Phương Vọng không hiểu sao nghĩ đến hai bóng dáng đấu pháp lúc trước, chẳng lẽ Chu Tuyết cướp được à?
Cũng đúng, ma tu làm việc như thế, rất hợp lý.
Phương Vọng không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp dùng linh lực liên kết với kiếm này, sau đó thả người nhảy lên, phi kiếm rơi dưới chân hắn, chở hắn bay về phía sương mù.
Ngự Kiếm thuật đại viên mãn có thể khiến cho hắn nhẹ nhõm nắm giữ kiếm này. Đương nhiên, cũng là bởi kiếm này không phải pháp khí quá lợi hại. Dựa theo lời nói của Chu Tuyết, pháp khí lợi hại rất khó hàng phục, tu tiên giả phải tạo ra bảo linh bản mệnh, mới dễ thao túng.
Vù vù vù --
Gió lớn gào thét qua gò má, Phương Vọng lộ ra nụ cười, vẫn phải ngự kiếm phi hành.
Chân đạp phi kiếm, đón gió tiến lên, làm tâm tình hắn khoan khoái, đứng ngạo nghễ thiên khung, trong lòng tự có một cảm xúc hào hùng dâng lên, khó trách thế nhân cũng muốn theo đuổi đạo tu tiên.
Lọt vào bên trong sương mù, Phương Vọng chợt nghe thấy một vài tiếng vang kỳ dị, lúc này hắn rút ra bảo kiếm bên hông.
Một con hắc ưng bỗng nhiên nhào đến, cặp móng vuốt hung hăng đập vào hắn, tốc độ cực nhanh, đã vượt xa tốc độ của cao thủ tuyệt đỉnh trong chốn võ lâm. Phương Vọng đưa tay chém một kiếm, linh lực ngưng tụ thành kiếm khí đánh ra, chém chết nó.
Hắc ưng hóa thành khói tiêu tan, Phương Vọng thấy mà nhướn mày.
Không phải vật sống!
Xem ra cũng là khảo hạch!
Phương Vọng vừa ngự kiếm tiến lên, vừa cẩn thận đề phòng. Đường xá sau đó thỉnh thoảng có hắc ưng bay ra, phương hướng nào cũng có, cũng may hắn hóa giải được từng con.
Không tính quá khó.
Một đường tiến lên, khi hắn xuyên qua sương mù bàng bạc, hắn nhìn thấy một mảnh dãy núi hùng vĩ, phảng phất đứng trên đám mây. Quần phong san sát phía sau dãy núi, ngọn núi cao nhất đâm thẳng vào mây, không cách nào nhìn ra nó cao bao nhiêu.
Trên đỉnh đầu Phương Vọng, có bạch hạc chỉ dẫn phương hướng, thuận theo con bạch hạc này sắp xếp, hắn rơi trên một chỗ đất trống bát ngát, Chu Tuyết đã chờ ở đây.
Sau khi hạ xuống, Phương Vọng trở tay nắm chặt phi kiếm, quét mắt nhìn một chút. Ngoài đệ tử canh giữ bên ngoài Thái Uyên môn ở trước nhất, có tất cả mười sáu người tham gia khảo hạch đến đây, từng người thoạt nhìn đều không đơn giản.
Cố Ly liếc Phương Vọng một chút, không quá để ý. Nàng nhớ kỹ tiểu tử này, chạy bộ, xem ra gia cảnh cũng không dư dả lắm, ít nhất sẽ không tạo thành uy hϊếp với mục tiêu tiếp theo của nàng.
Chu Tuyết đi đến bên cạnh Phương Vọng, tán thưởng nói: “Nhanh như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi phải thích ứng một lát.”
Phương Vọng cười nói: “Là tốn một chút thời gian. “
Hai người đứng chung một chỗ, thấp giọng giao lưu, những người khác phân tán ra bốn phía, không tới gần nhau.
Thời gian tiếp tục trôi qua.
Từng tu tiên giả xuyên qua sương mù rơi trên mảnh đất trống này, Phương Vọng chú ý tới người yếu nhất cũng có khí tức của tu vi Dưỡng Khí cảnh tầng năm. Điều này khiến hắn cảm khái không thôi trong lòng.
Khó trách đãi ngộ nơi này cao hơn, tất cả đều là học sinh xuất sắc.
Một canh giờ sau.
Nhân số đệ tử nhập môn nơi đây đã vượt quá năm mươi, Phương Vọng âm thầm kinh hãi.
Chỉ riêng nơi này đã có năm mươi người, lại thêm người qua phía trước, ít thì cũng có năm trăm người thông qua khảo hạch nhập môn. Đây vẫn chỉ là trấn Thái Uyên, vậy đệ tử thành Thái Uyên tuyển nhận tất nhiên càng nhiều hơn, mỗi năm năm tuyển hơn ngàn đệ tử?
“Đây chính là nguyên nhân ta lựa chọn Thái Uyên môn, trăm năm sau, Thái Uyên môn sẽ trở thành giáo phái mạnh nhất ở vùng Đại Tề này.”
Giọng nói của Chu Tuyết truyền đến, nàng dùng Truyền Âm thuật, Phương Vọng nghe được không khỏi quay đầu nhìn về phía nàng.
Giáo phái mạnh nhất ư?
Phương Vọng tin, dù sao Chu Tuyết là người sống lại, hắn càng thêm chờ mong năm tháng mình tu hành ở Thái Uyên môn.
Lại một lát sau, một con bạch hạc từ trên trời giáng xuống, trên lưng hạc vậy mà có một lão già mập lùn đang nằm. Trước đó Phương Vọng đã chú ý tới con bạch hạc này, không phát hiện ra trên lưng nó có người.
Bạch hạc hạ xuống đất, lão già mập lùn chậm rãi ngồi dậy. Dù hắn mặc đạo bào của Thái Uyên môn, nhưng có vẻ dở dở ương ương, vô cùng lười nhác, không có chút khí phái Tiên gia nào.
Vừa nhìn thấy khí chất này của đối phương, Phương Vọng trực tiếp gắn lên một nhãn hiệu cao nhân cho hắn trong lòng.
Người này tất nhiên rất mạnh!
Lão già mập lùn vuốt râu ria, liếc nhìn tất cả mọi người ở đây, sau đó cười nói: “Không tệ, không tệ, hết thảy năm mươi hai người, xem ra Thái Uyên môn ta là sắp phục hưng rồi. Các ngươi có thể tới đây, đã có thể trở thành đệ tử phân mạch của Thái Uyên môn.”
“Ở trong Thái Uyên môn, đãi ngộ và địa vị từ thấp đến cao có thể chia thành đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, đệ tử phân mạch, đệ tử trì kiếm cùng đệ tử thân truyền. Đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn cũng có thể lựa chọn một mạch tiến hành tu hành, nhưng phải bắt đầu từ tạp dịch. Đệ tử phân mạch có thể trực tiếp lựa chọn một vị sư phụ trên ngọn núi thuộc mạch các ngươi lựa chọn. “
Tất cả mọi người tập trung tinh thần nghe, lão già mập lùn thấy, hài lòng cười một tiếng.
“Lời đầu tiên ta giới thiệu một chút, ta thuộc một mạch cung phụng trưởng lão, các ngươi có thể xưng ta là Tham Thụy chân nhân, các ngươi đừng nhìn ta danh hào này buồn cười, ở Tu Tiên giới, đây chính là uy danh hiển hách. “
Lão già mập lùn, cũng chính là Tham Thụy chân nhân, đắc ý cười nói.
Một thanh niên mặc áo lam mặt lộ vẻ kính nể, sùng bái, chắp tay hành lễ nói: “Tại hạ đã từng nghe tới uy danh của Tham Thụy chân nhân. Truyền thuyết, trong đại chiến chính ma trước trăm năm, ngài một mình một kiếm, gϊếŧ vào Cổ Ma sơn, chém gϊếŧ hơn ngàn ma đầu. Trận chiến kia, khiến sĩ khí ma đạo giảm nhiều, mới có thể làm cho hòa bình đến trước thời hạn.”
Tham Thụy chân nhân nghe xong, không khỏi nâng cằm lên, dùng lỗ mũi nhìn người.