Chương 27

*Nội dung cốt truyện mang tính chất tham khảo cải biên và có thể làm bạn cảm thấy khó chịu hay phản cảm. Cần cân nhắc kĩ trước khi xem.*

Thịnh Yến Lạc ngay lập tức phản biện: "Không phải! Ta chỉ là nhận ra bản thân lúc trước quá hồ đồ! Bởi vì nếu cứ như vậy mãi, sẽ luôn bị người khác dẫm đạp. Ta... Ta chỉ là muốn thay đổi!" Nàng ta không phải là "Thịnh Yến Lạc" trước kia, tất nhiên sẽ không thể làm tiếp những trò ngu ngốc tự xem thường chính bản thân như thế được.

"Công chúa..." Phụng Luân lắc đầu, "Đến người còn có lý do chính đáng như vậy, lẽ nào nàng ấy không?" Chàng có một niềm tin chắc chắn rằng cô đến bầu bạn với chàng là vì một mục đích khác.

"Ta... Ta chỉ muốn tốt cho tương lai của chàng..." Thịnh Yến Lạc hơi nghèo từ, không biết nên giải thích với chàng ra sao.

Thịnh Yến Lạc chưa biết, tiếp xúc nhiều với cô, chàng nhận ra đằng sau sự lãnh đạm nhiều người kính sợ chỉ là một nử tử đơn thuần, nhất quyết đối tốt với người cô coi trọng mà thôi. Làm gì có tâm cơ để tranh đoạt ngai vàng vốn không hợp với mình?

Cho là mục đích của cô thật sự là để lợi dụng chàng đi. Nhưng mà đối xử tốt với một người như vậy nhiều lần, há chẳng phải sẽ thành thói quen, sẽ thành tình cảm sao?

Kể cả là cô băng lạnh không nảy sinh bất kì thứ tình yêu quá phận nào, thì cũng đã thành công khiến chàng xao động, khiến chàng một mực yêu cô.

Cô vẫn muốn lợi dụng? Chàng liền cam tâm để cô lợi dụng.

"Công chúa nói những lời này là có ý gì?" Phụng Luân bỗng chốc cười khẩy, ảm đạm ngước nhìn Thịnh Yến Lạc. "Người cũng đâu có yêu ta?"

Không yêu ta, mà lại không chịu giải thoát cho ta, liền muốn để ta cả đời không có hạnh phúc, đó là lo lắng cho tương lai của ta hay sao?

[Tinh! Độ hảo cảm của mục tiêu đối với nữ chủ trực tiếp -10! Độ hảo cảm còn 40!]

"Chàng!" Thịnh Yến Lạc giật giật khóe môi, nhất thời không thể phản bác, cuối cùng hậm hực đứng dậy phất tay áo bước nhanh rời đi, bỏ lại giấy ly hôn nhăm nhúm nằm trên bàn. "Chàng nghỉ ngơi đi!"

Nàng ta có thể nói gì được? Vì quả thật nàng ta không yêu chàng.

Tiếng bước chân xa dần, đến khi trong phòng chỉ còn là một mảng tĩnh lặng, Phụng Luân mới chậm rãi đứng dậy, nhìn nhìn đơn ly hôn trước mặt.

Một ngày, chàng đã làm hai chuyện liều lĩnh nhất đời mình.

Chàng cự tuyệt hoan ái từ Thịnh Yến Lạc, còn lớn mật viết giấy từ hôn với nàng ta.

Tất cả, đều chỉ vì một người.

Thế nhưng những điều đó chỉ là sự kinh ngạc lướt qua, bây giờ Phụng Luân chỉ có một ý nghĩ:

Nhớ cô.