Chương 45: Gặp Lại Chu Tuyết.

Cho dù trong lòng tràn ngập tự tin, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian, dù sao nội công mạnh mẽ hơn nữa cũng cần thời gian đi tích lũy tu vi.

Mặt trời lặn, mặt trăng lên.

Sau khi màn đêm buông xuống, trấn nhỏ trở nên yên tĩnh, Phương Vọng thỉnh thoảng cảm thấy có khí tức lướt qua từ ngoài cửa sổ, xem ra ban đêm sẽ không quá bình yên.

Chỉ cần không ai quấy rầy hắn, hắn lười nhác đi ra ngoài xem một chút.

Một đêm trôi qua.

Mặt trời mới lên, trấn nhỏ lại náo nhiệt lên, trên đường phố vô cùng ồn ào, với nhĩ lực của Phương Vọng có thể nghe thấy một vài âm thanh.

“Đệ tử Thanh Thiền cốc chết ở trên cầu phía đông.”

“Ai ra tay, không phải là Hoàng Ngục sơn đấy chứ?”

“Gây đây tần suất hoạt động của hai đại giáo phái này thật cao, hình như đang tìm kiếm thứ gì.”

“Nghe nói ở địa vực yêu ma ở ngoài năm trăm dặm về hướng tây phát hiện di chỉ động phủ của đại tu sĩ Cực Hạo tông.”

“Người nọ chết thật thê thảm, mắt cũng bị móc.”

Trong phòng, Phương Vọng từ từ mở mắt, xem ra chuyện đã truyền ra, muốn tìm được Phương Hàn Vũ thì phiền toái hơn.

Thiên Cương Thánh Thể Chân công này còn phải từ từ, không thể cưỡng cầu.

Phương Vọng thầm tính toán trong lòng, quyết định tìm được Phương Hàn Vũ liền rời đi.

Nhưng Chu Hành Thế một đêm chưa về, hẳn là gặp được phiền phức rồi?



Ánh mắt Phương Vọng lấp lóe. Hắn vẫn giữ cảnh giác với với Chu Hành Thế trong lòng, lo lắng Quảng Cầu Tiên, Dương Nguyên Tử muốn tính toán hắn, nhưng nghĩ lại, hiện tại hắn mới Tố Linh cảnh, hai người Quảng Cầu Tiên thật sự muốn đoạt bảo linh của hắn, thì cần gì phải tốn công tốn sức?

Hắn kềm chế nghi kỵ trong lòng. Chờ một chút, nếu đợi đến giữa trưa, Chu Hành Thế còn chưa trở về, thì hắn phải hành động một mình.

Cũng may chuyện cũng không bết bát như hắn nghĩ, một canh giờ sau, Chu Hành Thế trở về.

Sau khi vào phòng, Chu Hành Thế đóng cả cửa ra vào và cửa sổ.

“Tình huống không ổn, khả năng đệ tử của chúng ta thật sự lấy được truyền thừa, Thanh Thiền cốc, Hoàng Ngục sơn cũng đang tìm tung tích của đệ tử Thái Uyên môn.” Chu Hành Thế ngồi trước mặt Phương Vọng, vẫn giao lưu bằng Truyền Âm thuật như cũ.

Phương Vọng cũng dùng Truyền Âm thuật hỏi thăm: “Vậy ngươi có hành tung của Phương Hàn Vũ không?”

“Bốn tháng trước, Phương Hàn Vũ quả thực từng xuất hiện ở trấn này, nhưng hắn gặp phải Thanh Thiền cốc truy sát, chạy tới hướng núi sâu, việc này bị rất nhiều thương nhân ở lâu trên trấn nhìn thấy...”

Chu Hành Thế do dự một chút, tiếp tục truyền âm nói: “Bị Thanh Thiền cốc truy sát bốn tháng, vẫn không trở về tông môn, chỉ e là hắn...”

Lời sau hắn chưa nói xong, nhưng Phương Vọng rõ ràng nghe hiểu được.

Dữ nhiều lành ít!

Phương Vọng nhíu mày, hắn và Phương Hàn Vũ chỉ có quan hệ tốt khi còn bé, nhưng mặc kệ thế nào, bọn họ cũng họ Phương, mà hắn đã đáp ứng Chu Tuyết phải chăm sóc tốt những tộc nhân này.

“Đúng, Chu Tuyết là đồng tộc với ngươi à? Đáng tin tưởng không?” Chu Hành Thế bỗng nhiên truyền âm hỏi.

Phương Vọng nhướn mày, truyền âm hỏi: “Vì sao lại hỏi như vậy? Ngươi gặp nàng à?”

“Không sai, người gϊếŧ đệ tử Thanh Thiền cốc đêm qua chính là nàng, thủ đoạn của nàng rất tàn nhẫn, có lẽ còn dùng thủ đoạn của Thanh Thiền cốc, đào sống hai mắt người kia ra...”

Nói đến chuyện này, Chu Hành Thế không nhịn được rùng mình một cái, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.

Phương Vọng nghe xong, trái lại cảm thấy vui mừng, Chu Tuyết đến, thì tỉ lệ tìm kiếm được Phương Hàn Vũ sẽ càng lớn hơn.



Hắn truyền âm hồi đáp: “Đáng tin tưởng, ta cùng nàng trải qua sinh tử, ngươi từng gặp nàng, nàng không phát hiện ra ngươi sao?”

Trong lòng hắn ngờ vực, Chu Hành Thế hành tẩu Tu Tiên giới, nhưng những gì trải qua có thể phong phú bằng Chu Tuyết được sao?

Chu Hành Thế lắc đầu, đang muốn truyền âm trả lời, cửa phòng chợt bị đẩy ra, làm hai người kinh sợ đứng dậy. Bọn họ bình tĩnh nhìn lại, một nữ tử áo đỏ đội mũ rộng vành đi tới, chỉ thấy nàng ngẩng đầu lên, dùng một loại nụ cười bễ nghễ nhìn về phía hai người Phương Vọng.

Không phải Chu Tuyết, thì là ai nữa?

“Ngươi...”

Chu Hành Thế quá sợ hãi, vô ý thức cản trước mặt Phương Vọng.

Chu Tuyết cười nói: “Ta đã nói sao lại có đệ tử Thái Uyên môn điều tra hành tung của Phương Hàn Vũ, tiểu tử kia mặc dù có thiên tư không tệ, nhưng cất bước muộn, cần thời gian lắng đọng, Thái Uyên môn hẳn là sẽ không để ý hắn. Thì ra người sau lưng này là tiểu tử ngươi, sao các ngươi đi cùng nhau rồi?”

Mấy tháng không gặp, phong thái của Chu Tuyết càng tăng lên, Phương Vọng vẫn không nhìn thấu tu vi của nàng như cũ.

Không được, nhất định phải học được pháp môn ẩn giấu tu vi của nàng vào tay!

Phương Vọng bất đắc dĩ nói: “Ngươi có thể đóng cửa lại rồi nói không?”

Chu Tuyết đưa tay làm một chiêu, cách không đóng lại cửa phòng sau lưng, nàng tự ngồi xuống trước bàn, tức giận nói: “Người trong khách sạn đều ra ngoài xem náo nhiệt, nói các ngươi cẩn thận đi, thì biết dùng Truyền Âm thuật giao lưu, nhưng các ngươi dám đến nơi này, thật sự là cả gan làm loạn. Truyền thừa của Cực Hạo tông đã truyền ra rồi, cho dù các ngươi đã là tu vi Tố Linh cảnh, vẫn rất nguy hiểm như cũ.”

Ánh mắt của nàng nhìn về phía Phương Vọng cực nóng, nhìn đến nỗi Phương Vọng sợ hãi trong lòng.

Phương Vọng giả vờ ho một tiếng, nói: “Còn không phải vì Phương Hàn Vũ mất tích, ta không thể không đến, ai bảo ngươi nhắc nhở ta chăm sóc bọn họ.”

“Để ngươi chăm sóc là ở trong tông môn, chạy đến đây làm gì. Ngươi vào Thái Uyên môn không đến một năm, đã Tố Linh cảnh tầng ba, ngươi nên dốc lòng tu luyện, không chừng mười năm nữa là có thể thành tựu Linh Đan cảnh, khi đó lại đi dạo Tu Tiên giới, cũng đủ để tung hoành tứ phương.” Chu Tuyết trừng Phương Vọng một chút, quát lớn, rất có vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Chu Hành Thế đi đến bên cạnh, hắn hiếu kì vì sao Chu Tuyết cùng Phương Vọng thân thiết như thế, nhưng điều càng làm cho hắn khϊếp sợ là Phương Vọng vậy mà đạt tới Tố Linh cảnh tầng ba.