Chương 21: Đánh cho Kim Minh Sơn nghẻo

“A, đầu ta có chút đau.”

Lâm Thừa Phong thấy Trần Thính Vân đột nhiên kêu đau đầu, không khỏi vì kỹ thuật diễn vụng về của nàng mà vô ngữ ( cạn lời).

Trong lòng càng thêm đối với cái linh hồn dị thế này có cảm giác khó có thể miêu tả, tóm lại một lời khó nói hết.

“Ta là đau đầu thật. Sợ không phải Kim Minh Sơn lại đuổi tới đây?

Này phải làm sao? Ta hiện tại chỉ là luyện khí tầng 5, nếu như vừa rồi một hơi vọt tới Trúc Cơ còn sợ hắn cái rắm a.”

“Tiểu cô nương nhà lành không thể miệng đầy ô ngôn*,” Sau đó Lâm Thừa Phong còn thúc giục Trần Thính Vân nhanh đem những đồ vật nan kham( lòng chịu không nổi) lọt vào trong tầm mắt thu hồi.

* Ô ngôn: ngôn ngữ ô uế, tục. Câu gốc là "ô ngôn loạn ngữ": nói tục nói bậy.

Hắn nguyên bản còn định thiêu, cố tình Trần Thính Vân chết cũng không cho, nói cái gì muốn đem bán lấy tiền.

Lại không thể tùy ý vứt bỏ, phía sau bọn họ còn truy binh (người theo đuôi), nếu bọn họ theo tung tích đuổi đến thác nước bên này nhìn thấy mấy thứ này, thanh danh một đời của hắn liền……

“Nga.” Trần Thính Vân nỗ lực đem đồ vật một lần nữa nhét trở lại không gian.

Vì nhường chỗ, còn đem những thứ đồ bắp rang đồ ăn vặt chiếm diện tích của Thừa Vũ móc ra, đi một đường đem chia ăn.

“Di? Đi đâu?” Trần Thính Vân nhìn thấy Lâm Thừa Phong thay đổi phương hướng xuống núi.

“Đi đỉnh núi kế bên thuận tiện thu ong mật cánh vàng.”

“Ngọa tào.” Trần Thính Vân lập tức suy nghĩ cẩn thận.

Lâm Thừa Phong này đại khái là muốn mượn kim cánh ong gϊếŧ người thay hắn đột nhiên không kịp phòng ngừa a.

Nàng còn nhớ rõ Lâm Thừa Phong nói qua ong vương cánh vàng kia có cấp bậc Trúc Cơ trở lên.

“Kim Minh Sơn biết chỗ đó có ong cánh vàng không? Hắn sẽ không trúng kế đi?”

“Liền tính người thôn Trần Điền cũng không biết được, huống chi hắn?” Lâm Thừa Phong lạnh lạnh cười.

“Đủ âm hiểm.” Trần Thính Vân híp mắt, ngồi chờ ngư ông đắc lợi.

“Âm hiểm âm hiểm.” Tiểu đệ ngốc Lâm Thừa Vũ đi theo phụ họa, trong miệng còn răng rắc răng rắc, nửa khắc cũng không dừng.

“Ác ác ác!” Thích mổ ăn sâu nhỏ, gà trống nửa điểm cũng không có sợ, vừa nghe đến ong cánh vàng mắt liền mở to.

Đại gia trưởng. Lâm Thừa Phong nhìn ba người ( 2 người 1 gà mới đúng) trầm mặc vài giây, sau đó tiếp tục đi trước dẫn đường.

Đường đi rất thuận lợi, đan dược hệ thống thường nhắc thu một hai cây linh thảo.

Trần Thính Vân vừa đi qua khe núi giữa hai cái đỉnh núi đã ngửi được cổ mùi hoa.

Phóng mắt nhìn qua thế nhưng lại thấy đỉnh núi kế bên hoa đoàn cẩm thốc ( biển hoa sặc sỡ), ngẫu nhiên còn có một hai con ong mật to như quả mận đang hút mật.

Muốn mạng…… Ong mật lớn như vậy sao?

“Nếu như bị nó chích một châm, người bất tử cũng muốn phế đi?” Trần Thính Vân nhìn ong mật to lớn xa xa cảm thán.

“Đầu còn đau không?” Lâm Thừa Phong hỏi.

“Đau.”

Bắt đầu từ thác nước bên kia, Lâm Thừa Phong liền cố ý để Trần Thính Vân khống chế khoảng cách, dẫn Kim Minh Sơn hướng đến địa bàn của Trúc Cơ kỳ ong vương cánh vàng.

Có gian lận đau nửa đầu của Trần Thính Vân, bọn họ thực xác minh đối phương đã mắc câu.

“ Gần sào huyệt của ong vương cánh vàng có cái hồ sâu, chờ lát nữa ngươi đem toàn bộ tổ ong thu vào trong không gian, chúng ta nhân cơ hội trốn vào hồ sâu tọa sơn quan hổ đấu*.”

* Toạ sơn quan hổ đấu: Ngồi trên núi xem hổ đánh nhau; mưu thâm hiểm, để cho hai phe đánh nhau kiệt sức rồi mới nhảy vào đánh cả hai bên giành lợi thế.

Lâm Thừa Phong khi nói còn mượn Trần Thính Vân bình dưỡng khí, đem Lâm Thừa Vũ cùng gà trống ném xuống hồ nước ngâm.

Một cái bình dưỡng khí có thể giúp người thường ở dưới nước một giờ, tu giả thì còn có thể lâu hơn chút, thời gian cũng đủ để cho bọn họ trốn.

Kỳ thật nếu có Tị Thủy Châu càng tốt, ở trong nước ngây ngốc một hai ngày cũng không có vấn đề.

Hiện tại đương nhiên không có Tị Thủy Châu, Trần Thính Vân cũng quen việc Nguyên Anh lão tổ nợ, cũng không để bụng hắn lại mượn mấy cái bình dưỡng khí.

Phải biết rằng sữa ong chúa của ong vương cánh vàng chính là đồ tốt a, đã được đan dược hệ thống nghiệm chứng qua.

Khi bọn họ bước vào địa bàn của ong vương cánh vàng, đan dược hệ thống vẫn luôn bíp bíp không ngừng, đưa tin tất cả đều là các loại công dụng của mật ong, sữa ong chúa, hoa cỏ nhỏ nhoi khác hoàn toàn không vào được mắt nó.

Hừ hừ, dù sao thu được vào trong không gian chính là nàng.

“Đây là cái gì?” Trần Thính Vân thấy Lâm Thừa Phong cầm một bình thơm ngào ngạt liền không khỏi tò mò hỏi.

“Kim Minh Sơn gần nhất hẳn là luyện ngọc nhan đan.”

Ngọc nhan đan vừa nghe tên liền biết đây là đồ nữ tu yêu thích.

Khi luyện chế ngọc nhan đan khó tránh khỏi bị dính trên người mùi hoa đặc thù, ba tháng không bay.

Lâm Thừa Phong sở dĩ nhớ rõ bởi vì đời trước Kim Minh Sơn chính là dựa vào ngọc nhan đan thông đồng với thế lực của Tử Phượng quận chúa ở kinh đô, làm Lâm Thừa Phong rơi vào cảnh thập diện mai phục không có chỗ trốn.

Lâm Thừa Phong đã trở lại, ngọc nhan đan thấp kém tự nhiên không làm khó được hắn.

“Nga nga, kia nhiều đồ điểm. Các ngươi cũng đồ điểm.”

Trần Thính Vân nói.

Sau khi hoàn toàn ngụy trang xong, bọn họ tiếp tục mai phục Kim Minh Sơn.

Có Trần Thính Vân đau nửa đầu cùng linh hồn lực của Lâm Thừa Phong, đám Trần Thính Vân có thể tính toán chính xác phương hướng cụ thể của Kim Minh Sơn, có thể nói là GPS sống.

Cố tình tự cho là nắm được hành tung của Lâm Thừa Phong báo thù. Kim Minh Sơn còn tưởng rằng Lâm Thừa Phong bọn họ trốn không thoát năm ngón tay của mình, thề muốn bắt sống đám Lâm Thừa Phong làm thuốc luyện đan.

Tính toán đường cùng thời gian khoảng cách, Trần Thính Vân trang bị đầy đủ chờ Kim Minh Sơn tự đưa tới cửa.

Đoàn người Kim Minh Sơn quả thực tới.

“Cữu cữu, bọn họ đây là lấy thiên tài địa bảo luyện đan? Linh khí cùng khí tức viêm hỏa còn sót lại nồng đậm như thế, chẳng trách bọn họ muốn trốn ở núi sâu rừng già.” Lâm Nam Vũ người đầy vết sẹo ngửi ngửi hơi thở bên cạnh thác nước, càng thêm khẳng định Lâm Thừa Phong đạt được thiên tài địa bảo không bình thường, chia vài lần cũng không bị bọn họ ăn hết.

“Xem ra bọn họ là nóng vội.” Kim Minh Sơn ngoài mặt bình tĩnh trong lòng cũng gấp.

Ý thức được trong tay Lâm Thừa Phong còn có một phần thiên tài địa bảo, vì không cho bọn họ có thể sở hữu bảo vật, chó cùng rứt giậu đem thiên tài địa bảo còn lại bỏ vào trong miệng ăn, cần phải đuổi theo chặn trước bọn họ.

“Trước mắt chỉ có thể tạm thời ủy khuất Vũ Nhi ngươi.”

“Không ủy khuất, ta còn có thể chịu đựng.” Hiện giờ báo thù cùng từ trên người Lâm Thừa Phong đoạt được thiên tài địa bảo khôi phục dung mạo đã trở thành động lực kiên trì lớn nhất của Lâm Nam Vũ.

Ngọn lửa hừng hực thù hận đốt đến Lâm Nam Vũ hai mắt đỏ bừng.

“Đi.” Kim Minh Sơn cầm trong tay một cái la bàn ngọc, lại một lần nữa hướng tới nơi chỉ dẫn mà đi.

Tới tới tới.

Hai người Lâm Thừa Phong cùng Trần Thính Vân, một người phụ trách cự ly xa dùng pháp thuật chém tổ ong so với lốp xe còn lớn, một người đứng ở khoảng cách an toàn phụ trách đem tổ ong từ giữa không trung rơi xuống thu vào trong không gian, sau đó thừa dịp đàn ong cánh vàng chưa kịp phản ứng bay lại đây lập tức rút lui rồi khẽ meo meo chìm vào hồ sâu, cùng gà trống cùng Lâm Thừa Vũ hội hợp ở một chỗ.

Tổ ong bị người bưng đi không thể hiểu được, tất cả ong cánh vàng ra ngoài hút mật đều điên rồi.

Mà Kim Minh Sơn cùng Lâm Nam Vũ đang xuyên qua hoa đoàn cẩm thốc cũng đột nhiên nghe được núi rừng dâng lên một trận âm thanh ong ong đáng sợ, chờ sau khi bọn họ ý thức được bản thân bị ong cánh vàng nổi điên vây quanh, bọn họ muốn trốn cũng trốn không thoát.

“A a a! Cữu cữu cứu ta!”

“A!!”

“Thật can đảm!” Dám tính kế hắn!!

Kim Minh Sơn nhìn ong cánh vàng đen nghìn nghịt đầy trời giận dữ trừng to mắt.

“Thiêu, thiêu cho ta!!” Kim Minh Sơn phát động hổ thú hồn hỏa còn chưa hoàn toàn dung hợp kia của hắn đi thiêu ong cánh vàng đang bay đầy trời.

Bất đắc dĩ ong cánh vàng phẫn nộ thật sự quá nhiều, Kim Minh Sơn bản thân còn không rảnh để lo, sao còn có thể tới cứu cháu ngoại Lâm Nam Vũ.

Lát sau, đàn ong chẳng còn mấy con, Kim Minh Sơn cũng bị ong cánh vàng chích đến toàn thân sưng đỏ tím đen.

Kim Minh Sơn run rẩy từ túi trữ vật lấy ra giải dược, nhưng mà độc ong cánh vàng thật sự quá lợi hại, Kim Minh Sơn trúng không dưới trăm châm căn bản không áp chế được nọc độc trong cơ thể.

Cho đến khi Kim Minh Sơn nghe được có người đang tới gần, hắn kiệt lực mở mí mắt sưng đỏ muốn nhìn người ám hại hắn đến tận bây giờ lại chỉ thấy thấy ba người hình thù ăn mặc kỳ quái cùng một con gà.

“Ha hả, quả nhiên thiếu ong vương cánh vàng lực chiến đấu giảm nhiều a. Ta còn tưởng rằng toàn bộ chết hết, không nghĩ tới còn có một người sống.” Nói chuyện chính là Trần Thính Vân, hiện tại nàng là tới thu thập chiến lợi phẩm.

Ở thời điểm thiết bẫy rập tính kế Kim Minh Sơn, Trần Thính Vân cùng Lâm Thừa Phong đều tính lầm một chút.

Đó chính là ong vương cánh vàng là nữ ong vương, xưa nay sống trong nhung lụa ngốc tại tổ ong được ong thợ cùng ong đực hầu hạ, hiếm khi bay ra khỏi sào huyệt.

Trần Thính Vân thừa dịp trước khi đàn ong phản ứng bay lại liền đem ong vương cánh vàng với sào huyệt cùng nhau thu vào không gian.

Trước mặc kệ vì sao ong vương cánh vàng có thể bị thu vào trong không gian đi, thiếu nữ vương thực lực của đàn ong thật sự suy giảm lớn, nếu không cũng sẽ không để Kim Minh Sơn kéo dài hơi tàn.

“Được, thật to gan……” Kim Minh Sơn bị tức giận đến trên má thịt run, khi Trần Thính Vân khinh địch tiến lên muốn cướp túi trữ vật, hắn đột nhiên thả ra hổ thú hồn hỏa hướng tới Trần Thính Vân.

Nhưng mà tiếng kêu thảm thiết trong dự đoán vẫn chưa phát ra, chỉ thấy Lâm Thừa Phong đột nhiên thả ra một đoàn ngọn lửa u lam to như nắm tay đem toàn bộ thú hỏa của Kim Minh Sơn cắn nuốt.

Hồn hỏa khế ước bị nuốt, Kim Minh Sơn a hét thảm một tiếng hộc ra một ngụm máu lớn.

“Ngươi, ngươi đây là địa hỏa?! Sao có thể!!!” Ghen ghét hướng não Kim Minh Sơn khó thở lại phun ra một mồm máu to, thấy thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.

Lâm Thừa Phong không có cho hắn cơ hội phản công, thao túng u lam địa tâm hỏa đem Kim Minh Sơn thiêu thành tro tàn.

“Túi trữ vật của ta!!” Trần Thính Vân kêu thảm thiết.

Bọn họ không phải vừa mới nói, nàng tới dẫn ra thú hỏa cho Lâm Thừa Phong dùng địa tâm hỏa cắn nuốt tu bổ, mà đồ trong túi trữ vật của Kim Minh Sơn toàn bộ thuộc về nàng sao!

Lâm Thừa Phong kẻ lừa đảo này!

“Ở chỗ này.” Lâm Thừa Phong đem một vật giống cái túi thơm đưa cho Trần Thính Vân.

Trần Thính Vân không chút khách khí mà lấy túi trữ vật lại đây.

“Còn nói là luyện đan sư, làm sao nghèo như vậy a. Túi trữ vật cũng không lớn, chưa tới 2m. Bên trong cũng không có thứ gì tốt.” Trần Thính Vân trong miệng ghét bỏ, trong tay lại đem đồ trong túi trữ vật một cái cũng không thiếu toàn bộ chuyển vào ngọc bội không gian bản thân.

Sau đó còn đem túi trữ vật rỗng tuếch đưa cho Lâm Thừa Phong, đỡ phải hắn không khách khí bỏ đồ vào trong không gian nàng.

“Đúng rồi, cái tên Tam công tử hại ngươi kia đâu? Nghe nói lớn lên thiên nhân chi tư*, khá xinh đẹp.” Sau khi loại bỏ nguy cơ, Trần Thính Vân linh hồn bát quái lại bắt đầu cháy.

* Thiên nhân chi tư: tư chất hơn người, trời cho, trời ưu ái.

“Một đống kia đi.” Lâm Thừa Phong nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Trần Thính Vân còn chưa thấy qua Lâm Nam Vũ nghe nói lớn lên so với Lâm Thừa Phong còn tiên phong đạo cốt* hơn kia cũng chỉ có thể cơ thể gầy gầy cùng hắn trừng mắt là xong việc.

* Tiên phong đạo cốt: cốt cách, phong thái của tiên; vẻ đẹp và phẩm cách cao thượng của người không vướng điều trần tục.

Thiên nhân chi tư cũng chỉ thành án treo trong trí nhớ nguyên chủ.

------------

Edit: Kê Kê Mao Cầu

LOA LOA LOA!!!!

Tuần này mình sẽ cố gắng ra NHIỀU CHƯƠNG hết sức có thể để bù cho tuần sau mình bận việc không ra chương mới được.