Chương 43: Thiên Cương Thánh Thể Chân Công.

Thiên Cương Thánh Thể Chân công?

Nghe thật ngang ngược!

Bảo linh bản mệnh của Phương Vọng chính là trường binh, cho nên hắn quyết định sau này phải tăng lên thiên về phương diện thân xác. Thiên Cương Thánh Thể Chân công này vừa nghe đã thấy rất ngang ngược.

Hắn dò hỏi Cố Ly một lần nữa: “Thiên Cương Thánh Thể Chân công rất mạnh sao?”

Cố Ly gật đầu, mặt lộ vẻ ngông trông, nói: “Trong truyền thuyết, Thiên Cương Thánh Thể có được năng lực di sơn đảo hải. Trong thần thoại cổ xưa, Thiên Cương Thánh Thể cũng là một trong những Cổ Thần, tượng trưng cho lực lượng, mà Thiên Cương Thánh Thể Chân công chính là công pháp tu luyện Thiên Cương Thánh Thể, cũng là một trong những công pháp mạnh nhất của Cực Hạo tông, ở Tu Tiên giới Đại Tề vẫn luôn lưu truyền truyền thuyết về Thiên Cương Thánh Thể Chân công.”

Di sơn đảo hải!

Phương Vọng nghe mà động lòng, đệ tử khác cũng giống như thế, nhưng chậm chạp không có người tiến lên nhận nhiệm vụ.

Suy nghĩ một lát, Phương Vọng cất bước đi về phía Lý Ngu.

Ừm, không phải vì Phương Hàn Vũ, là vì Thiên Cương Thánh Thể Chân công.

“Đại sư huynh, ta muốn nhận nhiệm vụ!”

Phương Vọng đi tới trước mặt Lý Ngu nói. Nghe vậy, Lý Ngu hơi chần chờ, thấy các đệ tử đều quăng ánh mắt tới, hắn đành phải truyền âm nhắc nhở: “Phương sư đệ, nhiệm vụ này khả năng rất đơn giản, cũng có thể là rất nguy hiểm. Về Thiên Cương Thánh Thể Chân công kia, càng là hư vô mờ mịt, thân là đệ tử thân truyền, ngươi không cần thiết mạo hiểm, để đệ tử phía dưới đi lịch luyện là được rồi.”

Phương Vọng không dùng Truyền Âm thuật trả lời, mà nói thẳng: “Ta có một vị tộc nhân ở mạch thứ hai, rất có thể tham dự việc này. Hắn tên là Phương Hàn Vũ, không biết sư huynh có manh mối của hắn không, ta phải đi cứu hắn.”

Lý Ngu nghe xong, chỉ có thể coi như thôi, hắn dò thần thức vào trong túi trữ vật của mình lục soát. Rất nhanh, hắn đã nâng tay phải lên, một miếng thanh ngọc xuất hiện trong lòng bàn tay.

“Ghi chép về địa điểm lệnh bài đệ tử của Phương Hàn Vũ truyền linh lực về tông môn một lần cuối cùng ở trong khối Dẫn Lộ ngọc này, nó sẽ dẫn đường ngươi đi đến nơi đó, tạm thời không có manh mối hơn nữa.” Lý Ngu mở miệng nói.

Phương Vọng tiếp nhận thanh ngọc, nói một tiếng cảm ơn, sau đó xoay người rời đi.



Nhìn thấy Phương Vọng tham dự, lúc này bèn có đệ tử khác xông lên, tìm Lý Ngu nhận nhiệm vụ.

Cố Ly đi tới trước mặt Phương Vọng, hỏi: “Cần ta hỗ trợ sao?”

Phương Vọng lắc đầu nói: “Ta không phải thuần túy vì nhiệm vụ, ngươi đừng lẫn vào, tu luyện cho tốt, ta sẽ chờ ngươi tới khiêu chiến ở Tố Linh cảnh tầng chín.”

Cố Ly gật đầu, cũng không nói nhảm nữa, hai người bay đi về phía động phủ.

Sau khi trở lại động phủ về, Phương Vọng bắt đầu thu dọn đồ đạc. Thu thập xong rồi, hắn dò thần thức vào trong thanh ngọc, ý thức của hắn đột nhiên ở trong một vùng tăm tối. Hắn vô ý thức liếc nhìn, nhìn thấy một tia sáng, cách với mình rất xa.

Đây chính là phương hướng nó chỉ dẫn!

Tổng cương tu hành có ghi chép vể ngọc này, tên là Dẫn Lộ ngọc. Đây là lần đầu tiên Phương Vọng sử dụng, hắn rất tò mò.

Hắn không chậm trễ quá lâu, sau khi xác định rõ phương hướng thì để Dẫn Lộ ngọc vào trong túi trữ vật, rồi đứng dậy rời đi.

Sau khi đi ra động phủ, hắn không lập tức rời khỏi Thái Uyên môn, mà đi về phía Đan Dược đường trước, chuẩn bị nhận lấy đan dược của tông môn trong nửa năm gần nhất, thuận tiện lại mua một chút thuốc chữa thương, để phòng trường hợp bất ngờ.

Sau nửa canh giờ.

Phương Vọng chân đạp phi kiếm rời khỏi tòa thành khổng lồ, chuẩn bị xuống núi.

“Chờ một chút! Ta đi cùng ngươi!”

Một âm thanh truyền đến, Phương Vọng quay đầu nhìn lại, Chu Hành Thế chạy đến.

Nhìn thấy hắn hiện thân, Phương Vọng đã biết được mình bị theo, Dương Nguyên Tử tất nhiên đã nhắc nhở đệ tử khác chú ý hành tung của hắn. Có lẽ đó là ý tốt, nhưng hắn không thể không đề phòng.

“Ai bảo ngươi đến?” Phương Vọng hỏi.

Chu Hành Thế ngự kiếm phi hành, sánh vai cùng Phương Vọng, hồi đáp: “Là sư phụ ngươi, hắn lo lắng ngươi lần đầu tiên xuống núi gặp được phiền phức. Hai người chúng ta liên thủ, tốt xấu gì có thể trông nom lẫn nhau.”



Phương Vọng gật đầu, không hỏi thêm nữa, tiếp tục lên đường.

Hai người xuyên qua tuyết trắng mịt mùng, bóng dáng nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.

...

Biên cảnh phía tây Đại Tề, dưới trời xanh mây trắng phía, non xanh nước biếc hội tụ thành một bức tranh cảnh đẹp.

Trong một vùng sơn cốc, bụi cỏ mọc thành bụi, nhánh cây lá cây cực kì rậm rạp, Phương Hàn Vũ dựa vào trên thân cây, thân thể bị bóng cây che đậy. Áo bào của hắn bẩn cũ, rách rưới, hai mắt cột một tấm vải, che đậy hai mắt.

Hắn muốn vận công, nhưng không nhịn được ho khan kịch liệt, thậm chí còn ho ra máu.

“Chớ lộn xộn, ngươi trúng độc của Thanh Thiền cốc, cho dù có ta trị liệu, nhưng cũng cần nghỉ ngơi dưỡng vài năm.” Một giọng nữ truyền đến.

Chỉ thấy một thiếu nữ ngồi xổm trên cây bên cạnh, nàng mặc áo xanh, trên mặt đeo một cái mặt nạ hồ ly, nhìn thân hình, hình như chỉ có mười lăm mười sáu tuổi.

Phương Hàn Vũ không cách nào nhìn thấy vật, hắn mở miệng hỏi: “Khi nào ta mới có thể đi đường?”

“Đợi thêm ba tháng đi, gân cốt ngươi vốn đứt thành từng khúc, có thể còn sống sót đã đáng giá với sự may mắn của ngươi rồi. Đừng thúc giục, có được không hả!” Thiếu nữ áo xanh không kiên nhẫn hừ lạnh nói.

Phương Hàn Vũ yên lặng.

Hai nắm đấm trong tay áo hắn siết chặt, trong lòng uất ức đến cực hạn.

Giờ khắc này, hắn đột nhiên nghĩ đến Phương Vọng, Chu Tuyết và tộc nhân khác ở Thái Uyên môn, hắn lại nghĩ tới Phương phủ thành Nam Khâu. Hắn cố gắng bình phục cảm xúc, khích lệ chính mình, hắn cũng không thể ngã ở đây.

Một tiếng hí lướt qua từ trên bầu trời, kinh động chim trong núi rừng.

Thiếu nữ áo xanh ngửa đầu, nhìn thấy một con yêu cầm khổng lồ lướt qua từ phía trên thung lũng, nàng tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói: “Rốt cuộc là thứ gì, vậy mà dẫn tới nhiều tu sĩ ma đạo làm to chuyện như vậy. Bọn họ hình như đang tìm thứ gì, sẽ không phải là tìm ngươi đấy chứ? Ngươi ẩn giấu đồ vật bọn họ muốn trên người à?”