Chương 4: Cha, mẹ

Nhạc Thanh Linh bước chân từ từ bước vào bên trong căn phòng nhỏ, ngay lập tức đập vào mắt nàng là một ông lão lớn tuổi, tóc đã trắng bạc dài xuống phía tận lưng, khuôn mặt tuy rằng có nét nhăn, nhưng lại không hiện ra dáng vẻ đã già.

Nhạc Thanh Linh mở ra Linh Đồng, ánh mắt nhìn chăm chú ông lão ở trước mặt, ngoại hình bên ngoài có lẽ chỉ là 60, 70 tuổi, nhưng không gạt được Linh Đồng của nàng, ông lão trước mặt đã hơn 90 tuổi rồi.

"Tiểu Thanh Linh trở về rồi sao? Nào lại đây ông nội nhìn con một chút!" Nhạc Chiến Thiên nhìn đứa cháu gái đã cách xa mười ba năm mà bồn chồn.

Năm đó nếu không phải tại hắn, đứa cháu gái này của hắn cũng không bị Linh Quỷ phụ thể, cũng may có Bạch Liên Đạo Trưởng xuất hiện, nếu không mạng của hắn hay Nhạc Thanh Linh đã không còn rồi.

"Ngài.... ngài là... ngài là ông nội của ta sao?" Nhạc Thanh Linh hai mắt đỏ au, nàng tuy rằng không nhớ rõ chuyện khi nàng còn nhỏ, nhưng nàng vẫn còn sót lại không ít ký ức ông nội nàng đã từng ôm nàng đi khắp nơi.

"Thanh Linh lớn rồi... bây giờ đã ra dáng thiếu nữ rồi... thật là lớn rồi!" Nhạc Chiến Thiên không kìm được nước mắt mà chảy xuống, hắn cả đời chỉ có một đứa cháu gái, hắn không đợi được mà bước đến ôm lấy cháu gái của mình vào lòng.

Nhạc Thanh Linh có chút bất ngờ, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy cực kỳ ấm áp, đây là tình thân, đây là gia đình của nàng sao, thật là tốt, thật là thoải mái, nàng lúc này tựa như đang ở bên cạnh sư phụ của nàng vậy.

Trong lúc Nhạc Thanh Linh cùng Nhạc Chiến Thiên đang vỡ òa cảm xúc khi lần đầu sau mười ba năm mới gặp lại nhau, thì lúc này ở bên ngoài có hai người đang hồng hộc chạy đến căn nhà nhỏ của Nhạc Chiến Thiên.

"Cha.... Thanh Linh... Thanh Linh trở về rồi sao... cha... Thanh Linh đâu!" Nhạc Vũ ánh mắt nhìn khắp cả căn phòng, miệng thì không ngừng hét lớn, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại, cuối cùng nhìn thấy Nhạc Thanh Linh đang ngồi ở bên cạnh cha của mình, hắn mới rưng rưng nước mắt mà đi tới.

Bên cạnh Nhạc Vũ một người phụ nữ trung niên đôi mắt đã chảy đầy lệ, nước mắt của nàng chảy xuống ướt đẫm cả khuôn mặt, nàng cuối cùng cũng nhìn thấy con gái bình an trở về, mười ba năm, mười ba năm dài đằng đẵng mẫu tử chia cắt, khiến cho nàng giờ phút này gặp lại con gái, nàng vui vẻ không nói nên lời.

Nhạc Thanh Linh lúc này cũng chú ý đến ở ngoài cửa có hai người đang nhìn chằm chằm nàng, một người nam nhân bề ngoài nhìn như chỉ mới 40 tuổi, nhưng tuổi tác thật sự đã ngoài 50.

Người phụ nữ đứng bên cạnh người nam nhân kia cũng tương tự như vậy, chỉ là nhìn nét mặt của người phụ nữ kia so với nàng, thì có bảy đến tám phần giống nhau.

Nhạc Thanh Linh lúc này xoắn xuýt không thôi, không biết phải làm sao đối diện với hai người trước mặt, nàng đã nhận ra rồi, bọn họ chính là cha mẹ của nàng, cha mẹ đã xa cách nàng suốt mười ba năm.

"Thanh Linh... là... là con sao?" Nhạc Vũ không kìm chế được mà mở miệng gọi, nàng rất muốn gặp lại con gái bảo bối của nàng, đứa con gái đã hơn mười ba năm xa cách.

"Ừm... con... con là Thanh Linh!" Nhạc Thanh Linh có chút lo lắng, không dám bước đến gần Nhạc Vũ, nàng sợ rằng cha cùng mẹ không thích nàng.

"Thanh Linh....!" Không đợi cho Nhạc Vũ chạy lại ôm lấy con gái, Vương Ngọc Huyền không chờ được nữa, nàng lao tới ôm lấy con gái.

Nhạc Thanh Linh có chút bất ngờ, nàng được ôm vào lòng, cảm giác ấm áp, thoải mái, gần gũi này thật khiến cho nàng cảm hạnh phúc, trong lòng nàng cực kỳ vui vẻ, đây chính là tình thân, đây chính là gia đình của nàng.

Nhạc Vũ cũng nhanh chóng bước tới, ôm lấy hai mẹ con Vương Ngọc Huyền vào lòng, gia đình sau hơn mười ba năm xa cách cuối cùng cũng được tụ họp.

Nhạc Thanh Linh không bị cha mẹ ghét bỏ, nàng được bọn họ cực kỳ quan tâm, cực kỳ yêu thương, Nhạc Thanh Linh cuối cùng cũng trở về nhà rồi.