về hành vi mắt nhắm mắt mở.

Đương nhiên, Lâm Thừa Phong- Nguyên Anh lão tổ này thiếu nợ nhiều không áp thân, tiện đà lại hứa Trần Thính Vân sẽ giúp nàng tìm nhiều linh mạch cùng linh thạch làm ngọc bội không gian mau chóng ổn định.

“Kim Lâm hai nhà vốn là có tự thân truyền thừa, bọn họ sở dĩ ham muốn đưa người vào Tiên Tung Môn, đơn giản là vì danh ngạch( danh sách)Thanh Nguyệt tiểu bí cảnh.”

Thương Côn đại lục cũng không chỉ có một môn phái là Tiên Tung Môn, còn có Huyền Thiên Môn, Tinh Túc Môn mà Thanh Nguyệt tiểu bí cảnh là mấy cái tiên môn này nắm giữ, mỗi lần đều là mấy trưởng lão môn phái hợp lực mở ra thông đạo Thanh Nguyệt tiểu bí cảnh đem đệ tử dưới Trúc Cơ truyền tống đi vào tiểu bí cảnh tìm cơ duyên, đệ tử không thuộc nội môn không được tiến vào.

Cái gọi là tiên môn, cũng chẳng qua là như thế.

“Bí cảnh a? Vừa nghe liền cảm thấy bên trong có rất nhiều bảo vật. Đáng tiếc hai người các ngươi lớn tuổi, bằng không còn có thể giả mạo thiếu niên trà trộn vào Tiên Tung Môn, đem bí cảnh cướp đoạt sạch sẽ.”

Tiên Tung Môn cũng không phải ngốc, muốn thu đồ đệ cũng chỉ thu tiểu hài tử dưới mười tuổi. Một là để dễ dàng bồi dưỡng đệ tử trung thành với môn phái, hai là cũng làm cho bọn họ ít trần duyên ràng buộc, có lợi cho con đường tu tiên.

Mấy đại thế gia liên tục mấy năm đều hướng Tiên Tung Môn đưa thiếu niên gia tộc vào, ngoại môn nội môn đều có người nhà mình, thế gia cùng quan hệ giữa thế gia càng trở nên thêm rắc rối phức tạp, rút dây động rừng.

“Chúng ta không thể, ngươi có thể.” Lâm Thừa Phong một câu làm Trần Thính Vân bỗng nhiên ngẩng đầu, trong miệng còn ngậm tôm bóc vỏ so với ngón cái còn lớn, như vậy thoạt nhìn muốn ngốc bao nhiêu có bấy nhiêu.

Thì ra Trần Thính Vân nửa năm trước cũng đã Trúc Cơ.

Sau khi Trúc Cơ, tiểu thân thể còn chưa dậy thì kia của nàng kia liền bị cố định, trừ phi đột phá Kim Đan kỳ nếu không nàng đời này phải làm tiểu loli ngực phẳng đến chết.

Vốn dĩ cũng chỉ có mười sáu tuổi, hơn nữa là Thiên linh căn, cho dù có điểm quá tuổi, Tiên Tung Môn kia cũng sẽ phá cách thu nàng.

“Nằm vùng à?” Trần Thính Vân nghĩ đến bí cảnh liền có vài phần động tâm.

------------

Edit: Kê Kê Mao Cầu