Chương 2: Đến thành phố Quý Hải

Nhạc Thanh Linh buồn bã một mình xuống núi, tự mình bắt xe lửa từ Thanh Linh Sơn ra bên ngoài.

Từ Thanh Linh Sơn để về được đến nhà nàng là một quản đường rất xa, từ Thanh Linh Sơn phải đi tàu qua Lưu Sa Hà, sau đó lại phải đi xe lửa ra khỏi quận Thủy Mặc, rồi lại phải bắt máy bay đi thẳng đến thành phố Quý Hải.

Đoạn đường này thôi cũng đã làm cho nàng tốn ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng mới có thể đến nhà của nàng, lần này nàng về nhà, nàng sẽ gặp được cha mẹ của nàng, năm đó nàng chỉ mới năm tuổi đã theo sư phụ tu đạo.

Mười ba năm không gặp, nàng đã không còn nhớ rõ khuôn mặt của cha, khuôn mặt của mẹ, của ông nội... mười ba năm từ trên núi trở về, không phải là một quãng thời gian ngắn.

Gia đình của nàng ở thành phố Quý Hải cũng không phải là một gia đình bình thường, nghe sư phụ nói cha nàng là một ông chủ của một công ty, mẹ nàng cũng là giáo sư nổi tiếng của một trường đại học, chưa kể ở trên nàng còn có năm người anh trai, không biết bọn họ dáng dấp tính cách ra làm sao.

Nhạc Thanh Linh cũng có chút lo lắng, lo lắng cha mẹ sẽ không nhận người con gái đã rời đi mười ba năm, lo lắng các anh trai của nàng không nhận nàng là em gái, nàng dù sao cũng là một thiếu nữ vừa mới rời núi ra đời.

Tuy rằng nàng thân thủ rất lợi hại, một thân tu vi cùng thuật pháp sư phụ dạy dỗ công thêm nàng ngày đêm luyện tập thì ở nhân gian chắc hẳn sẽ không ai bắt nạt được nàng.

Nàng có thể không sợ người khác ám toán nàng, cũng không sợ người khác dùng võ lực với nàng, chỉ là nàng lo lắng nàng sẽ bị người ta lừa gạt.

Sư phụ đã từng nói, trên thế gian này thứ khó đối phó nhất là lòng người, nhưng thứ dễ đối phó nhất cũng là lòng người, những thứ này một thiếu nữ mười tám tuổi như Nhạc Thanh Linh không hiểu.

"Sư phụ... ta thật sự cảm thấy không ổn chút nào!" Nhạc Thanh Linh ngồi trên máy bay, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn những áng mây phiêu động trên bầu trời, lại nhớ về khoảng thời gian ở cùng sư phụ của nàng, khiến cho nàng trong lòng có chút buồn bã , mệt mỏi mà ngủ đi lúc nào không hay.

Nhạc Thanh Linh chớp mắt một cái đã trôi qua một đêm, sáng hôm sau tỉnh lại thì cũng đã gần đến thành phố Quý Châu, có lẽ phải bay thêm một giờ nữa là đến nơi.

Một giờ sau.

Nhạc Thanh Linh xuống máy bay, một mạch đi ra khỏi sân bay, trên người chỉ có một cái balo nhỏ, cùng chiếc ví rỗng có vài đồng tiền mà sư phụ đưa cho, nàng hiện tại có thể xem như là một kẻ nghèo kiết xác.

"Sư phụ cũng thật là, đưa ta bấy nhiêu đây tiền, làm sao về nhà đây!" Nhạc Thanh Linh nhìn số tiền lẻ trên tay mà buồn rầu.

Nàng lần này về nhà là bất ngờ, không biết người trong nhà có biết nàng trở về hay không, nàng không có số điện thoại hay phương thức liên lạc gì của bọn họ, chỉ biết địa chỉ của bọn họ mà thôi.

Đúng lúc này từ xa một nam nhân áo đen bước tới, ăn mặc rất là lịch lãm, thân hình đồ sộ bước lại gần Nhạc Thanh Linh.

"Tiểu thư người đã trở về!" Nam nhân áo đen nhìn một cái liền nhận ra Nhạc Thanh Linh, dù sao ảnh của tiểu thư ngày nào lão gia cũng ngắm nhìn.

"Chú đang gọi cháu hả?" Nhạc Thanh Linh bất ngờ, nàng có chút đề phòng, người lạ hỏi chuyện nàng nào dám không đề phòng.

"Tiểu thư, ta là người lão gia sai đến đây đón người về nhà!" Nam nhân lại lần nữa cung kính đáp lời Nhạc Thanh Linh.

Tiểu thư từ nhỏ sống ở trên núi tận mười ba năm, có lẽ không quen nói chuyện với người lạ, không quen với cách sống nhộn nhịp của thành phố, có lẽ tiểu thư vẫn chưa thích ứng được.

"Lão gia? Là ai? Là cha ta sao?" Nhạc Thanh Linh có chút buông lỏng tâm tình, ánh mắt nhìn về nam nhân áo đen hỏi.

"Không phải, là ông nội của tiểu thư!" Nam nhân áo đen lại lần nữa cung kính đáp lời.

"Ngươi có gì chứng minh hay không? Ta không tin nha!" Nhạc Thanh Linh rất đề phòng, tuy rằng nhìn nam nhân ăn nói rất là lịch sự, ánh mắt cũng không có ý đồ xấu đối với nàng, nhưng mà lòng người không phân biệt ra bằng sắc mặt nha.

"Tiểu thư, đây là tín vật!" Nam nhân áo đen lại lấy từ trong áo ra một tấm ảnh, tấm ảnh của Bạch Liên Đạo Trưởng mà lão gia đã đưa cho hắn.

"Ảnh của sư phụ... vậy thì đúng rồi, chúng ta đi thôi!" Lúc này Nhạc Thanh Linh mới tin tưởng, sư phụ đã từng nói người có ảnh của sư phụ là người được sư phụ tín nhiệm, cho nên nàng lúc này liền tin tưởng người nam nhân áo đen kia.

Nhạc Thanh Linh lên xe trở về nhà, rời xa núi non sông biển trở lại cuộc sống phồn hoa của thành thị, một cuộc đời mới của nàng từ ngày hôm nay chính thức bắt đầu.