Chương 11: Không Gϊếŧ Chết Hắn Được. (2)

Hắn không cam tâm không phải vì Phương Vọng mạnh hơn hắn, mà là hắn không thể giúp gì được cho Phương Vọng.

Phương Vọng nhanh chóng tránh né tia sáng vàng kim tập kích, không ngừng tới gần đạo nhân áo xanh. Đạo nhân áo xanh nhìn thấy bùa vàng không cách nào làm Phương Vọng bị thương, cũng không kinh hoảng, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

Khi Phương Vọng đi tới chỗ cách đạo nhân áo xanh không đến tám bước, hắn cầm bảo kiếm trong tay ném ra.

Sức lực của hắn lớn biết bao, ném ra ở khoảng cách này, gần như là vừa ra tay đã sắp đâm trúng đạo nhân áo xanh, nhưng mà, coong một tiếng, bảo kiếm bị bắn ra.

Một trận ánh sáng vàng xuất hiện trong mắt Phương Vọng, chỉ thấy toàn thân đạo nhân áo xanh bắn ra ánh sáng vàng kim, giống như tầng một quang giáp hộ thân, bắn ra kiếm của hắn.

Phương Vọng định thần nhìn lại, ngực đạo nhân áo xanh lộ ra góc cạnh của một tờ giấy vàng, đang thiêu đốt, mắt trần có thể thấy ánh sáng tuôn ra từ đó, bao trùm toàn thân hắn.

Vυ"t! Vυ"t! Vυ"t...

Từng tiếng xé gió truyền đến, sáu cái phi tiêu màu bạc xẹt qua từ bên tai Phương Vọng, trực tiếp bắn thẳng đến đạo nhân áo xanh.

Lần này đạo nhân áo xanh không đón đỡ, mà lách mình tránh né.

Còn chưa rơi xuống đất, hắn đã nhanh chóng thi pháp, phất trần cuốn lên, từng luồng lôi điện giống như rắn bỗng đâu xuất hiện, bắn thẳng về phía Phương Vọng với thế không thể đỡ.

Phương Vọng thả người tránh né, từng luồng lôi điện đánh nát ngân tiêu, rồi rơi xuống đất, lại đánh xuyên mặt đất, lực phá hoại kinh người.

Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện Chu Tuyết đã tham chiến, gϊếŧ tới trước mặt đạo nhân áo xanh. Nàng cầm môt thanh chủy thủ trong tay, tới giao chiến, thân thủ nàng nhanh nhẹn, khiến đạo nhân áo xanh không thể thoát khỏi nàng.

“Nàng mới sống lại bảy ngày, lại có thân thủ như vậy...” Phương Vọng âm thầm kinh hãi.



Trước khi sống lại, Chu Tuyết chỉ là một nữ tử yếu đuối không bước chân ra khỏi nhà, nhưng hiện tại thân thủ của nàng đã vượt xa cao thủ nhất lưu bình thường.

Hẳn là Chu Tuyết giống như hắn, từ nhỏ đã âm thầm tập võ?

Đạo nhân áo xanh một lần nữa vung ra pháp thuật lôi điện. Bởi vì khoảng cách quá gần, thân thủ của Chu Tuyết lại không bằng Phương Vọng, trong quá trình tránh né bị đánh trúng phía sau lưng, máu tươi bắn ra. Nàng vung tay áo theo, một nắm bụi màu xanh nhạt vẩy ra, lập tức bao phủ đạo nhân áo xanh.

Sau khi ngã xuống đất, Chu Tuyết lập tức nhìn về phía Phương Vọng.

Phương Vọng hiểu ý, chân đạp Tuyệt Ảnh Bộ, cấp tốc đánh tới. Hắn nhấc chưởng vỗ tới, chân khí bành trướng mang kèm tiếng long ngâm vang lên. Một luồng chân khí hình rồng đánh ra, mang lực vạn quân đυ.ng vào đạo nhân áo xanh, đánh bay hắn ra ngoài. Đạo nhân áo xanh bay ra ngoài hơn mười trượng xa như diều đứt dây, vào trong đống đổ nát.

“Đó là... Chân Long Chưởng từng gϊếŧ ra uy danh hiển hách trong giang hồ?”

Phương Triết trừng to mắt, không thể tin được, hoảng sợ nói, Phương Hàn Vũ bên cạnh hắn cũng chấn động.

Chân Long Chưởng cũng không phải là tuyệt học hiếm thấy, chỉ cần muốn tìm, tốn chút tiền là được. Nhưng Chân Long Chưởng rất khó tu luyện, đương kim võ lâm, không ai có thể luyện Chân Long Chưởng tới đại thành.

Phương Vọng thu chưởng, cấp tốc đi tới trước mặt Chu Tuyết. Dưới thân Chu Tuyết đã là một vũng máu, trông vô cùng thê thảm.

“Chân khí của võ giả không gϊếŧ chết hắn được, nghĩ biện pháp vẩy loại độc này lên miệng vết thương của hắn... Dùng độc mài chết hắn...”

Không đợi Phương Vọng mở miệng, Chu Tuyết chống lên nửa người trên, run giọng nói, rồi móc ra một nhỏ bọc giấy từ trong lòng.

Phương Vọng không nhận, mà là hỏi: “Không gϊếŧ chết hắn được, thì có thể không làm hắn bị thương không?”

Chu Tuyết nhíu mày, nói: “Đương nhiên là được, hắn chẳng qua là tu sĩ Dưỡng Khí cảnh thôi, nhưng hiện tại ta rất khó...”



Ầm!

Nàng còn chưa nói xong, phía sau đã truyền đến tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, cuồng phong tùy ý bay tới theo.

Phương Vọng híp mắt nhìn lại, Chu Tuyết cũng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy bên trong đống đổ nát toát ra khí đen cuồn cuộn. Một lá cờ màu đen bay lên theo, quanh nó nổi lơ lửng rất nhiều đá vụn, mảnh gỗ vụn, mơ hồ có thể trông thấy bóng dáng linh hồn.

Lá cờ màu đen bay lên không, đạo nhân áo xanh run run rẩy rẩy đứng dậy theo. Tóc hắn lộn xộn, máu me khắp người, áo bào vỡ vụn, trông vô cùng chật vật. Những vết thương lộ ra kia thậm chí không ngăn được mà bốc lên máu đen, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Phương Vọng, tức giận quát: “Phàm nhân, ngươi dám làm tổn thương ta!”

Sau khi bị Chân Long Chưởng đánh trúng, hắn hoàn toàn xác định Phương Vọng căn bản không phải tu tiên giả, chỉ là một vũ phu thôi!

Bị vũ phu đánh cho bị thương, chuyện này khiến đạo nhân áo xanh cảm thấy rất sỉ nhục. Hắn nổi cơn giận dữ, dậm chân đi đến, lá cờ màu đen lơ lửng trên đỉnh đầu tiến lên theo hắn. Từng hồi âm thanh quỷ khóc sói gào truyền ra, khiến Phương phủ dưới bóng đêm lâm vào trong đáng sợ.

“Đó là Phần Hồn phiên, không thể bị quỷ khí của nó đυ.ng phải, nếu không chắc chắn bị nhϊếp tâm đoạt hồn, mặc người chi phối!”

Chu Tuyết cắn răng nói, ngôn ngữ lo lắng, đồng thời nàng vắt hết óc, bắt đầu suy nghĩ đối sách.

“Còn có ngươi, ngươi nha đầu âm độc này, rốt cuộc vẩy độc dược gì với ta, rất tốt, ta sẽ hoàn trả gấp trăm lần!” Đạo nhân áo xanh nhìn chằm chằm Chu Tuyết với ánh mắt oán độc, thân thể hắn run rẩy, vết thương không ngừng bốc lên máu độc, rõ ràng đang cố nén đau đớn mà người thường khó có thể tưởng tượng được.

Phương Vọng nhìn bước chân run run rẩy rẩy của đối phương, ánh mắt trở nên cực kì nguy hiểm, hắn chậm rãi nâng tay phải lên.

“Ngươi có thể bị phàm nhân gây thương tích, chứng minh ngươi cũng chỉ là phàm nhân. “

Phương Vọng giễu cợt nói, âm thanh vang dội. Đạo nhân áo xanh nghe được, sát ý trong mắt càng sâu.

Đạo nhân áo xanh lạnh giọng nói: “Rất tốt, ta sẽ không để cho ngươi chết thống khoái như vậy, ta muốn lột da của ngươi, rút gân của ngươi, tra tấn hồn phách của ngươi, để...”