Chương 37: Thiên Nguyên!

Bảo linh của Phương Vọng còn tại ngưng tụ, việc này khiến Quảng Cầu Tiên không cách nào giữ được thong dong, chau mày.

Dương Nguyên Tử nheo mắt lại, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm bảo linh bản mệnh của Phương Vọng.

Giờ phút này, Phương Vọng còn đang nội thị bảo linh bản mệnh của mình. Ở trong mảnh hắc ám kia, bảo linh bản mệnh của hắn đã ngưng tụ thành hình kiếm hắn muốn, thân kiếm và chuôi kiếm phảng phất được một con Hồng Long thần tuấn xoay quanh, uy vũ bá khí.

Cầm kiếm thế này trong tay, phải đẹp trai cỡ nào!

Phương Vọng rất hài lòng với thẩm mỹ của mình. Đang lúc hắn thưởng thức bảo linh của mình, hắn bỗng nhiên cảm nhận được điều gì, tầm mắt vô ý thức dời lên.

Chỉ thấy được trong bóng tối xuất hiện một tia sáng, Thiên Cung của hắn lại hiển hiện ra.

Đây là...

Đang lúc Phương Vọng hoang mang, cánh cổng Thiên Cung bỗng nhiên mở ra, một vệt sáng bắn ra, cuồn cuộn bay xuống, đánh trúng bảo linh bản mệnh trước mặt hắn.

Ầm!

Bảo linh hình kiếm của hắn lập tức biến mất. Cùng lúc đó, ở bên ngoài, ba người Quảng Cầu Tiên nhìn thấy bảo linh trên đỉnh đầu Phương Vọng chợt nổ tung, một đợt sóng lửa khuếch tán.

Quảng Cầu Tiên đưa tay, dùng linh lực của mình ngăn trở sóng lửa càn quét, lông mày của hắn nhíu chặt, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng.

Dương Nguyên Tử nhíu mày, trầm giọng nói: “Thất bại rồi? Sao có thể được? Chỉ có Hoàng Nguyên bảo linh mới có thể tạo thành thất bại...”

Chu Hành Thế thấy cảnh này, trong lòng có ngạc nhiên mừng rỡ, cũng có tiếc hận. Thiên kiêu như thế gặp phải chuyện Tố Linh thất bại, thì chính là từ đám mây rơi xuống đến nhân gian. Đáy lòng của hắn có lẽ chờ mong Phương Vọng sẽ mạnh mẽ thế nào sau khi Tố Linh, nếu thành công, có lẽ hắn sẽ chứng kiến truyền thuyết đương thời quật khởi.

Đáng tiếc!

Dưới trạng thái nội thị, Phương Vọng nhìn Thiên Cung sửng sốt.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Vì sao Thiên Cung phá hủy bảo linh của hắn?



Giờ khắc này, hắn sợ, mặc dù có Thiên Cung ở đây, tất nhiên có đường ra, nhưng hắn cũng không muốn chơi giả heo ăn thịt hổ. Trong Thái Uyên môn, bảo linh bản mệnh quyết định tư chất, cũng quyết định đãi ngộ.

Ngay lúc Phương Vọng không biết làm sao, cánh cổng Thiên Cung cũng không đóng, mà trong cửa xuất hiện ánh sáng, càng ngày càng loá mắt.

“Thứ đó là...”

Phương Vọng nhìn cường quang trong Thiên cung, mơ hồ nhìn thấy một bóng người mờ ảo.

...

“Thất bại!”

Quảng Cầu Tiên trầm giọng nói, khắp khuôn mặt tràn đầy vẻ thất vọng. Hắn liếc nhìn Phương Vọng một cái thật sâu, xoay người sang chỗ khác, chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên cảm nhận được điều gì, bỗng nhiên quay đầu.

Trong đồng tử ba người hiện lên ánh lửa. Chỉ thấy liệt diễm quanh thân Phương Vọng tăng vọt, áo bào của hắn bị đốt thành tro bụi, nước trong ao khô cạn với tốc độ cực nhanh, khí nóng bàng bạc tràn ngập trong hành lang Thủy Uyên điện.

Dương Nguyên Tử chấn động, Chu Hành Thế trừng to mắt.

Dưới ánh nhìn chăm chú của ba người bọn họ, Phương Vọng đã biến thành một hỏa nhân, lửa cháy hừng hực thiêu đốt tuôn lêи đỉиɦ đầu của hắn, ngưng tụ vào một chỗ.

“Đây là... Ngưng tụ bảo linh một lần nữa? Sao có khả năng được!”

Dương Nguyên Tử thất thanh nói, hắn cũng không thể giữ được bình tĩnh nữa.

Quảng Cầu Tiên hình như nghĩ đến điều gì, đồng tử phóng đại. Hắn hít sâu một hơi, nói: “Truyền thuyết ngưng tụ bảo linh bản mệnh, có khả năng xuất hiện dị tượng niết bàn tái sinh. Chuyện này thường thường xuất hiện trên người tuyệt đại thiên kiêu, bảo linh bản mệnh có thể niết bàn tái sinh... Chính là thiên mệnh!”

Hắn vừa nói xong, đã hướng ánh mắt về phía Chu Hành Thế bên cạnh, chỉ thấy một cây quạt đen ngưng tụ trên đỉnh đầu Chu Hành Thế.

“Bảo linh của ta... Sao lại mất khống chế...”

Chu Hành Thế thất kinh mà hỏi, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Quảng Cầu Tiên, hi vọng được chưởng môn tương trợ.



Nhưng mà, Quảng Cầu Tiên lại không để ý tới hắn, chỉ nhìn hắn một lần, đã hướng ánh mắt nhìn về phía Phương Vọng trong ao.

Một bên khác.

Cố Ly đang tĩnh tọa trong động phủ bỗng nhiên mở to mắt, nàng giương mắt nhìn lại, đôi mi thanh tú nhíu chặt, chỉ thấy một thanh trường kiếm màu bạc xuất hiện trên đỉnh đầu nàng.

Đó là bảo linh bản mệnh của nàng!

“Chuyện gì xảy ra vậy...”

Cố Ly tự lẩm bẩm, trong lòng không hiểu sao lại bất an, vì nàng không cách nào thu hồi bảo linh bản mệnh của mình. Từ sau khi Tố Linh, đây vẫn là lần đầu tiên nàng gặp được tình huống như thế.

Không chỉ có nàng, những đệ tử Tố Linh cảnh đang phi hành giữa quần phong Thái Uyên môn cũng gặp tình huống tương tự như vậy, bảo linh bản mệnh của bọn họ bỗng ngưng tụ trên đỉnh đầu. Một vài đệ tử dừng lại, hoặc căng thẳng, hoặc kinh hoảng.

Bên trong Thủy Uyên điện.

Ánh lửa chiếu rọi lên gương mặt của Quảng Cầu Tiên, Dương Nguyên Tử, Chu Hành Thế, ba người cũng đang rất khϊếp sợ, không cách nào giữ được bình tĩnh.

Dương Nguyên Tử cắn răng nói: “Bảo linh bản mệnh của ta cũng đang sợ hãi...”

Khuôn mặt Quảng Cầu Tiên âm trầm, hắn không lên tiếng, nhưng trong lòng cũng cực kì không bình tĩnh.

Bọn họ nhìn thấy trong lửa nóng hừng hực trên đỉnh đầu Phương Vọng dần dần ngưng tụ ra hình thái một thần binh, không phải kiếm, mà là một thanh trường binh!

Giờ phút này, Phương Vọng trong trạng thái nội thị cũng nhìn thấy thanh trường binh này.

Ầm!

Hắc ám vỡ vụn, ý thức của hắn nhoáng lên, chợt cảm giác hai chân rơi xuống đất. Hắn mở mắt nhìn lại, ngạc nhiên phát hiện mình đi tới trong thiên cung.

Một thanh trường kích dài gần một trượng đứng trước mặt hắn, một con Thương Long như ẩn như hiện vờn quanh kích này. Hai bên đầu kích được khảm nạm lưỡi đao cong, dài chừng một phần ba của kích này. Giữa hai lưỡi đao chính là một thân kích hình rồng, giống như thân hình đang cuộn mình của thần long, miệng rồng hướng lên trời, phun ra lưỡi kiếm, đuôi kích như đoản kiếm, bén nhọn đến cực hạn, thân kích đen nhánh, hiện lên tia sáng u ám.

Thanh kích thật là khí phách!