Rơi vào trong tay ma đạo, cho dù còn sống, cũng là sống không bằng chết.
Phương Hàn Vũ lòng tràn đầy thù hận, lại chỉ có thể kìm nén. Hiện tại đừng nói chiến đấu, ngay cả sức lực đứng lên, hắn cũng không có.
Ầm!
Phía trước truyền đến tiếng nổ vang đinh tai nhức óc. Ngay sau đó, một cơn gió lớn phía đối diện đánh tới, Phương Hàn Vũ vội vàng không kịp chuẩn bị, bị cuốn bay ra ngoài. Phịch một tiếng, hắn chỉ cảm thấy phần eo đυ.ng vào thân cây, cả người suýt nữa đau đến ngất đi.
Thiếu nữ áo xanh hạ xuống đất, thân thể không ngăn được mà trượt về phía sau. Nàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy rừng cây phía trước xuất hiện một khe rãnh, cây cối đổ sang hai bên, bụi đất tung bay.
Một con cự trùng màu đen thân hình dữ tợn lơ lửng giữa không trung, một tòa kiệu đỏ đứng thẳng trên đỉnh đầu nó, rèm vải chập chờn như liệt diễm.
Phía sau cự trùng màu đen, có rất nhiều đệ tử Thanh Thiền cốc chạy đến.
Một nam tử trung niên rơi vào trước kiệu đỏ, mở miệng nói: “Sư huynh, phía trước có một vị tu sĩ trọng thương, mắt của hắn bị đào, rất có thể là đệ tử Thái Uyên môn chạy thoát từ trong tay chúng ta.”
Trong kiệu đỏ truyền ra một giọng nói lười biếng: “Bắt tới hỏi một chút.”
“Bên cạnh lại còn có yêu vật. . .”
“Gϊếŧ là được.”
“Vâng!”
Nam tử trung niên lập tức xoay người, gọi đệ tử Thanh Thiền cốc phía sau, lập tức bèn có mười hai đệ tử Thanh Thiền cốc ngự kiếm bay về phía thiếu nữ áo xanh và Phương Hàn Vũ.
Con báo đen chở Phương Hàn Vũ đi lúc trước bị một gốc đại thụ đứt ngang đè ép, kêu gào thảm thiết, không thể động đậy.
Thiếu nữ áo xanh muốn đi cõng Phương Hàn Vũ, thì một tiếng xé gió truyền đến, chỉ thấy một thanh trường kiếm cản trước mặt nàng, dọa nàng nhảy về phía sau.
Thấy thế, thiếu nữ áo xanh chỉ có thể bỏ chạy về một phương hướng khác, bước mấy bước đã tan biến ở chỗ sâu trong rừng cây.
Nam tử trung niên đứng trên cổ trùng to lớn vẫy gọi một lần nữa, chín đệ tử Thanh Thiền cốc lập tức đuổi theo hướng thiếu nữ áo xanh.
Phương Hàn Vũ nằm sấp trước cây, toàn thân đau đến như muốn tan ra thành từng mảnh, vải trước mắt đã bị máu tươi nhuộm đỏ, thậm chí đang rỉ máu, có vẻ cực kì thê thảm.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân, hiểu kẻ địch đang đi đến hướng mình.
“Ta nhớ được kẻ này, thừa dịp chúng ta không chuẩn bị, vậy mà vụиɠ ŧяộʍ ngã xuống dưới vách núi, lúc chúng ta lại muốn đi tìm, đã không tìm thấy nữa.”
“Ồ? Hắn chính là vị đệ tử Thái Uyên môn chạy thoát từ trong tay ngươi à?”
“Ừm, coi như có cốt khí, tứ chi bị đánh nát, hai mắt bị móc sống, mà cố chấp không cầu xin, có cốt khí hơn nhiều các sư huynh, sư tỷ của hắn.”
“Chậc chậc, các ngươi xem hắn kìa, thật giống một con rắn sắp bị giẫm chết.”
Nghe tiếng cười của các đệ tử Thanh Thiền cốc, mười ngón tay Phương Hàn Vũ cũng cắm vào trong đất bùn, đáy lòng của hắn cực hận.
Đúng lúc này, một luồng bạch hồng phi nhanh ra từ trong rừng cây.
Vụt! Vụt! Vụt. . .
Từng tiếng xé gió chói tai vang lên liên tiếp. Phương Hàn Vũ mơ hồ cảm nhận được kiếm khí bén nhọn, chính hắn luyện kiếm, vô cùng mẫn cảm đối với kiếm khí.
Còn chưa chờ hắn suy nghĩ nhiều, hắn đã nghe thấy tiếng thân xác ngã xuống đất, tiếng kêu gào của các đệ tử Thanh Thiền cốc bỗng im bặt.
Chuyện gì xảy ra?
Phương Hàn Vũ cực kỳ hồi hộp, thân thể run rẩy theo bản năng.
Giờ phút này, một bóng người đứng trước mặt hắn, dưới ánh mặt trời dáng người thẳng tắp, áo trắng tung bay, xung quanh đều là thi thể.
Đó chính là Phương Vọng!
Phương Vọng đưa lưng về phía Phương Hàn Vũ, tay cầm pháp khí thượng phẩm Thanh Quân kiếm, hai mắt dưới mũ rộng vành lạnh buốt, ánh mắt nhìn chằm chằm cổ trùng to lớn lơ lửng trên bầu trời rừng cây phía trước.
“Ngươi là người phương nào?”
Nam tử trung niên đứng cạnh kiệu đỏ trên đỉnh đầu cổ trùng, nghiêm nghị hỏi, trong mắt hắn tràn đầy vẻ sợ hãi.
Tốc độ của Phương Vọng quá nhanh!
Hắn thậm chí không thấy rõ ràng Phương Vọng xuất thủ thế nào, mười hai tên đệ tử kia đã chết hết!
Phương Hàn Vũ nghe thấy lời này liền hiểu ra có người đang cứu hắn. Hắn cắn răng nói: “Chẳng cần biết ngươi là ai, đừng cứu ta, ta đã phế rồi, đừng bị ta liên lụy, còn không chạy đi!”
Hắn còn tưởng rằng là thiếu nữ áo xanh hoặc tộc nhân của nàng, hắn không muốn lại liên luỵ đến người vô tội.
“Liên lụy? Đây đã là lần thứ hai ta cứu ngươi, phế thì nghĩ biện pháp khôi phục, ta chờ ngươi báo đáp nhiều ân cứu mạng đấy!”
Một âm thanh quen thuộc truyền đến từ phía trước, Phương Hàn Vũ nghe được bỗng nhiên ngẩng đầu.
“Phương. . . Vọng?”
Giọng điệu Phương Hàn Vũ tràn ngập vẻ khó tin, hắn không thể tin được Phương Vọng sẽ xuất hiện vào lúc này.
“Chậc chậc, bị thương thật là thảm, mắt cũng bị móc rồi.”
Một tiếng cười trêu tức truyền đến. Phương Hàn Vũ sau khi nghe được cũng không tức giận, thân thể hắn run rẩy kịch liệt, trong đầu bắt đầu tủi thân, vì các tộc nhân của hắn đến.
Chu Tuyết cũng tới!
Bị đệ tử Thanh Thiền cốc tra tấn, hắn không tủi thân. Được thiếu nữ áo xanh trị liệu, có đau hơn nữa, hắn cũng không sợ. Duy chỉ khi đối mặt hai người thân đã đến, hắn không khắc chế được tâm trạng của mình.
Chu Tuyết, Chu Hành Thế đi ra từ trong rừng cây bên cạnh. Chu Hành Thế nhìn thấy tình trạng bi thảm của Phương Hàn Vũ, trái tim cũng băng giá vì đó.
“Lý Hồng Sương, có người cho rằng ngươi có thể trở thành cốc chủ Thanh Thiền cốc đời tiếp theo, nhưng kiếm của ta không tin!”
Phương Vọng cao giọng quát, lời nói này khiến Chu Tuyết, Chu Hành Thế kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Dứt lời, Phương Vọng bèn truyền âm cho Chu Tuyết, để nàng dẫn theo Phương Hàn Vũ tranh thủ thời gian rời đi.
Chu Tuyết đúng là Tiên Tôn sống lại, nhưng Phương Vọng không cảm thấy nàng nhất định mạnh hơn chính mình, mà hắn không hiểu y thuật, trách nhiệm mang đi Phương Hàn Vũ giao cho Chu Tuyết càng tốt hơn.