Chương 13

Cho nên, kỳ thật vợ chồng bọn họ cũng hoàn toàn không tính thẳng thắn thật sự đối với Nhã Nhu.

Bọn họ cũng có chuẩn bị để lại đường lui cho chính mình.

Nhưng giờ khắc này, Vương Thải Hà quyết định, đem cái chuẩn bị này nói cho Tống Lê.

Bà cầm chặt lấy tay Tống Lê: “Mẹ mang con đi xem đồ vật!”

Đầu ngõ cũng không cách xa Tống gia. Vương Thải Hà lôi kéo tay Tống Lê một lát liền đã về tới cửa nhà.

Bà kéo Tống Lê đến phòng ngủ của mình, cài chặt cửa lại. Sau đó, rầm một cái kéo bức màn trong phòng ra. Lúc này ở bên ngoài ánh mặt trời đã lượng, bức màn vừa bị kéo ra làm cho phòng ngủ sáng sủa, nhìn mọi thứ đều rõ ràng.

Vương Thải Hà ngồi xổm xuống, lôi kéo một cái rương lớn đặt phía dưới giường ra. Nhưng, tuy rằng bà đã ăn hoành thành, cảm giác tinh thần tốt hơn một chút, vẫn không có sức lực đủ lớn. Vì vậy Tống Lê cúi xuống hỗ trợ bà.

Cái rương kia cũ thật sự. Sau khi mở ra, bên trong để toàn bộ là quần áo cũ, thậm chí trong đó còn có một bộ quần áo mang theo mụn vá. Vương Thải Hà đem một tầng quần áo phía mặt trên lấy ra tới để lên giường. Sau đó lại đem mấy miếng vải đen lót ở bên trong lấy ra, lúc này, nháy mắt, Tống Lê liền sửng sốt.

Phía dưới rương, có từng khối từng khối ánh sáng rực rỡ rất dày, ước chừng chiếm hơn phân nửa cái rương!

Những khối vàng kia được xếp chỉnh chỉnh tề tề, loá mắt mười phần, quả thực làm cho cả căn phòng đều nhiễm quý khí!



Tống Lê trừng lớn đôi mắt: “Đây là gì?”

Vương Thải Hà lung tung cầm lấy ra mấy khối đưa cho cô: “Vàng nha! Đây là sau khi ông ngoaij con qua đời mấy năm, cậu con đưa tới cho mẹ. Mẹ ban đầu là người Hải Thành, vì ba con nên ở lại nơi này. Ông ngoại con định mua phòng ở cho mẹ, nhưng mẹ không muốn. Vì vậy, ông ngoại con nghĩ tới nghĩ lui liền bắt cậu của con mang đến cho mẹ chỗ vàng này. Lúc mẹ thiếu tiền, liền có thể mang đi đổi tiền, mặc kệ là thời điểm nào, vàng vẫn luôn đáng giá.”

Mặt khác, chính bà cũng không phải không có biện pháp kiếm tiền. Đừng nhìn thân thể bà ốm yếu, kỳ thật bà chỉ cần tuỳ tuỳ tiện tiện liền có thể kiếm được không ít tiền. Mà thoạt nhìn bề ngoài của Tống Diệu Quốc trông hèn nhát lại lôi thôi nhưng thân phận thật sự của ông ấy, nếu nói ra, cũng có thể làm cho tròng mắt của những người khác trừng ra tới!

Bà tủm tỉm lại tắc vào trong tay Tống Lê mấy khối : “Con muốn nhiều ít chính mình lấy, lén lút đổi thành tiền, muốn mua gì thì mua gì. Con không muốn đi đổi, thì để cho ba con chiều nay đi đổi đi. Chỉ là mẹ nói với con một chuyện, có tiền chỉ có thể chính chúng ta biết, trên đời này, có rất nhiều kẻ đáng giận. Công việc của ba con là bị chú con đoạt mất, bọn họ chê cười nhà chúng ta nghèo, vậy thì ba mẹ để cho bọn họ nghĩ rằng, nhà chúng ta nghèo đi.”

Bỗng nhiên, Vương Thải Hà nghĩ tới Lâm Nhã Nhu, trong lòng bà sớm có suy đoán, Lâm Nhã Nhu không một chút do dự đã lựa chọn trở về Lâm gia, nhiều ít cũng là do Lâm gia có tiền.

Mấy khối vàng nặng trĩu ép cho tay của Tống Lê tê rần. Cô chỉ tính toán qua loa một chút, một rương vàng này đều có thể mua được ba cái nhà Tây của Lâm gia.

Cho nên, Tống gia cũng không kém hơn so với Lâm nơi nào. Cô xem ý tứ của Vương Thải Hà thì xem ra, không chừng của cải của Tống gia còn dày hơn của Lâm gia nữa.

Như vậy Lâm Nhã Nhu cho rằng Tống gia đã nghèo đến không có gì ăn, cho nên vội vàng trở lại Lâm gia. Cô ta nếu biết những việc này liệu có hối hận hay không?

Tống Lê còn trong đang kinh ngạc, Vương Thải Hà cho rằng cô ghét bỏ vàng không đủ, lại cho cô thêm mấy khối: “Mẹ tìm cái túi cho con, con lấy nhiều thêm mấy khối, đặt ở trong phòng con chơi cũng tốt. Vàng có thể trấn tà, con để gối đầu cũng sẽ không gặp ác mộng.”