Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Ở Nhân Gian Đạp Đất Thành Tiên

Chương 1: Tiên Tôn Trọng Sinh (1)

Chương Tiếp »
Mặt trời chiều ngã về tây, ánh chiều tà hoàng hôn vẩy vào trên thành Nam Khâu, thành tường sừng sững, rêu xanh đóng đầy thành vảy, bá tánh, thương nhân, xe ngựa trước cửa thành xếp hàng vào thành, đường phố bên trong thành bốn phương thông suốt, khách sạn, cửa hàng, hẻm liễu đa dạng, hài đồng ở trong ngõ hẻm đùa giỡn, trăm họ ở bên đường rao hàng tay nghề của riêng mình, cũng có giang hồ hào khách khua chiêng gõ trống, hấp dẫn người vây xem bọn họ mãi võ, khói bếp lượn lờ từ các sân nhà dâng lên, hoàng hôn mông lung.

Phương Vọng mười sáu tuổi bước vào cửa chính Quốc Công Phủ, một bộ bạch y mặc trên người, hắn phong thần tuấn dật, vừa có nét thư sinh tuấn tú, cũng có khí chất của thiếu niên tuấn kiệt, bọn hạ nhân giữ cửa rối rít cười hướng hắn chào hỏi, mà hắn không có kiêu ngạo mà gật đầu đáp lại.

"Tuyệt Ảnh Bộ quả nhiên ghê gớm, về sau ngay cả là bên trong năm bước, cũng không có người có thể gây tổn thương cho ta."

Trên mặt Phương Vọng tràn đầy nụ cười, nội công đạt tới võ lâm thần thoại cảnh trong truyền thuyết, lại tinh thông kiếm pháp, chưởng pháp, bộ pháp nhất lưu đương thời, hắn cảm giác mình đã vô địch.

Dù sao hắn mới 16 tuổi!

Đầu thai đã có mười sáu năm, hắn liền đạt tới đỉnh phong nhân gian, về sau có thể thật tốt hưởng thụ đời người.

Phương Vọng ước mơ tương lai, thẳng đường đi tới, tất cả người làm dọc đường hướng hắn chào hỏi, gọi hắn là Thập Tam công tử.

Ông nội Phương Mãnh của Phương Vọng chính là người có công huân trong Đại Tế Triều, đứng hàng chính nhị phẩm Quốc Công, mà phụ thân Phương Dần của hắn chính là con trai nhỏ của Phương Mãnh, Phương Vọng ở bên trong bối phận đời thứ ba xếp hàng thứ mười ba, cho nên được gọi là Thập Tam công tử.

Ở trong triều đại tương tự cổ đại này, bầu không khí bên trong Phủ Phương Quốc Công rất hài hòa, cũng không có nhiều chuyện ta gạt ngươi lừa, có thể vì liên quan tới việc Phương Mãnh còn tại vị.

Mượn mối giao thiệp cùng uy danh của Quốc Công Phủ, Phương Vọng từ mười hai tuổi thu thập võ lâm tuyệt học, tập võ bốn năm, là thành nội lực ngoại phóng thành cương, khí lực như voi, chẳng qua không có ai biết được một điểm này, đều cho là hắn chỉ là một gã công tử Phương phủ ước mơ giang hồ.

Đi vào một chỗ trong vườn, Phương Vọng thấy một đám nha hoàn tụ tập chung một chỗ, khí thế ngất trời trò chuyện, hắn thính lực siêu nhân, cho dù cách xa mười trượng, cũng có thể nghe rõ các nàng đang nói chuyện gì.

"Chu Tuyết điên rồi, hôm nay khắp nơi nói Phương phủ sắp bị diệt môn."



"Ta cũng nghe được, nàng lá gan thật lớn, thăm hỏi tất cả Lang Quân ở phủ, bây giờ bị phụ thân nàng Tứ Lang Quân nhốt ở trong phòng."

"Ai dám diệt Phương phủ chúng ta chứ, coi như là Thiên Tử đương triều cũng không dám!"

"Hư, lời này cũng không nói chắc được."

"Tứ Lang Quân thiên vị yêu thương dưỡng nữ Chu Tuyết của hắn như vậy, phỏng chừng nhốt mấy ngày liền thả ra rồi, chẳng qua các ngươi nghe chưa, nàng tự xưng mình là người trọng sinh, các ngươi nói xem buồn cười hay không hả."

Phương Vọng nghe được hai chữ trọng sinh, tim giật mình.

Người trọng sinh?

Nếu như Phương Vọng không có trí nhớ kiếp trước, nhất định cũng sẽ coi là trò cười mà nghe, chỉ là chính hắn đều trải qua chuyện đầu thai không thể tưởng tượng nổi, hắn không thể không suy nghĩ, nhỡ như là thật thì sao?

Phương phủ sẽ bị diệt môn?

Phương Vọng nghe trong chốc lát, sau đó hướng sân nhà Chu Tuyết đi tới.

Tứ Bá Phương Trấn lúc còn trẻ đầu quân, tại chiến trường suýt nữa hy sinh, may mắn được phụ thân Chu Tuyết xả thân cứu giúp, cho dù như thế, Phương Trấn vẫn là bị tàn tật cả đời khó trị, rời đi quân đội rồi, hắn mang tro cốt ân nhân mang về cố hương ân nhân, khi đó, mẹ Chu Tuyết đã bị bệnh liệt giường, nghe chuyện này, mất hết can đảm, ngày đó liền qua đời, Phương Trấn chỉ đành phải mang theo Chu Tuyết vẫn còn ở trong tã trở lại Phương phủ, từ nay thu làm con gái nuôi.

Chu Tuyết tính cách cô tịch, rất ít ra khỏi sân nhà nhà mình, từ nhỏ đến lớn, Phương Vọng chỉ gặp qua nàng vài lần, trong ấn tượng là một cô bé xấu hổ, so với hắn không lớn hơn bao nhiêu, vẻ ngoài còn rất tinh xảo.

Bình thường Tứ bá cực kỳ bao che cho con, Chu Tuyết chưa từng bị ai bắt nạt, cũng sẽ không gặp chuyện tinh thần thất thường mới đúng, chẳng lẽ thật là người trọng sinh?

Phương Vọng trong lòng trầm xuống, như thế nào thế lực mới có thể làm cho Phương Quốc Công Phủ diệt môn?



Không phải là ý tứ của thiên tử chứ ?

Quốc Công Phủ rất lớn, chiếm cứ 1 phần 5 địa vực Nam Khâu Thành, hoàn toàn là một tòa thành trong thành, gia đinh Quốc Công Phủ có đến mấy ngàn, có lúc, Phương Vọng còn có thể thấy đại bá Phương Hưng của mình huấn luyện gia đinh tập võ.

Phương phủ như vậy có thể bị người diệt môn?

Phương Vọng bước nhanh hơn, hắn vận chuyển nội công, nín thở ngưng thần, chân đạp Mê Tung bộ, lặng yên không tiếng động đi tới trước cửa sổ phòng Chu Tuyết, cẩn thận nghe lén.

Bên trong nhà yên tĩnh, vốn lấy thính lực Phương Vọng, có thể nghe được Chu Tuyết hô hấp, có chút gấp thúc, rõ ràng tâm tình không yên.

Một lát sau.

"Aizz, nghĩ tới ta dầu gì cũng là một phương Tiên Tôn, bây giờ trở lại thuở thiếu thời, nhưng không cách nào thay đổi vận mệnh gia tộc, lão Thiên cố ý trêu cợt ta sao. . . Cho dù là đi về trước nữa một tháng, cũng không đến nỗi như thế. . ."

Phương Vọng nghe được tiếng thở dài của Chu Tuyết, rất yếu ớt, đổi thành người bình thường căn bản không nghe rõ.

Tiên Tôn?

Trái tim Phương Vọng run lên, chuyển thế đầu thai lâu như vậy, hắn nghe nói qua rất nhiều truyền thuyết tiên thần, nhưng vẫn chưa nghe nói qua chuyện trọng sinh, đối phương nói như thế tất có chuyện kỳ lạ, chẳng lẽ là thật?

Hắn không dám đánh cuộc, dù sao chính hắn đều là chuyển thế thân, gặp phải người trọng sinh sống lại, cũng không tính là ly kỳ.

Vừa nghĩ tới Phương phủ bị diệt môn, tim của hắn liền hoảng sợ, đời này cha mẹ đối xử với hắn cực tốt, những người bác kia cũng là như vậy, hắn rất thích Phương phủ, hắn không muốn nhìn thấy Phương phủ bị diệt môn.
Chương Tiếp »