Chương 19: Rồng xuất hiện??

Lâm Thừa Phong bọn họ vào núi đã hơn nửa tháng, hơn nửa tháng này, ba người một gà đuổi bắt đặt bẫy chỉ còn lại hai người Kim Minh Sơn cùng với Lâm Nam Vũ nửa tàn phế.

Có thể nói là áp dụng cách đánh du kích ít địch nhiều vô cùng nhuần nhuyễn.

Bất quá dư lại Kim Minh Sơn là thật sự khó giải quyết, nếu Trần Thính Vân không phải ngẫu nhiên sẽ đau nửa đầu một chút, sẽ không biết thì ra tên này còn chưa chết.

Ngẫm lại dù sao cũng là Trúc Cơ kỳ luyện đan sư, thủ đoạn giữ mạng rất nhiều.

“A,” Trần Thính Vân đang thu lều trại đột nhiên a một tiếng, chọc đến Lâm Thừa Phong quay đầu nhìn về phía nàng, cho rằng nàng lại đau nửa đầu.

“Không đúng a.” Trần Thính Vân vỗ tay một cái.

“Theo lý thuyết, ngươi đời trước dưới tình huống trọng thương chưa khỏi căn bản không đi được xa. Đừng nói ở núi lớn nghỉ ngơi nửa tháng, bên ngoài núi lớn ngươi cũng vào không được. Ngươi hay là gạt ta đi.” Trần Thính Vân hoài nghi liếc Lâm Thừa Phong một cái.

“Tiểu linh mạch sẽ di chuyển. Nếu không vì sao người Lâm gia sẽ mặc kệ tiểu linh mạch trong núi?” Lâm Thừa Phong trả lời nói.

Đời trước hắn rơi xuống chân núi bên cạnh khe núi, vừa vặn tiểu linh mạch di chuyển đến tận đây, lúc này mới may mắn tuyệt địa phùng sinh( ý như hồi sinh á).

Bất quá cũng bởi vì độc trên người hắn quá khó chơi, lây lan đem toàn bộ tiểu linh mạch phá hủy.

Sau khi trọng sinh tỉnh lại, trên đường đi xem linh điền hắn liền đi chỗ cũ xem qua, cũng không biết có phải vì thời cơ đã xảy ra biến hóa hay không, tiểu linh mạch không có xuất hiện ở khe núi.

Trần Thính Vân muốn tìm tiểu linh mạch, Lâm Thừa Phong cũng cảm thấy bỏ qua có chút đáng tiếc, vì thế liền theo quỹ đạo linh khí lưu động tìm cái tiểu linh mạch xuất quỷ nhập thần kia.

Nhưng mỗi khi vừa cảm nhận được tiểu linh mạch lưu động đuổi theo, đuổi theo sau vẫn là không được.

“Linh mạch không phải là quặng sao? Chỉ cần chờ đào linh thạch là được rồi.” Trần Thính Vân dựa vào đời trước, cho rằng linh mạch liền với mạch khoáng không khắc biệt lắm.

Mới nói xong liền đón nhận ánh mắt cười như không cười của Lâm Thừa Phong, ý thức được bản thân nháo ô long (nói tào lao), khóe miệng giật giật liền hỏi Lâm Thừa Phong giải thích, nửa điểm rớt mặt mũi thẹn quá hóa giận cũng không có.

Rốt cuộc Lâm Thừa Phong mới là dân bản xứ, không dựa vào thì chính là đồ ngốc.

“Linh mạch, linh khí, đổi lại cách nói chỗ các ngươi, đó chính là một loại năng lượng.” Lâm Thừa Phong không có úp úp mở mở, mà trực tiếp giải thích cho Trần Thính Vân nghe.

Linh khí ngưng mà có thần, nếu như du long, đó là linh mạch.

Linh khí lại chia làm linh khí bình thường và linh khí thuộc tính, linh khí bình thường cùng kim mộc thổ linh khí ổn định ngốc tại một chỗ bất động.

Hắn đời trước gặp được chính là một cái tiểu linh mạch thuộc tính thủy, lại cứ hắn là kim Hỏa linh căn, dùng ở trên người hắn thực sự lãng phí, một cái thủy linh mạch như vậy cũng chỉ có tác dụng giải độc.

Theo Trần Thính Vân nói chính là lấy nhân xâm trăm năm tới trị cảm mạo, quả thực phí phạm của trời.

Đến nỗi linh thạch còn lại là vật dẫn linh khí, linh tinh* lại càng đến không được, là linh khí trực tiếp ngưng kết mà thành tinh thể. Tự nhiên, linh tinh giá cả so với linh thạch cao hơn rất nhiều.

* Theo mình thấy thì linh thạch ( thạch: đá) ; linh tinh, tinh ở đây là một loại ngọc, pha lê, tinh khiết cao cấp hơn.

Linh khí linh tinh tiêu tán thoái hóa vì linh thạch, linh khí linh thạch tiêu hao hầu như không còn liền trở về bụi đất.

“Thì ra là thế a. Tiểu linh mạch này nên là của ta.” Trần Thính Vân vui rạo rực tiếp tục thu thập lều trại.

Chờ sau khi Trần Thính Vân đem doanh địa thu xong, Lâm Thừa Phong cũng không chỉ đường, mà là để Trần Thính Vân thuận theo hiểu biết của nàng với thủy nguyên tố đi tìm, còn nói lời mỹ kỳ danh (lời nói hoa mỹ) với Trần Thính Vân rằng là cơ duyên của nàng cũng chỉ có nàng có thể tìm được.

“Lúc trước vì sao không cho ta dẫn đường?”

Lâm Thừa Phong chỉ ngó Trần Thính Vân một cái.

Kết phường (cùng nhau ) làm thú dụ tán địa lôi hố sát đoàn người Kim Minh Sơn Trần Thính Vân cũng có phần, nàng đây là chôn xong địa lôi liền đã quên kiểm tra thu hoạch?

“Được rồi Được rồi.” Trần Thính Vân đương nhiên biết, nhưng Kim Minh Sơn này đánh không chết a, thú dụ tán cũng dùng hết rồi, cũng không làm hắn trúng chiêu.

Thật là làm người tức giận.

Vẫn là không thể thật sự đưa người tới tiểu linh mạch.

Vì người khác làm việc tốt nàng không làm, thà rằng tiếp tục ở trong núi lớn làm bọn họ xoay vòng.

Chỉ là Trần Thính Vân lại lo Kim Minh Sơn gặp vận may cứt chó, này vạn nhất nếu như tiểu linh mạch bị bọn họ tìm được trước rồi thì phải làm sao?

Trong chốc lát Trần Thính Vân lập tức cảm thấy nguy cơ mười phần, dồn hết sức lực hưng phấn dẫn đầu đi tìm tiểu linh mạch của nàng.

Nếu muốn nói lĩnh ngộ với thủy nguyên tố, Trần Thính Vân không thể nói có bao nhiêu sở trường, chỉ có eo lưng vô cùng thẳng.

Theo nơi thủy nguyên tố đậm nhất hưng phấn dẫn đầu, kết quả đi nửa ngày mới phát hiện đó là một cái ao hồ.

“Sai lầm sai lầm, quên còn có linh khí việc này. Chuyện làm không quen ha.” Quên bản thân có thể nhìn thấy linh khí, sau khi Trần Thính Vân cười gượng hai tiếng sửa chữa lại sách lược tiếp tục tìm đường.

Đợi khi Trần Thính Vân nghiêm túc dùng đôi mắt xem linh khí lưu động, nàng cảm giác bản thân giống như bị bệnh đυ.c thủy tinh thể.

Thời điểm còn chưa Luyện Khí nhập thể còn tốt, chỉ là nhìn thấy nhàn nhạt giống như sương mù.

Sau khi Luyện Khí nhập thể nghiêm túc nhìn lại, khắp rừng núi đều là hoặc đậm hoặc mờ mịt cảnh sắc, Trần Thính Vân không phân rõ cái gì là sương mù cái gì là linh khí.

Trước đây chỉ lo vùi đầu làm địa lôi hố người, Trần Thính Vân vẫn chưa để ý đến cảnh sắc biến hóa ( thay đổi) như thế nào.

Tuy rằng Lâm Thừa Phong cái này trang bức ( giấu nghề) không có nói rõ, Trần Thính Vân cũng biết linh hồn lực của hắn không thể tiêu hao quá độ, chính diện đối mặt với Trúc Cơ kỳ luyện đan sư chỉ sợ không chiếm được đồ tốt gì trong tay hắn.

Cho nên Trần Thính Vân hết sức cảm thấy nguy cơ, có thể sử dụng bao nhiêu thú dụ tán địa lôi hố chết bao nhiêu người liền hố chết bấy nhiêu, nếu thật sự không được còn có súng trong không gian.

Hiện giờ muốn dựa vào nàng tìm tiểu linh mạch mới hậu tri hậu giác( nhìn kỹ mới thấy) ‘ sương mù ’ ở núi lớn từ buổi sáng đến buổi tối cũng chưa tan.

“Ngươi nói nếu ta đi tới chỗ linh khí càng nồng đậm, chẳng phải là thành có mắt như mù, trừ linh khí ra cái gì cũng không nhìn thấy?” Trần Thính Vân lo lắng sốt ruột mà cùng Lâm Thừa Phong báo cáo bệnh trạng của nàng.

“Đợi ngươi tu luyện linh hồn lực tăng lên rồi, thì thật sự thành như người mù.” Lâm Thừa Phong trong giọng nói lộ ra một tia hận sắt không thành thép.

Có đôi mắt tốt như vậy không dùng cho tốt, người khác cầu còn không được.

“Nga nga, ta đây chịu đựng trước.” Trần Thính Vân tiếp tục híp mắt nỗ lực phân biệt.

Vào lúc chạng vạng, bọn họ lại tìm được một cái hồ nhỏ khác.

Đừng nhìn hồ nhỏ này chỉ mấy mét vuông, nước lại rất sâu, nước trong suốt như pha lê nhìn ôn nhu vô hại, trên thực tế ước chừng sâu mấy chục mét.

“Sâu như vậy còn rộng như vậy, sợ không phải là miệng núi lửa đi?” Trần Thính Vân đứng bên cạnh hồ nhìn xuống, trừ nước trong suốt ra thứ gì cũng không thấy, sạch đến mức cá tôm cũng không có.

Chỉ có một tầng màu đỏ nhàn nhạt giống như sắc tố ở dưới đáy nước, từ trên nhìn vuông góc xuống dưới giống huyết trì ( hồ máu). Từ góc độ khác lại hoàn toàn nhìn không ra.

“Có hơi thở viêm hỏa linh khí tràn ra, đáng tiếc đã bị hủy.” Lâm Thừa Phong đối với hỏa nguyên tố càng mẫn cảm, không nghĩ tới Trần Thính Vân còn có thể tìm ra nơi này.

Trong lòng không khỏi hoài nghi nàng chẳng lẽ là theo màu sắc tìm tới?

“Tiếp tục tiếp tục.”

Sau khi được Lâm Thừa Phong nghiệm chứng bản thân quả thực không tìm lầm, Trần Thính Vân tiếp tục hứng thú hừng hực đi tìm nơi có linh khí nồng đậm lại có nước.

Kế tiếp sau khi lại tìm mấy cái chỗ, quả thực chứng minh suy đoán của Lâm Thừa Phong.

Cuối cùng Lâm Thừa Phong không thể nhịn được nữa sửa đúng nàng:

“Thủy linh mạch mặc dù có màu sắc kia cũng là màu trắng.”

“Nga…… Ta còn tưởng rằng là màu lam hoàn toàn.” Trần Thính Vân uể oải trả lời.

Nàng kỳ thật cũng biết…… Chỉ là định thí nghiệm một chút xem sao.

Nàng ý thức được hai mắt của mình có thể phân biệt màu sắc của linh khí thuộc tính khác nhau liền đi theo sương mù bay mờ mịt tìm. Vốn dĩ giữa trưa định bắt đầu nghiêm túc tìm tiểu linh mạch thủy thuộc tính, kết quả đã bị Lâm Thừa Phong giáo dục.

Trần Thính Vân tuyệt đối là một người rất có chính kiến riêng, nàng mặc dù nghe vào được lời người khác nói, nhưng cũng sẽ tự nghiệm chứng qua một phen.

Thô tục mà nói chính là chết vẫn lì.

May mà bên cạnh còn có một Lâm Thừa Phong chỉ dẫn nàng, nàng đỡ phải đi lòng vòng.

“Ai nha…… Đôi mắt đều muốn mù.” Trần Thính Vân ngồi trên tảng đá lớn trước một cái thác nước thở dốc.

Mà Lâm Thừa Phong cầm nồi áp suất của Trần Thính Vân ở một bên bắt đầu luyện đan.

Trong quá trình tìm tiểu linh mạch, đan dược hệ thống thường thể hiện một chút cảm giác tồn tại, trong không gian Trần Thính Vân đã có không ít linh thảo.

“Ngươi nói thủy linh mạch kia rốt cuộc đã trốn đi đâu? Nhưng ngàn vạn lần đừng trốn mạch nước ngầm a. Chỗ đó ta đi không được.” Trần Thính Vân một bên nghỉ ngơi một bên càu nhàu, cũng không trông cậy vào Lâm Thừa Phong sẽ trả lời.

“Chỗ đó.”

“Ân?” Trần Thính Vân quay đầu, phát hiện là Lâm Thừa Vũ.

Tiểu đệ ngốc này lại tới gây sự, ngón tay còn chỉ vào thác nước lớn sau lưng Trần Thính Vân.

Từ sau khi biết Trần Thính Vân tìm đồ vật, hắn thường xuyên chỉ bậy làm thêm phiền.

Nói Lâm Thừa Phong Lâm Thừa Vũ hai huynh đệ lớn lên giống nhau như đúc, liền giọng nói cũng không khác nhau bao nhiêu.

Không xem biểu tình thật sự dễ dàng nhận sai.

“Ăn kem đi.” Trần Thính Vân từ trong không gian lấy một cái thùng lớn kem cây ra chặn miệng Lâm Thừa Vũ.

“Cũng có thể. Nơi này độ dày linh khí không thấp a.”

Trần Thính Vân cũng ngậm một cây kem ngửa đầu nhìn thác nước lớn phát ngốc.

“Kia.” Kem cũng không chặn được miệng Lâm Thừa Vũ.

“Di……” Trần Thính Vân học theo động tác nghiêng đầu của Lâm Thừa Vũ.

“Nhìn qua thật giống bạch long hạ xuống ghé vào trên vách núi, bắn tạo bọt nước chính là sừng rồng, đuôi rồng còn có râu rồng. Này nếu là ở chỗ bọn ta, tuyệt đối là một địa điểm ngắm cảnh nổi tiếng cả nước.”

“Tê, không được, đôi mắt càng ngày càng hoa.” Trần Thính Vân xoa xoa mắt.

Nàng phát hiện hư hư thực thực sừng rồng, đuôi rồng, râu rồng màu trắng bọt nước không nhúc nhích.

“Này không đúng a……” Nàng chỉ là muốn tìm tiểu linh mạch mà thôi, không định tìm một cái chân long!

Trần Thính Vân mộng bức.

“Lâm Thừa Phong, aiz, Lâm Thừa Phong!”

Tiếng bọt nước xôn xao dưới thác nước quá ồn, Trần Thính Vân không khỏi nâng cao âm lượng kêu Lâm Thừa Phong lại đây xem.

Kết quả miệng đã bị người dùng bàn tay che kín.

“sh, đừng quấy nhiễu nó.”

------------

Edit: Kê Kê Mao Cầu