- 🏠 Home
- Đô Thị
- Ta Ở Nhân Gian Bày Hằng Vỉa Hè
- Chương 9: Chè Đậu Xanh (2)
Ta Ở Nhân Gian Bày Hằng Vỉa Hè
Chương 9: Chè Đậu Xanh (2)
Diệp Yêu không ngờ món chè đậu xanh mới bày bán lại là món làm cho quán nàng nổi tiếng hơn.
Thời điểm bán mì xào mặc dù kinh doanh cũng coi là nhanh đi vào quỹ đạo, nhưng cũng không đông khách như hôm nay.
Bây giờ, mỗi ngày nàng làm tầm sáu mươi phần chè đậu xanh, thì trong nửa tiếng là bán xong. Chưa đến chín giờ, trước quầy hàng của nàng đã có rất nhiều người đứng đợi.
Một số người thì đợi mì xào, một số thì đợi chè đậu xanh.
Nhưng chủ yếu là chờ chè đậu xanh hơn, chưa nói đến có một số người còn đặc biệt chỉ chờ chè đậu xanh.
Có thể là do nhiều người đã cảm nhận được công hiệu tốt của chè đậu xanh.
Ví dụ như bác sĩ Vu, đang làm việc tại khoa cấp cứu Bệnh viện Nhân dân gần đó. Một đồng nghiệp đã giới thiệu quán này cho hắn, hắn yêu ngay sau một lần ăn. Sau lần đó, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi thì hắn sẽ đến ăn, hoặc là để đồng nghiệp mua đến ăn.
Khối lượng công việc của bác sĩ cấp cứu nội trú rất nặng nề, có khi họ phải làm việc hơn hai mươi giờ, thậm chí ba mươi giờ không nghỉ. Vì vậy, khoa này rất khó để giữ chân người ở lại đây làm. Nhiều người thà làm bác sĩ chuyên nghành chứ không tiếp tục làm tại khoa cấp cứu giúp người dân sau những tai nạn va chạm. Cũng giống như bác sĩ Vu, ở lại làm đơn giản là do yêu quý ngành y và cứu chữa người bệnh. Tuổi còn trẻ, hắn đã phải quan tâm đến bộ tóc thân yêu của mình. Quan trọng hơn chính là, hắn nghĩ rằng có thể một ngày nào đó mình làm việc quá cực rồi chết trên lan can bệnh viện xong được lên bảng tin của bệnh viện.
Nhưng từ sau khi ăn chè đậu xanh của quán ăn đêm, hôm trực đêm đó đầu óc tỉnh táo, có thể nói là sức khỏe dồi dào.
Hôm đó lại có một tai nạn xe liên hoàn, liên tục có người bị thương được đưa đến khoa cấp cứu, cả một đêm hắn luôn làm việc trong trạng thái căng thẳng, ngày thứ hai hắn phát hiện mình vẫn tỉnh táo như mọi ngày.
Điều này đã làm hắn sinh ra nghi ngờ.
Bác sĩ Vu cũng loại đi rất nhiều trường hợp, cuối cùng ánh mắt vẫn nhìn đến chè đậu xanh.
Là bác sĩ, lúc đầu hắn còn sợ, lo lắng chủ quán trẻ tuổi này có thể vì kinh doanh mà lén bỏ thêm hương liệu gì lạ hay không? Có khi là một loại thuốc kí©h thí©ɧ tinh thần để cho người ta nghiện.
Vì thế, hắn đã vất vả lấy chén chè đậu xanh mình cực khổ cướp được đi nhờ một người bạn làm kiểm tra an toàn thực phẩm để kiểm tra thử.
Hắn đã làm rất cẩn thận.
Kết quả kiểm tra, người bạn học nói cho hắn rằng đây chỉ là một chén chè đậu xanh bình thường. Khác biệt duy nhất chính là, ngon hơn chè đậu xanh bình thường một chút. Chắc là do nguyên liệu sạch sẽ, bên trong cũng không có nhiều vi khuẩn.
Tóm lại là sạch sẽ, vệ sinh và uống ngon.
Người bạn học nói hắn cứ yên tâm mà uống không cần phải lo lắng, còn thuận miệng hỏi địa chỉ quán, định lần sau sẽ đi ăn thử. Không phải là chỉ cần lái xe hơn nửa tiếng hay sao? Vì chén chè đậu xanh này cũng đáng, đúng vậy.
Là do bệnh đa nghi của hắn quá nặng? Chè đậu xanh của người ta chỉ bỏ thêm một chút bạc hà để giúp tỉnh táo thôi mà.
Không nghĩ ra, bác sĩ Vu cũng lười nghĩ tiếp. Dù sao, sức khỏe của hắn cũng đã được cải thiện, đây là chuyện tốt, sao còn phải thác mắc chi nhiều?
Nhưng bây giờ có quá nhiều sói đói, thịt ít hơn, làm sao mà tranh được chè đậu xanh?
Rầu!
Tất nhiên, là không có nhiều người nghi ngờ và làm như bác sĩ Vu. Những người yêu thích món chè này cũng chỉ thấy uống chè đậu xanh sẽ làm dịu cơn khát, sảng khoái tinh thần, cả người thoải mái hơn rất nhiều.
Thêm nữa, thời tiết tháng tư ở thành phố Tùy đã dần cao hơn, nguồn cung ứng đậu xanh đương nhiên sẽ bị thiếu hụt. Mỗi khi có khách hàng phàn nàn vì không mua được, có thể thấy trước được tình hình sẽ căng hơn khi nắng nóng.
Trước chuyện đó, để trục lợi, Diệp Yêu đã tăng giá chè đậu xanh lên, mỗi chén 25 tệ, trên bảng đen nhỏ ghi thêm một câu: “ Chè đậu xanh, mỗi người chỉ mua một chén.”
Hiện tại một số người thì vui mừng và một số thì lại lo lắng. Cách giải quyết này lợi hơn khi khách đang ăn tại quán nhưng lại khổ cho người muốn mua vài phần về uống dần hoặc mua vài phần về cho gia đình.
“ Chủ quán, cô tăng giá thôi là được rồi? Tại sao lại hạn chế số lượng mua hàng!”
“ Chị chủ quán, bà của tôi đang đợi chén chè đậu xanh này. Bà ấy cũng đã hơn chín mươi tuổi rồi. Chị không thể nhẫn tâm đến mức nhìn bà lão đến chè đậu xanh mà cũng không có mà ăn hay sao?”
Diệp Yêu: “ Vậy, cậu nên đem chén chè cậu sắp ăn để dành mang về cho bà cụ.”
“ Chị à, một chén làm sao mà đủ ăn, đối với người mập mạp như chúng em, chị nương tay tý đi. Trong lòng thằng bé đang đau khổ gần chết.”
Diệp Yêu: “ Là một đứa trẻ, trọng lượng của em có hơi vượt chỉ tiêu, chị đề nghị em giảm cân nha.”
Chủ quán đúng thật là độc miệng.
Còn có người muốn dụ Diệp Yêu tăng thêm phần ăn, nhưng chủ quán xinh đẹp này lại từ chối, nàng không quan tâm đến tiền bạc. Lần nào đứng trước lời thuyết phục đầy tình thương yêu của họ cũng kiên quyết từ chối, rất có nguyên tắc. Cuối cùng, mọi người chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận chính sách hạn chế số lượng mua chè đậu xanh này.
Có người thông minh cho rằng đông người, chủ quán lại bận rộn như vậy chắc chắn không nhớ nổi gương mặt của họ, mua xong một lần thì lại tiếp tục xếp thêm lần nữa. Nhưng không ngờ chủ quán lại có trí nhớ tốt, lần nào cũng nhận ra, hắn cũng chỉ có thể chạy đi trong tiếng cười vang hoặc là nở một nụ cười thiện chí.
Nhiều lần như vậy, các thực khách thấy chủ quán rất công bằng, hạn chế mua cũng được đó. Miễn là đến sớm, thì ai cũng có thể mua.
Xong công việc với cảnh sát, thì Trọng Thanh nhanh chóng đến ăn mì, sau một lúc cũng đến lượt của mình, Trọng Thanh vô cung kinh ngạc: “ Dùng nước Linh Thảo như nước giếng thông thường, mà lại bán rẻ như vậy, lợi cho bọn họ quá rồi.”
Nước Linh Thảo mặc dù kém nước ở giữa hồ của Thiên Thượng Hồ có thể trực tiếp khiến con người ta thay da đổi thịt, nhưng nếu người thường uống thường xuyên, hoàn toàn có khả năng bồi bổ cơ thể, minh mẫn, thay đổi vóc dáng.
Đặt mì xào lên bàn cho hắn, bà chủ Diệp nhiều tiền ( thật ra cũng không có nhiều tiền tiết kiệm lắm) xua tay, sảng khoái nói: “ Không có gì, lúc trước cũng đã bán hơn trăm ly rượu vang. Chi phí của Linh Thảo đã sớm lấy lại được.”
Bên cạnh đó, nàng đã mở một quán ăn đêm chỉ với 151 chén chè đậu xanh, vài phút đã trở thành nhân vật nữ chính trong bảng tin. Diệp Yêu là người thích náo nhiệt, nhưng lại không thích trở thành nhân vật chính trong đám đông náo nhiệt đó.
Khó chịu nhất chính là, Diệp Yêu phàn nàn: “ Sao bây giờ cơ thể con người lại kém vậy, lúc trước ta bán mấy món này, hiệu quả cũng đâu nhanh như vậy.”
Trọng Thành cười nhạo, lời nói có chút khinh thường: “ Mấy chục năm rồi, sức khỏe con người trước đây cung không yếu, nhưng bây giờ kêu họ làm một số việc thì sẽ than khổ, kêu mệt, mua đồ ăn, nước uống, chỉ cần lướt điện thoại vài cái thì đã giao đến tận nhà. Ngày nào cũng làm việc trong văn phòng, sao có thể so sánh với mấy chục năm trước.”
Nói thẳng ra thì phần lớn người sống ở thành phố, sức khỏe không tốt lắm. Vì vậy, nước linh thảo đã có tác dụng rất rõ rệt ngay khi uống lần đầu.
Diệp Yêu lại nghĩ khác, đối với cuộc sống tiện nghi như vậy, nàng đứng về phe của con người: Đây cũng là một điểm thú vị của xã hội loài người mà, không phải sao? Mỗi ngày đều có những thứ mới lạ.”
Bởi vì vết thương lần trước, nàng thường phải tốn một khoảng thời gian để ngủ đông, dài thì khoảng vài chục năm, ngắn thì mấy năm. Mỗi lần ngủ dậy đều thấy thế giới đã thay đổi, không những không thấy bất tiện mà nàng còn thấy chuyện này khá thú vị.
Nhưng nàng cũng có suy nghĩ về việc này: “ Xem ra, tôi cũng phải giảm lượng nước Linh thảo lại, tránh để người khác nghi ngờ.”
Trọng Thanh gật đầu tán thành.
Hai người nói mấy câu với nhau, khách hàng phía trước quầy hàng đã thúc giục. Diệp Yêu tiếp tục làm việc còn dở dang, Trọng Thanh nhìn các thực khách đang xếp hàng, suy nghĩ lại, dứt khoát quay lại cầm đĩa mì, đứng bên cạnh Diệp Yêu.
“ Nói với cô cái này.”
“ Nói.” Diệp Yêu nhanh nhẹn vừa xào mì vừa đem mì xào ra bàn, không để ý đến hắn.
“ Cô nhìn quán bận bịu như thế này, cô không định thuê người đến phụ sao?”
“ Làm gì? Cậu tính từ chức rồi đến phụ tôi à?”
Trọng Thanh cười hai tiếng, chỉ nói với nàng: “ Gần đây không phải là có nhiều người mới đến hay sao? Chỗ của tôi còn mấy người chưa có việc làm, đang rầu vì không biết sắp xếp thế nào, nếu cô muốn muốn người phụ tôi giới thiệu cho cô.”
Diệp yêu không khỏi bật cười: “ Bây giờ các cậu cũng quản luôn cả chuyện giải quyết việc làm?”
Hai người đều biết rõ, cái gọi là “ người mới”, thật ra là sinh vật đặc biệt vừa đến dương gian, người tu luyện phần lớn đã tu luyện nhiều năm, cho dù là mới đến cũng sẽ không cực khổ vậy, chỉ có thể là những tiểu linh vừa mới xuất thế, hoặc thậm chí có một kiếp mới.
“ Ôi ~ ~ ~!”
Chua xót trong lòng Trọng Thanh đều hòa vào tiếng thở dài.
Diệp Yêu nghĩ, mặc dù bây giờ mình tự làm được, nhưng nếu có người phụ giúp thì công việc sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Mà sau này có thể sẽ bận rộn. Nếu có thêm món mới, thời gian chuẩn bị sẽ tăng lên, nàng cũng lười.
“ Được thôi.” Nàng gật gật đầu, “ Cậu giới thiệu cho tôi một người giỏi đến đây đi, tốt nhất là thông minh một chút.”
Trọng Thanh vui mừng, hoảng hốt vội cảm ơn.
Diệp Yêu nói: “ Không cần đâu, chuyện lần trước tôi nhờ cậu, để ý giùm tôi là được rồi.”
Trước khi nàng ra nước ngoài, đã nhờ Trọng Thanh hỗ trợ tìm manh mối về con cháu của Diệp gia.”
“ Yên tâm đi” Trọng Thanh vỗ ngực: “ Tôi nhớ mà.”
Hai người nói chuyện, có một đám đông xếp hàng náo loạn.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Ta Ở Nhân Gian Bày Hằng Vỉa Hè
- Chương 9: Chè Đậu Xanh (2)